Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Lúc cô gái bán bia dẫn phục vụ đến đưa bia, mấy tên đàn em không kiềm chế mà chộp lấy, Hói cũng đưa cho Trương Húc Đông một chai, lúc này, ánh mắt anh ta dán vào mấy người đẹp trên sàn nhảy, đều tươi ngon mọng nước lại nhiệt tình, làm anh ta vừa uống một hớp bia, đã hơi nóng cả lên.
“Nào nào nào, trước cứ mỗi người một chai, ai gục đầu tiên là kẻ hèn!” Hói ôm lấy cô gái bán bia xinh đẹp, anh em bắt đầu văng tục nhậu nhẹt.
Nhưng có một số đàn em thấy Trương Húc Đông không động, cũng không dám uống, mọi người nhìn Trương Húc Đông nói: “Đại ca, anh em bọn em kính anh một chai trước!”
Trương Húc Đông tùy tiện cầm chai rượu cụm mấy cái, cười nói: “Hôm nay đến là để vui vẻ, cả đám đừng gò bó, tôi là đại ca của mọi người, cũng là anh em cũng mọi người, nào, cạn!”
Vừa thấy đại ca tốt như thế, mấy tên đàn em lập tức hét lên một cách kỳ lạ, một lúc sau lại có không ít gái đẹp đến nữa, cả hàng ghế VIP hơn hai mười người, hơi chật nhưng ở với phụ nữ thì ai mà không tình nguyện, tay tên nào tên nấy đều luồn vào trong váy bắt đầu….
Nhìn đám đàn em bắt đầu điên cuồng uống rượu chơi gái, Trương Húc Đông tự nhiên rót hết chai này đến chai khác vào bụng, hết mười chai, anh muốn đi vệ sinh xả nước.
Đợi anh quay lại chỗ đã thấy rất nhiều “nhân viên vận chuyển hàng hóa” đang giao những gói bột hoặc hạt và ống tiêm cho khách, anh thấy rất nhiều con nghiện, cô gái nghiện ngập đang ngồi trên ghế VIP hưởng thụ, nhìn bên ngoài tựa như gợi đến bốn chữ "bồng lai tiên cảnh".
Hói nở một nụ cười kỳ quái với Trương Húc Đông, sau đó cầm lấy ống hút, đặt đồ lên bàn.
Lúc này, Trương Húc Đông nhìn thứ bột màu trắng kia, sắc mặt thay đổi, nhưng Hói lại không hề hay biết, nhét ống hút vào mũi, tiến lại gần mấy thứ trên bàn.
Vũ trường vẫn luôn sôi động, náo nhiệt như thường lệ, những cô gái bia ôm như hoa bướm không ngừng đong đưa khách trong ghế VIP, những tên bán hàng rong vẫn tấp nập buôn bán, đêm đã khuya, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của sản nhảy Kim Sắc.
Vào lúc Hói cợt nhả chuẩn bị hút thì Trương Húc Đông đột nhiên đưa tay ra, anh ấn gáy Hói, Hói úp thẳng xuống mặt bàn đá cẩm thạch.
“Rầm!”
Một tiếng trầm đục vang lên, Hói rơi xuống đất mềm mại, mũi, trán anh ta lúc này đều bê bết máu, trong phút chốc, tất cả mọi người đều sững sờ trước hành động của Trương Húc Đông, lại thêm tiếng la hét của đám gái ôm, hàng ghế VIP của đám người Trương Húc Đông lập tức trở thành nơi ánh mắt của toàn bộ vũ trường đổ về.

Trương Húc Đông sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp nắm lấy mái tóc dài của Hói, kéo lên trái phải tát cho Hói mấy bạt tai kêu “bôm bốp”, Hói bị đánh phát ra mấy tiếng rên trầm thấp.
“Đại, đại ca, chuyện này, chuyện này là sao?” Đàn em của Hói thấy vậy thì vội chạy lên kéo, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra nhưng rất khôn khéo, van xin: “Đại ca, xin anh đừng đánh nữa.”
Trương Húc Đông bấy giờ mới dừng tay, lúc này, Hói sắc mặt vốn đã chẳng tốt lắm lại trở thành đầy máu, lúc này anh ta nhìn Trương Húc Đông với vẻ mặt không thể tin, trong lòng càng thêm hoảng sợ cùng tức giận.
Lúc này, mấy người đàn ông to lớn của vũ trường thấy vậy nháo nhác qua, tiếng nhạc,giọng người đều đã tắt, một người đàn ông cao to lực lưỡng quát lớn với đám người Trương Húc Đông: “Dám gây chuyện ở đây? Không nhìn thử xem là chỗ của ai.

Hừ, ở đây không chào đón các người, bây giờ mời các người đi cho, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Trương Húc Đông nhìn tên đàn ông to lớn như nhìn tên ngốc, chỉ thấy anh từ từ đứng dậy, đột nhiên cầm chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu tên đàn ông to lớn đó, lúc thấy người của mình bị đánh, những tên to con còn lại tự nhiên gầm lên, đáp trả lại.
Trương Húc Đông vung nắm đấm.
Đám đàn em bang Long tuy không hiểu mô tê gì, nhưng có thế nào bọn họ cũng là đàn em của Trương Húc Đông, lập tức hất hàm lao vào những tên to con kia, trong tay tên nào tên nấy cũng cầm một thứ trên bàn làm vũ khí, đánh với mấy tên to con.
“Mẹ nói, tất cả cấm nhúc nhích, ông đây là Hói của bang Long!” Hói hét lên một câu, những người đó thực sự không động tay động chân nữa, chỉ thấy anh ta lấy khăn giấy lau máu trên mũi và trán rồi hỏi: “Đại ca, anh em có chỗ nào không phải với anh?”
Khuôn mặt Trương Húc Đông lạnh lùng nắm lấy cổ áo Hói, nhìn anh ta chằm chằm: “Cậu là người của bang Long, vậy mà lại hít thuốc trước mặt ông đây, cậu có biết đây là đang chết dần chết mòn không?”
“Mẹ nó, ra ngoài lăn lộn hít một tý thì đã sao? Đại ca, đám lưu mạnh bọn em không phải là tai to mặt lớn gì, nói không chừng nay sống, mai đã phơi thây đầu đường rồi, đây chỉ là tìm chút vui vẻ, chuyện này anh cũng muốn quản sao?” Hói tức giận không thôi, mặc kệ lý trí cho anh ta biết người đang đứng trước mặt anh ta là ai, chỉ là những lời này anh ta không nói ra chắc chắn sẽ bị người xem thường.
“"Đúng đấy, việc này nhiều lắm.


Đại ca, anh xem thử xem xung quanh nơi này có biết bao nhiêu người đang hít, anh Mao làm vậy cũng đâu quá đáng!” Mấy tên đàn em ngờ nghệch cũng không quên khuyên vài câu, mấy tên em say khướt cũng bò dậy, liên tục hỏi xảy ra chuyện gì.
Trương Húc Đông nhìn mấy tên đàn em, lạnh lùng cười: “Anh ta không quá đáng, vậy thì người quá đáng là tôi rồi?”
“Ặc…” Mấy tên đàn em bị đôi mắt sắc lạnh đó quét qua không dám nói thêm câu nào.
“Đại ca, em sai rồi!” Hói cầm được máu xong nói: “Lần sau anh nhìn thấy em có chỗ nào không tốt, anh cứ nói thẳng, đừng đột nhiên làm vậy, em thật không chịu nổi thủ đoạn của anh!”
Trương Húc Đông tự mình ngồi xuống, sau đó những ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào anh: “Chúng ta thực sự là xã hội đen, được coi là tàn dư của xã hội, nhưng lăn lộn cũng có nguyên tắc, thứ gì có thể đụng đến, cái gì không thể đụng đến, trong lòng mấy người không tính được sao? Người khác thế nào tôi mặc kệ, nhưng các người là người của bang Long, nghe tôi nói đi, con mẹ nó chẳng lẽ các người cho là ông đây hại các người chắc?”
Lúc này, một cô gái trẻ không phục từ bàn bên đi đến hét: “Này, anh chàng đẹp trai, mỗi người đều có thú vui của riêng mình, sao anh lại muốn tước đoạt…” Lúc này, mấy tên đàn ông bịt miệng cô ta lại, nhưng muộn mất rồi, nên họ chỉ có đành xin lỗi: “Đại ca, xin lỗi, cô ấy hít hơi nhiều nên tinh thần có phần không được tỉnh táo, không cố ý đắc tội anh đâu!”
Đừng nhìn bang Long vào Tương Dương chưa lâu, nhưng lần trước Ác Quỷ đã hoàn toàn đưa cái tên bang Long vang xa, bọn họ hiển nhiên biết người trẻ tuổi trước mặt này rất có thể là đại ca bang Long trong truyền thuyết.
“Cô em, cô cũng to gan nhỉ!” Trương Húc Đông đã châm một điếu thuốc rồi đi về phía cô ta, mấy người đàn ông to lớn sợ hãi đến mức nhanh chóng lùi lại, trong lòng họ biết rõ người trước mặt này là ai, chai rượu đập lên đầu họ kia chẳng là cái thá gì cả.

“Hừ, tôi nói có lý, cho dù anh có là đại ca, anh cũng không thể quản trời quản đất, quản luôn cả người ta đánh rắm được! Vốn là trích hít rất phê!” Cô gái trẻ đó kinh thường nhìn Trương Húc Đông, rõ ràng là đang khinh người đàn ông này không theo kịp trào lưu.
“Ồ, phê lắm đúng không? Phê lắm đúng không? Nếu cô đã thích như vậy thì đến đây, ông đây mời cô hít cho thích thì thôi!” Trương Húc Đông nói với mấy tên đàn em: “Đi, gọi tất cả mấy tên buôn lẻ ma túy tới đây, tôi muốn toàn bộ thứ bột đó!”
Đám buôn lẻ tất nhiên chạy đến, có người cần thì bọn họ bán cũng mặc kệ bán cho ai, muốn làm gì thì làm, miễn sao kiếm được tiền là được.


Vì vậy, chẳng mấy chốc đã có tầm năm sáu cân ma tuy đặt ở ghế VIP.
“Tối nay, những thứ này cho cô phê hết!” Trương Húc Đông xé từng gói bột chất thành đống trắng như đồi trắng, cô gái sợ hãi nhìn những người bạn của mình, nhưng những người bạn đi cùng lại tỏ ra thờ ơ, tựa như bọn họ không quen biết cô ta vậy.
Trương Húc Đông cho bột trắng vào ly rượu, rót bia, bên trong bắt đầu xảy ra phản ứng, anh bước tới: “Nào, để tôi xem thử cô phê được đến cỡ nào!”
Cô gái trẻ cúi đầu không nói.
“Không phải cô nói là sướng à? Cô chỉ có vài gram, tôi cũng đến phần tư kg, để cô được sướng.

Mấy cậu, mở miệng cô ta ra giúp tôi, rót ly này vào, ở đây cũng có tầm mười mấy ly nữa, để cô ta phê cả!” Trương Húc Đông khịt mũi hừ lạnh, có điều tất nhiên những tên đàn em của bang Long sẽ không thực sự làm như vậy.
Một tên đàn em ghé vào tai Trương Húc Đông: “Đại ca, cũng kha khá rồi, thế thật cô ta chết chắc đó!”
Trương Húc Đông cười lạnh: “Chỉ là vấn đề nhanh chậm mà thôi, một năm cũng hít được nhiều đến vậy! Xảy ra chuyện thì tôi chịu trách nhiệm.”
Lúc này, cô gái đó thật sự là bị dọa đến không xong rồi, nước mắt tuôn rơi, trong miệng cô khóc thảm thiết: “Đại ca, tôi, tôi biết lỗi rồi!”
Hói cũng thấy trong lòng có gì đó không ổn, chuyện vốn là do anh ta khơi mào, bước lên trước nói: “Đại ca, em biết anh chỉ là vì muốn tốt cho bọn em, cô ấy cũng chỉ là một đứa nhóc, đừng dọa cô ấy nữa, em hứa với anh, sau này sẽ không hít nữa!”
“Cộp!”
Trương Húc Đông buông ly rượu trong tay, trực tiếp ném xuống đất, nói với tên đàn ông to lớn bị anh đánh: “Có vấn đề thì phải giải quyết chứ không phải đuổi người đi, đây là do cậu không làm tròn bổn phận, cho nên chai rượu đó là dạy bảo cậu!” Nói xong, anh vứt mấy trăm tệ xuống.
Nhìn những tờ tiền đỏ rực rơi xuống,tên to con đó còn muốn nói gì đây nữa, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“Đêm nay đến đây thôi!” Trương Húc Đông không còn nhã hứng như trước nữa, nên anh chuẩn bị đưa người đi, trước khi đi, anh nhìn về phía cô gái kia nói: “Chỗ này không thuộc về cô, cô đi theo tôi đi.”
Cô gái đó bất đắc dĩ gật đầu, rùng mình sợ hãi khi nhấc túi xách nhỏ đi theo ra ngoài, vì cô ta biết rằng dù ở đây hay bên ngoài, nếu đại ca của bang Long muốn đụng vào cô ta, kết quả cũng như nhau mà thôi.

Sau khi rời khỏi vũ trường, Trương Húc Đông nhìn cô gái đáng thương kia, thở dài nói: “Về nhà đi, con người vốn không nên đụng vào một số thức, càng huống hồ cô còn nhỏ đến vậy, thứ này không phải hợp thời mà là ngu ngốc.”
Cô gái nhìn Trương Húc Đông cắn môi, cuối cùng gật đầu bỏ chạy, có lẽ tối nay Trương Húc Đông nhìn thấy quá nhiều cô gái đáng thương, nếu anh có thể cứu được, anh sẽ dùng thủ đoạn của mình cứu cô gái tỉnh táo lại, hi vọng cô ta thật sự không chạm vào thứ này lần nào nữa.
Cả đoàn người lên xe, Trương Húc Đông nhìn vết thương của Hói, hỏi: “Tình hình trong nhà ổn chứ?”
“Gì cơ?” Hói còn chưa phản ứng lại, nhưng khắc tiếp theo, anh ta biết Trương Húc Đông đang ám chỉ điều gì: “Chỉ có một mình em thôi!”
“Bố mẹ cậu đâu?”
Hỏi đến chuyện này, khuôn mặt Hói lập tức như đưa đám, đốt một điếu thuốc hút một nửa rồi mới nói: “Bố em bị tai nạn ô tô, mẹ em ôm tiền bồi thường của người gây tai nạn chạy mất, em là do bà nội nuôi lớn, năm em mười lăm tuổi thì bà cũng đi!”
Trương Húc Đông cảm thấy lượng thông tin trong đó quá lớn, anh không biết tình hình cụ thể thế nào, nói: “Xin lỗi, tôi đã nhắc lại chuyện đau lòng của cậu!”
Hói lập tức chuyển từ đau buồn sang không để ý cười toe toét: “Đều là chuyện đã qua rồi, em trước nay không phải là người nhớ chuyện trong quá khứ, sớm đã buông xuống rồi!”
Trương Húc Đông viết một tấm chi phiếu mười vạn, nhét vào tay Hói: “Đây là tôi cho mọi người, mọi người chạy cả ngày với tôi cũng không dễ gì, mọi người cầm chia đi, vết thương của cậu cũng cần phải xử lý.”
Hói vừa muốn từ chối, nhưng Trương Húc Đông đã trừng mắt liếc anh ta: “Mẹ nó, kêu cậu cầm thì cứ cầm lấy đi, đừng đưa qua đẩy lại nữa.

Phải rồi, tôi thấy cậu nghiện cũng chưa nặng, bỏ thuốc đi, nghiêm túc kiếm một cô bạn gái, đừng ngày nào cũng lăn qua lăn lại mà không có mục tiêu nữa!”
“Được, vậy em cầm, cảm ơn đại ca!” Hói rơm rớm nước mắt, anh ta chưa từ ngờ tới lại có một đại ca quan tâm đến mình như vậy, cảm xúc trong lòng thật không nói nên lời nên anh ta gầm lên: “Mẹ nó, chưa thấy đại ca thưởng à? Đều con mẹ nó cảm ơn đại ca đi!”
“Cảm ơn đại ca!” Mấy tên đàn em cảm ơn cũng bội phục từ tận đáy lòng, đây là đại ca của họ, một đại ca quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của họ, ma túy vừa mua ở vũ trường ít nhất cũng phải mất đến năm sáu mươi vạn, nhưng đại ca lại phung phí như vậy, ở bên một đại ca như vậy đáng giá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui