Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Sấm lớn nhưng trời lại không đổ mưa, trạng thái này rất thích hợp để hình dung trụ sở của Bang Long hiện giờ.
Lúc này trong biệt thự Ngự Long có hơn mười vị đại ca đang ngồi, ngay cả Côn Bằng mặt mày tái nhợt và Trương Nhất Đao mới tới không lâu trước đó cũng có mặt, chỉ thiếu ba người: Trương Húc Đông, Nam Cung Diệp và Hắc Hoàng.
"Tarzan, tìm ra cậu chủ nhà các cậu chưa?" Hắc Hùng hỏi.
Tarzan lắc đầu: "Tôi không thấy những người khác, nhưng hôm qua anh ấy có gọi điện cho tôi, anh ấy mất tích chỉ đơn giản là đi giải quyết một vài chuyện, mà không giống anh Đông..."
"Nghĩ tới chuyện này tôi lại thấy bực, lúc đó chúng ta có bao nhiêu người đều có mặt ở đấy, tôi đã bảo cứ biện pháp mạnh mà thực thi thì các cậu lại nói anh Đông tự có tính toán cả rồi, giờ thì hay rồi, người thì mất hút, chẳng có tí đầu mối nào, đầu têu phải kể đến là cậu đó, lão Đỗ, sao lúc đó cậu không ngăn cản, giờ hại cả Bang Long thành rắn mất đầu, nhắc đến là lại đắng hết lòng!" Trần Uy quay sang chỉ trích Đỗ Phong.
Tất nhiên Đỗ Phong không vừa ý chút nào: "Con mẹ nó, sao lại trách tôi? Anh cũng nói là lúc đó có nhiều người ở hiện trường, cũng đâu phải trách nhiệm của một mình tôi, có điều người phụ nữ xăm hình phượng hoàng đó cũng thần bí quá rồi, xem ra là Thập Phương Thần Thú giở trò quỷ, Huy Hoàng, anh nói xem?"
"Nếu mọi chuyện đã xảy ra thì mọi người lo lắng như này cũng vô dụng, đừng thấy tôi chưa có nhiều thời gian giao thiệp với mọi người và anh Đông mà nghĩ tôi không biết anh ấy là người làm việc không hề qua loa, vả lại thân thủ anh ấy cao cường như vậy, còn có Hắc Hoàng bên cạnh, tôi thấy cái chúng ta cần lo hơn là Bang Long chứ không phải anh Đông!" Huy Hoàng phân tích.
Tất cả mọi người nhìn nhau mỉm cười, hình như Huy Hoàng nói cũng có lý: "Đúng vậy, ai có thể xảy ra chuyện chứ anh Đông thì chẳng đời nào, anh ấy là quỷ sa tăng mà!"
Đông Bắc, Hắc Thành, gia tộc Đông Phương.
"Pằng! Pằng! Pằng!" Ba phát súng bắn trúng màn hình tivi trước bộ ghế sô pha, Đông Phương Long hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, trông anh ta giống một con cầm thú vị trêu ngươi, anh ta chỉ thẳng vào Nigera, gầm lên: "Mẹ nó, chính là mấy thằng cha thảo nguyên mà anh nói đó hả? Tôi thấy bọn họ là một lũ ngu thì có, chỉ với vài câu hù dọa của thằng Huy Hoàng mà đã sợ chạy về nhà, còn làm nên trò trống gì nữa? Chỉ biết cầm tiền của ông đây rồi không làm được việc, Nigera, nó là đàn em của anh, nhất định anh phải nghĩ ra cách cho tôi!"
"Đại ca Đông Phương, tôi trả lại tiền cho anh, anh yên tâm, tên Amur đó sẽ không còn sống được lâu nữa đâu.

Mẹ nó, dám đưa ba nghìn anh em của ông đây rút lui ra về, tôi sẽ cho anh ta biết phản bội lại Nigera này sẽ phải hứng chịu kết cục ra sao!"

Liếc qua chi phiếu trên mặt bàn, Đông Phương Long lập tức vơ lấy rồi xé chúng vứt vào thùng rác: "Cơ hội ấy mất rồi, sau này sẽ khó tìm lắm, ài..."
"Ông trùm của Bang Long mất tích, hiện giờ tình hình bên Bang Long như thế nào?" Người đàn ông vừa hỏi mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, ngoại hình bình thường nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ thâm trầm và cơ trí, người quen biết ông ta đều biết ông ta chính là Lưu Ôn, mưu sĩ của gia tộc Đông Phương.
"Trương Húc Đông đã chia Tương Dương thành mười lăm khu vực, mỗi đại ca sẽ quản lý một nơi, Côn Bằng xuất việc, Trần Uy cũng ra tù, Trương Nhất Đao cũng từ thành phố Ngọc nhanh chóng tới đây, cộng thêm hiện giờ trụ sở chính của Bang Long lại có thêm vị quân sư mới là Huy Hoàng, mọi thứ đều rất ổn định.

Điều mà tôi lo lắng lúc này chính là đây có khi nào là kế hoạch của bọn họ, giả vờ mất tích rồi đợi chúng ta cắn câu?"
"Sao anh Cung Bản lại nghĩ như vậy?"
Người đàn ông được gọi là Cung Bản kia mặc một bộ đồng phục võ sĩ, dáng người đều đặn, phong thái toát lên vô cùng cao quý: "Chúng ta đều hiểu rõ tình hình hiện giờ, Trương Húc Đông làm việc luôn không dựa theo quy tắc thông thường, nghĩ thế nào làm thế ấy, vốn cho rằng Bang Long không ổn định, nhưng lại không ngờ đến nước chưa đánh đã thua, nói khó nghe chút thì đây chẳng khác nào bị Huy Hoàng tát cho một bạt tai!"
"Đây cũng là suy nghĩ của tôi!" Lưu Ôn mỉm cười thản nhiên: "Đáng tiếc chúng ta chỉ đành giả làm người câm mà thôi!"
"Thành bại nhất thời không phải dựa vào kết quả của một trận đấu!" Đông Phương Long châm một điếu thuốc, sau đó rít một hơi thật sâu.
Anh ta nhả khói rồi nói: "Thánh Mẫu tôn vương là chị gái ruột Cáo Vàng của tổ chức lính đánh thuê Reynolds, Bang Long giết chị ta đồng nghĩa với việc tạo nên mối thâm thù đại hận với bang Đại Hắc, hiện giờ chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm, nếu Trương Húc Đông quả thực bị chị ta bắt đi, hơn nữa còn bắt tới đất nước H thì e là lành ít dữ nhiều.

Chỉ là không ngờ một Huy Hoàng mới xuất hiện mà tại thời điểm quan trọng đã có thể sắp xếp lại toàn bộ Bang Long, không để bọn họ trở nên hoảng loạn."
"Cái tổ chức biến thái đất nước H đó sao? Nói như vậy thì không lẽ gia tộc Đông Phương đã liên kết với bọn họ?"
"Không sai, một nhóm lính đánh thuê nhỏ, tôi không tin bọn họ có thể lật đổ thế cục, Đông Phương Long tôi tuyệt đối không thể thua trước anh ta, tôi đã cho tập hợp một nhóm cao thủ điều tra ra chỗ ở của người phụ nữ bắt Trương Húc Đông đi, chỉ cần có thể đánh bại được kẻ địch thì ngại gì dùng đến chút thủ đoạn bỉ ổi chứ? Tôi đã đồng ý với gia tộc rằng sẽ lấy được bí quyết luyện tập của Bang Long, vì vậy phải làm cho tới cùng!" Đông Phương Long nói bằng giọng hung tợn: "Anh Nam Cung, đã đến lúc để Vụ Ẩn Nhất Long và Phong Ma Thái Lang của tổ chức thần hồn bọn anh thể hiện uy vũ rồi!"

"Không vấn đề gì, anh đã đồng ý với yêu cầu của chúng tôi rồi?"
"Tùy anh chọn thành phố Ngọc và Tương Dương!"
"Cảm ơn!"
"Cũng nên cho mọi người biết một chút về nội tình trong gia tộc Đông Phương rồi, để tôi liên lạc với vệ sĩ của gia tộc, để bọn họ ra ngoài vận động một chút.

Trương Húc Đông ơi là Trương Húc Đông, số phận của anh đã định rồi, giờ tôi chỉ cần giết hết mấy tên đại ca phe anh nữa thôi, Bang Long ư? Hừ, tiêu diệt hết cho tôi!"
"Có mười tám vệ sĩ gia tộc, cộng thêm tổ chức thần hồn và con quái vật chạy ra từ Hồng Môn đường kia, phen này Bang Long chỉ còn nước đi vào ngõ cụt!" Lưu Ôn gật gù.
Đất nước H.
Một đất nước nổi tiếng với việc phẫu thuật chỉnh sửa và ăn chơi trác táng, lịch sử tại đây cũng có nhiều phần giống với Trung Quốc, còn có một điều đặc trưng ở đất nước này chính là không biết xấu hổ, rất nhiều di sản văn hóa phi vật thể vốn thuộc về Trung Quốc, bọn họ còn đến tận Liên Hợp Quốc để xin về một ít những đồ vật này.
Nhắc đến đất nước thì điều đầu tiên chính là kiến trúc, thật ra kiến trúc ở đây chẳng có gì nổi bật, chỉ cần nhìn thấy kiến trúc thời cổ đại ở Trung Quốc thì sẽ biết ngay kiến trúc của đất nước H này, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng phụ nữ đẹp ở đây rất nhiều, bọn họ ăn mặc khá thời thượng, nói chung có thể nói là thiên đường đối với cánh đàn ông.
Mỗi quốc gia đều có phong tục tập quán riêng, mà mỗi nước cũng đều có Hắc đạo, giống như mỗi người đều có tín ngưỡng của riêng mình, không cần quan tâm tín ngưỡng của bạn là gì nhưng chắc chắn phải có, nếu không có tín ngưỡng thì rõ ràng là bạn đang uất ức, tùy lúc còn có thể nghĩ không thông suốt.

Nói đến tín ngưỡng của người dân đất nước H này, có lẽ còn nhiều người chưa biết, nhưng nếu bạn quan sát cẩn thận quốc kỳ của bọn họ thì sẽ biết ngay đó là tranh bát quái của Trung Quốc, cho nên bọn họ mới theo Đạo giáo, nhưng cũng có thời gian khoảng hơn mười năm vì ảnh hưởng của đất nước M mà theo Cơ đốc giáo.

Nói xàm một chút.
"Cộc cộc!" Bên ngoài cửa có hai người trang điểm giống như đạo sĩ đang đứng gõ cửa một ngôi nhà, nếu anh em Bang Long nhìn thấy người ở cửa lớn thì nhất định là sẽ kích động vô cùng, vì đó không ai khác chính là Trương Húc Đông.
"Bần đạo có lễ!"
Trương Húc Đông nhét hai vạn tiền nước H vào tay hai người, quả thật có cảm giác ở nơi này tiền không đáng giá tí nào, chỉ bằng hơn một trăm đồng nhân dân tệ mà thôi, Trương Húc Đông xoay người trở về phòng: "Tôi thật sự có chút không ở quen chỗ này!"
Một người đàn ông có khuôn mặt vuông chữ điền, tóc húi cua, dáng vẻ không khác Trương Húc Đông là mấy đang ngồi trên ghế sô pha, đây là một nơi cho thuê tạm, bên trong ngoại trừ một chiếc ghế sô pha và vài cái ghế rách ra thì chẳng có thứ gì, không biết trong miệng anh ta đang nhai gì nữa.
"Anh nói anh tên Kim Tại Hiếu, sao lại cứu tôi?" Trương Húc Đông nhìn người này, ánh mắt khó hiểu.
"Bởi vì tổ chức của tôi và Thánh Mẫu tôn vương tựa nước với lửa, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu đạo lý này?" Kim Tại Hiếu thản nhiên đáp.
"Tổ chức của các anh là gì?"
"Phái Thanh Hà!"
"Vậy còn bọn họ?"
"Bang Thất Hình!"
"Người phụ nữ mà anh đánh bại thuộc bang Thất Hình sao?"
"Đúng vậy, chính là Trùng Danh Điểu của Thất Phương Thần Thú bang Thất Hình!" Kim Tại Hiếu nhìn Trương Húc Đông hiện giờ không có vẻ gì là hốt hoảng, hỏi: "Sao anh không căng thẳng chút nào, chẳng lẽ là bởi vì anh không rõ sự lợi hại của phái Thanh Hà và bang Thất Hình sao?"
"Nếu anh đã là người của phái Thanh Hà thì tại sao chúng ta không trở về địa bàn của các anh mà lại trốn ở đây làm gì?"
"Giờ phái Thanh Hà đã tan rã thất lạc, đã không còn là đối thủ của bang Thất Hình nữa rồi.


Anh là đại ca Bang Long hẳn cũng biết, mặc dù Thập Phương Thần Thú của bang Thất Hình đã chết mất ba nhưng bọn họ cũng không phải thế lực dễ dàng đánh bại được, cho nên chúng ta chỉ có thể trốn đi thôi!" Hiện giờ Kim Tại Hiếu rất mâu thuẫn, anh ta cũng không biết tại sao mình lại cứu người đàn ông trước mặt, chẳng lẽ anh ta hy vọng có thể tập hợp lại phái Thanh Hà thông qua Trương Húc Đông sao?
Trương Húc Đông sờ sờ bụng mình: "Vậy chúng ta cũng không thể cứ đợi mãi ở đây, tôi đói sắp ngất xỉu rồi!"
"Anh nói thử xem mạng quan trọng hay ăn uống mới quan trọng?"
Trương Húc Đông hừ lạnh: "Không ăn thì chúng ta cũng chết đói.

Yên tâm, anh có ơn cứu tôi thì tôi nhất định cũng sẽ không ngó lơ anh đâu, đợi có cơ hội trở về Trung Quốc, tôi sẽ coi anh là người bạn tốt nhất của mình!" Ngừng một lát rồi anh lại nói tiếp: "Hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đã, nếu không thì cũng chẳng còn sức lực đâu mà đối phó với kẻ địch!"
"Tôi đã nói hết lời rồi, nếu anh muốn ra ngoài thì chúng ta sẽ thử vận may một chút, có điều tôi thấy vận may của anh chẳng ra gì đâu!" Kim Tại Hiếu đứng dậy, Trương Húc Đông đã mở cửa ra, anh hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí tự nhiên khoáng đạt, bên trong còn có mùi thịt quay lẫn vào, khiến anh càng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Đường phố của đất nước H, Trương Húc Đông phát hiện ra ở đây là thành phố ngã ba đường, các sạp hàng hóa đều bày bán những món đồ kỳ lạ, có vài thứ còn được coi là đồ cổ, cái gì mà vòng tay bồ đề, trầm hương mực hổ, ngọc Diệp Tử Đàn, vân vân mây mây, còn có các loại băng đĩa, người bán hàng trông cũng không nhiều tuổi lắm, ngoài chiếc xe chở đĩa CD còn có một vài cuốn phim sex, cái này đã thu hút sự chú ý của Trương Húc Đông.
"Anh ăn gì? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!" Kim Tại Hiếu cau mày hỏi.
Trương Húc Đông chỉ về hướng một quầy bán các loại tôm cua nướng bên kia, cả hai người ngồi xuống, Kim Tại Hiếu nói với chủ sạp hàng mấy câu, gọi không ít xiên que, Trương Húc Đông rất tự nhiên gọi thêm rượu, là loại rượu trắng, thật ra dùng mũi ngửi thì chẳng thấy rượu này có mùi gì, chỉ đơn giản là một loại rượu chưng cất mà thôi.
Trương Húc Đông ăn một miếng thật to, nói thật thì cả ngày nay anh đã không có gì bỏ bụng rồi, loại đồ ăn nhanh này, còn có đồ ăn vặt và dăm bông anh đều ăn không quen, vậy mà anh vẫn có thể ung dung tự tại ngồi đây ăn hàng thế này, nếu Thánh Mẫu tôn vương mà biết chắc hẳn sẽ tức chết...
Trong một con hẻm tối tại đất nước H có một góc sân không mấy ai để ý tới, người bình thường không bao giờ nghi ngờ, nhưng bên trong lại được canh phòng nghiêm ngặt, dùng ống nhòm có thể nhìn thấy trong đó có không dưới mười trạm gác ngầm, lúc một người phụ nữ mở cửa ra, bên trong còn có hai pho tượng rắn trông rất kinh dị, dường như vật thể trắng bệch đó đang cử động.
Nhìn kỹ một chút, quả nhiên thấy được phía trên hai pho tượng có hai con rắn trắng vẫn còn sống, có cánh tay của người bình thường, phát ra tiếng kêu "khè khè", vậy mà người phụ nữ kia không hề sợ hãi, ánh mắt dừng lại tại một chỗ nứt, cô ta bèn đi xuống dưới từ khe nứt đó.
Người phụ nữ kia cởi áo đang mặc trên người ra, ngay lập tức hiện ra hình xăm Trùng Danh Điểu, tới nơi cô ta quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên: "Tôn vương, tôi đã phạm phải sai lầm, anh ta đã được người của phái Thanh Hà cứu thoát, có điều giờ đây vẫn là địa bàn của chúng ta, tôi lập tức phái người đi tìm anh ta!"
"Cô lại dám mang tin tức này đến cho bổn tôn vương sao?" Một giọng nói không rõ là của nam hay nữ vang lên: "Trùng Danh, khi đó tôi thu nhận cô, còn nuôi dưỡng cô đến hơn hai mươi năm, vậy mà giờ cô lại khiến tôi cực kỳ thất vọng!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui