“Đầu tiên là Hồng Môn, hiện tại tôi đang làm bất động sản, chuyện cạnh tranh với Hồng Môn tương đối nhiều, cũng là bảo vệ Long Môn bởi vì Hắc Long Diệp Mặc Sở, về phần Thanh Long Hội có thể là bởi vì đã thoát khỏi sự khống chế của chúng tôi, cho nên muốn diệt trừ tôi, ba thế lực này cũng có thể mượn đao giết người!”
“Ồ? Ý anh nói là chuyện về dự án cải tạo khu phố cũ đấy hả?”
“Đúng vậy!”
“Ừm, với tình hình trước mắt thì chỉ có tôi không chú ý đến, rất có thể khiến cho bọn chúng chui qua kẽ hở kia, vậy tạm thời tôi tin tưởng anh trước vậy!”
“Cảm ơn!”
“Được rồi, Phương Đông phía bên kia tôi sẽ đi nói, anh trở về trước đi!”
“Được!”
Trương Húc Đông vừa đi ra khỏi lều trại thì thấy ông nội Trương Huyền Bưu, Mễ Xương Quốc, Đông Phương Phác đang đứng ở bên ngoài, Trương Húc Thần dường như cũ đại khái biết được sự việc, chỉ có Bạo Lực không hiểu tình huống ra làm sao cả, nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được tình hình không ổn lắm.
“Chuyện này vẫn phải tiếp tục điều tra, hiện tại tất cả mọi người tản ra trước đi!” Sau khi Trương Húc Đông đi tới, Mạc Tông nói với mọi người.
Đông Phương Phác tiến lên trước mấy bước: “Tổng giám đốc Mạc, chuyện này…”
“Hả?” Mạc Tông nhíu mày.
“Tôi biết rồi!” Đông Phương Phác khó khăn khẽ gật đầu, giống như gà chiến bại trận, thực ra trước đó anh ta nghĩ đi tìm Trương Huyền Bưu, muốn ông ấy bảo Trương Húc Đông rời đi, sau đó từ trong miệng ông ấy dò hỏi địa điểm ẩn náu của tổ chức Thiên Sát, sau đó bất kể có phải là bọn họ làm hay không, chắc canh sẽ chống lại, vậy thì anh ta sẽ có lý do để tiêu diệt tổ chức Thiên Sát này trước, điều này chẳng khác nào nhổ răng nanh sắc bén nhất của Trương Húc Đông, đáng tiếc không ngờ tới Mạc Tông vậy mà lại dao động.
“Đi thôi!” Mạc Tông vẫy tay một cái, lập tức đi ra ngoài, Đông Phương Phác nhìn chằm chằm về phía Trương Húc Đông, sau đó cũng đi theo, còn Mễ Xương Quốc ném cho người nhà họ Trương một ánh mắt, cuối cùng đi đến bên cạnh Trương Húc Đông, vỗ bờ vai của anh nói: “Tự giải quyết cho tốt!” Rồi cũng rời đi luôn.
Chưa đến mười phút đồng hồ, một chiếc máy bay trực thăng lao ra khỏi rừng cây, bay về phía trời xanh, một đường bay về hướng Bắc.
“Các cậu đều đi vào đi!” Trương Huyền Bưu vẫy vẫy tay.
“Tôi có thể đi vào sao?” Trong lòng Bạo Lực giống như có mười vạn câu hỏi vì sao, giờ phút này còn không cho anh ta biết, đoán chừng anh ta sẽ giết người mất.
“Cậu là anh em của tôi, đến đây đi!” Trương Húc Đông ra hiệu anh ta cũng tiến vào.
Bốn người ngồi ở chỗ đám Mạc Tông vừa ngồi, Trương Huyền Bưu nói: “Húc Đông, nếu như chuyện này là do cháu làm, vậy thì cháu phải nghĩ cách rời khỏi nước Trung Quốc, gia tộc Đông Phương còn có một nhân vật lớn, là một trong những nhân vật trọng yếu, anh ta là không tiện ra mặt, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ không động vào người ta!”
Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Ông nội, cháu thực sự không xử lý Đông Phương Long…”
“Mẹ kiếp, Đông Phương Long tèo rồi sao?” Đôi mắt Bạo Lực trợn to như chuông đồng, dáng vẻ không thể tin được, thấy ba người đều nhìn anh ta, anh ta mới gãi đầu nói: “Tin tức của chúng ta truyền về Đông Phương Long có mười hai vệ sĩ vô cùng lợi hại, đoán chừng cho dù tất cả cao thủ của Bang Long chúng ta đi, cũng không có thể giết chết anh ta được, cho nên em mới cảm thấy không thể tưởng tượng được!”
“Là như vậy sao?” Trương Huyền Bưu nhìn về phía Trương Húc Đông, người sau gật đầu ra vẻ chính xác, Đông Phương Long thân là một nhân tài kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ gia tộc Đông Phương, bất luận là lòng quyết đoán hay là thực lực đều không kém, nếu có thể giết chết anh ta thì chắc chắn không phải là điều người thường làm được.
Trương Húc Đông suy nghĩ chốc lát nói: “Chúng ta không xử lý được không có nghĩa là người khác không xử lý được, ví dụ như Hồng Môn!”
“Anh Đông, ý anh nói là tập đoàn sát thủ Hồng Diệp của Hồng Môn đó sao?” Bạo Lực hỏi.
“Không phải!” Trương Húc Thần lập tức lắc đầu nói: “Hồng Diệp hẳn là không có thực lực như vậy đây, nhưng một phần vừa thần bí vừa mạnh mẽ khác của Hồng Môn có thể làm được!”
“Vọng Nguyệt Các!” Ba người nhà họ Trương gần như trăm miệng một lời nơi ra nơi tập trung lớp lớp các cao thủ.
“Không phải, không đúng lắm!” Trương Huyền Bưu lắc đầu: “Vọng Nguyệt Các của Hồng Môn đối với những chuyện vụn vặt phàm tục, sẽ không dễ dàng ra tay đâu!”
“Có thể còn có khả năng Đông Phương Long chọc giận Vọng Nguyệt Các của Hồng Môn, cho nên mới dẫn đến kết quả như vậy, mà Vọng Nguyệt Các muốn diệt trừ Đông Phương Long, sau đó thừa cơ giá họa cho Húc Đông?” Trương Húc Thần phân tích nói.
Trương Húc Đông nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Có khả năng này, nếu thật thực sự như vậy, vậy thì mưu kế một hòn đá ném hai chim nhất tiễn song điêu này đúng là thâm độc!”
Trương Huyền Bưu bỗng nhiên cười một tiếng: “Mặc kệ là cái gì, ai muốn đụng đến cháu trai nhà họ Trương tôi, nhất định phải cho tôi một lý do, nếu không bất kể là ai, cũng đừng nghĩ động đến Húc Đông!”
“Cảm ơn ông nội!”
“Đây là điều mà ông phải làm, không bảo vệ được người nhà mình thì ông không xứng đáng với vị trí lão tổng của mình.
”
Ba người lại phân tích Bảo Long Môn và Thanh Long Hội một lúc, nhưng cảm giác vẫn nghiêng về phía Hồng Môn nhiều hơn một chút, nhưng tóm lại cũng chỉ là suy đoán, không ai có chứng cứ xác thực cả, cuối cùng Trương Húc Đông nói: “Nếu như là Hồng Môn làm, như vậy mục tiêu kế tiếp của bọn họ có thể chính là cháu, hơn nữa sau khi xử lý cháu thì sẽ khiến nhà họ Trương và gia tộc Đông Phương khai chiến, nếu như vậy thì người được lợi lớn nhất sẽ là ai đây?
Trương Huyền Bưu gần như không chút suy nghĩ nói: “Tạ Phùng Hoàng!”
“Người này là ai?”
Trương Húc Thần cau mày nói: “Lão tổng quân đội của thành phố Nam Kinh!” Anh ta nhìn Trương Húc Đông một chút, hỏi: “Hẳn là cậu biết người đứng đầu Hồng Môn hiện tại là ai chứ?”
Trương Húc Đông gật đầu lập tức hiểu rõ: “Anh Thần, anh muốn chỉ Tạ Phùng Hoàng có quan hệ với Tạ Hồng Bằng sao?”
“Tin tức của cậu nhóc cậu còn chưa đủ đâu, đừng thấy bọn họ là nhân vật bắn đại bác cũng không tới, nhưng Tạ Phùng Hoàng trước khi tham gia chính trị gọi là Tạ Hồng Hoàng, mà người này là người nhỏ tuổi nhất trong quân khu, năm nay tuyệt đối chưa quá năm mươi tuổi đâu.
”
“Lợi hại như vậy sao? Hai người bọn họ là anh em ruột sao?” Trương Húc Đông chỉ là biết Tạ Hồng Bằng là người đứng đầu Hồng Môn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt một lần nào, người đứng đầu của bang phái lớn cấp thể giới, anh chưa từng gặp cũng là điều dễ hiểu.
“Không phải, nhưng cũng là anh em con chú con bác, nhưng cũng không xa lắm, Tạ Phùng Hoàng có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào đầu óc thông minh cách chống địch dũng mãnh của ông ta, mọi ngươi cũng biết, đừng thấy nơi này của chúng ta phồn hoa, nhưng biên thuỳ lại chiến hỏa không ngừng, sự bình yên của nơi này chính là dùng máu tươi của chiến sĩ để đổi lấy đấy, đương nhiên bảo vệ lãnh thổ là trách nhiệm không thể chối từ của quân nhân chúng ta!” Trương Huyền Bưu nói.
Trương Húc Đông cảm thấy lần này được thông suốt rồi, bản thân vừa quay về nhà họ Trương đã lập tức xảy ra chuyện như vậy, may mà những người kia của Thiên Sát chạy nhanh, bằng không sẽ thành người chịu tội thay rồi, nói: “Ông nội, ông yên tâm, chuyện này cháu sẽ đi điều tra, cháu cũng không muốn cõng tiếng oan uổng này đâu, nếu do cháu làm thì cũng thôi đi, dù sao loại cảm giác này không dễ chịu chút nào!”
“Ừ, ông và hai bác của cháu, còn có Húc Thần sẽ giúp cháu!” Dừng một chút ông ta lại nói: “Có điều, chúng ta cần phải thay đổi một chút, ông đoán gia tộc Đông Phương chắc chắn sẽ phái người theo dõi cháu, cho nên cháu không thể đi tìm tổ chức Thiên Sát kia, sẽ khiến bọn họ rơi vào chỗ muôn đời muôn kiếp không trở lại được đấy!”
“Cháu biết.
Vậy thay đổi như thế nào?”
“Chúng ta như vậy… như vậy…”
“Hả?” Trương Húc Đông không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía ông nội và anh họ mình, thiếu chút nữa kinh hãi….
Bạo Lực cũng trợn mắt hốc mồm lẩm bẩm nói: “Điều này sao có thể chứ, sẽ xảy ra chuyện!”
“Chỉ là thời gian ngắn thôi mà, trộm long tráo phượng, khi bọn họ phát hiện ra, nói không chừng chuyện đã làm xong rồi!” Trương Huyền Bưu cười nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ không ngờ được chúng ta sẽ làm như vậy!”
Trương Húc Đông cười khan nói: “Cháu cũng không thể ngờ được!”
Sau khi thương lượng xong, bốn người trở về nhà, trong nhà bà nội và Lâm Tâm Di đã dọn cơm trưa xong, mọi người ăn cơm xong Trương Húc Đông cùng ông nội Trương Huyền Bưu và anh họ Trương Húc Thần đi vào phòng ngủ, mà Bạo Lực chơi đùa với móng vuốt của mèo con, trong miệng lẩm bẩm liên tục nói: “Như vậy sao được chứ, haizzz…”
Lâm Tâm Di giúp dọn dẹp bát đũa, hỏi: “Bạo Lực, cậu đang lẩm bẩm gì thế?”
Bạo Lực uể oải chỉ chỉ gian phòng đám người Trương Húc Đông đang ở trong đó: “Lát nữa cô tự mình xem đi!”
Khoảng hai tiếng sao, ba người Trương Húc Đông mời đi ra khỏi phòng, Bạo Lực nhìn về phía Trương Húc Thần kêu lên: “Anh Đông, như vậy được không?”
“Trương Húc Thần” nhìn quần áo của mình nói: “Như vậy mà vẫn nhận ra được sao?”
Bạo Lực lắc đầu: “Em mới nhận ra thôi, nếu là người không biết chắc chắn không thể nhìn ra, giọng nói của anh cũng không thay đổi, chẳng qua nếu không phải là người thân thiết, căn bản không phát hiện ra được!”
“Trương Húc Đông” giơ lên khóe miệng cười một tiếng, nói: “Húc Đông, không ngờ chúng ta chỉ mới hóa thân một chút thôi mà ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra được, nhưng mà chúng ta đều tham gia quân nghĩ, đóng vai đối phương cũng không có gì khó khăn cả!”
Trương Húc Đông mang da mặt “Trương Húc Thần” nói: “A Lực, từ giờ trở đi cậu đi theo anh Thần ra ngoài, trước tiên quay về tổng bộ.
Đúng rồi, cũng dẫn cả Tâm Di đi theo nữa.
Tôi đi liên hệ của người của Thiên Sát, sau đó đi Vọng Nguyệt Các của Hồng Môn xem xét tình hình một chút, tốt nhất có thể tìm được chứng cứ chuyện bọn chúng làm!”
Lâm Tâm Di đứng bên cạnh hơi choáng váng, chỉ vào hai người hỏi: “Hai người ai là Húc Đông thế?”
“Anh!” Hai người cùng nói.
“Anh Thần, anh đừng quấy rối, bảo vệ tốt cho em dâu anh, đừng để người của gia tộc Đông Phương đánh lén, các anh em trong tổng bộ em sẽ bảo Bạo Lực thông báo, bọn họ sẽ giúp anh đánh yểm hộ!”
Trương Húc Thần khẽ gật đầu nói: “Yên tâm, chúng ta chuẩn bị kỹ càng, kẻ địch không dễ gì nhìn ra chỗ sơ hở đâu!”
“Đi thôi, Tâm Di, A Lực!” Trương Húc Thần là người đầu tiên đi ra ngoài, từ giờ khắc này anh ta đã trở thành lão đại Trương Húc Đông của Bang Long.
“Ông nó, sao ầm ĩ thế? Ối? Các người đang làm gì thế?” Bà nội từ trong phòng bếp ra ngoài, hỏi.
Trương Huyền Bưu thần bí cười một tiếng nói: “Diễn một trò hay!”
“Cái lão già đáng chết này, còn ra vẻ thần bí với tôi nữa chớ!” Bà nội trợn mắt lườm Trương Huyền Bưu một cái.
“Bà nội, cháu trở về quân doanh đây!” Trương Húc Đông kêu.
“Được, nhớ gọi điện cho bà nội, nhìn này sao dạo này thằng nhóc này lại gầy như vậy chứ!”
“Khụ khụ, lão bà, bà nhìn kỹ quá rồi đấy!” Trương Huyền Bưu ho khan vài tiếng nói.
Ống kính cũng đi theo Trương Húc Thần, anh ta ngồi trên xe Land Rover, Lâm Tâm Di hiếu kỳ đánh giá anh ta nói: “Anh Thần, Em làm thế nào cũng không thể nhìn ra được anh không phải là Húc Đông đấy? Em nhớ hai người bọn anh giống nhau đến mấy phần, nhưng hóa trang cũng không thể giống y hệt như vậy được chứ?”
Trương Húc Thần cười một tiếng: “Mặt người chính là một miếng da, chỉ cần lại dán một tấm, cộng với việc hai người rất giống nhau rồi, điều này không tính là khó khăn gì.
” Dừng một chút anh ta hỏi Bạo Lực: “Cậu thông báo cho những anh em kia của chúng ta chưa vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...