Ban đêm ở đô thị, ai cũng mệt mỏi sau cả ngày bận rộn, người vợ dọn bữa cơm ngon, con cái quây quần gọi cha, về nhà tận hưởng niềm vui ngắn ngủi ấm áp.
Cuộc sống đơn giản vui vẻ của một người bình thường.
Nhưng sau khi màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm còn nhiều hơn gấp bội, mọi tội lỗi đều lan tràn khắp thành phố này.
Đường Phi vô cùng vui vẻ mang mặt nạ hình Đới Tử Lâm, nói: "Anh Đông, xong rồi, bây giờ Tiểu Vương Gia kia mà dám trà trộn vào, em tin chắc sẽ bắt được ông ta ngay.
Trong bữa tối Trương Húc Đông cũng rất hài lòng, gật đầu hỏi: "Tiểu Vương gia bên kia lại có động tĩnh gì sao?"
Đương Phi sờ lên điếu thuốc trên bàn, châm lửa nói: "Em vẫn luôn nhờ các anh em để mắt tới Bang Tam Hợp, ông ta hiện tại đã biết.
Hiện tại đã đi cứu con trai trước rồi, bây giờ nội bộ trống không.
Em không yêu cầu năm anh em Sát Thiên đến bắt tên nhóc kia, mà em để cho bọn họ đến trụ sở chính tạm thời của Bang Tam Hợp cài vài camera giám sát!"
"Ồ? Đừng nói là cậu học cùng tên béo kia đấy chứ?"
"Số người của Bang Tam Hợp cũng chỉ có khoảng một ngàn người, bọn họ nhất định không dám mù quáng khiêu chiến với chúng ta đâu.
Với kẻ như Tiểu Vương Gia, ông ta nhất định sẽ lựa chọn báo cảnh sát.
Đến lúc đó chúng ta có thể vui đùa với anh ta!"
Trương Húc Đông cười khổ, "Con trai ông ta bây giờ ở đâu?"
"Nếu như kế hoạch không thay đổi, có lẽ đã đến tay chúng ta rồi, em làm việc anh cứ yên tâm!"
"Được lắm, nhớ phải bảo đảm đã tới tay.
Nếu như không có vấn đề gì thì lập tức gọi cho Tiểu Vương gia đi, nói cho ông ta biết con trai đang nằm ở trong tay chúng ta, năm triệu đô, thiếu một đồng thì con trai của ông ta sẽ thiếu một phần trên cơ thể."
"Anh Đông, em biết phải làm sao rồi!"
"Đừng mang tới địa bàn của chúng ta, tìm một nơi xa lạ đi!"
Lúc này, Đương Phi sờ điện thoại di động đang rung trong túi, nhìn một chút rồi nói: "Đã giải quyết xong rồi.
Địa điểm là ở một nhà xưởng đổ nát tại khu Bắc Thành.
Mấy thủ hạ dưới trướng em đang trông coi cậu ta."
"Chú ý một chút, đừng để cho tên nhóc kia chạy mất, cũng đừng để cho người của Bang Tam Hợp phát hiện ra!"
"Đã rõ!"
Một đêm yên lặng trôi qua, ngày hôm sau, Đường Phi thu xếp đàn em gọi điện thoại đến nhà của Tiểu Vương Gia.
Tâm trạng của Tiểu Vương Gia tối hôm qua có chút không yên lòng, bình thường người trong cái vòng tròn này ít nhiều đều có một loại cảm giác đặc biệt.
Vì vậy ông ta gọi người đi tìm con trai mình, bởi vì đó là tính mạng của ông ta.
Quả nhiên phát hiện ra con trai của ông ta đã bốc hơi khỏi thế giới này, phái người đi tìm một đêm cũng không có kết quả.
Ông ta biết có gì đó không ổn đã xảy ra rồi.
Cả một đêm không ngủ, tàn thuốc trong gạt tàn chất đầy như một tòa tháp nhỏ, lúc này ngay cả hô hấp thôi ông ta cũng mơ hồ cảm thấy đau nhức.
Quầng thâm nổi bật dưới đôi mắt đỏ hoe, ngay cả ria mép cũng rối tung lên.
Chuông điện thoại của ông ta bất chợt reo lên, nhìn thấy là số của con trai, ông ta khàn giọng lên tiếng: "Alo?"
"Anh Ba phải không?" Giọng một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại.
Tiểu Vương Gia đáp: "Là tôi, nói cho tôi biết điều kiện của các cậu!"
"Con mẹ nó, đúng là lão đại của Bang Tam Hợp mà, cũng có chút đầu óc đấy!" Những người đó chế nhạo.
"Nếu con trai của tôi xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng mong sống sót!" Tiểu Vương Gia rên rỉ nói: "Nói ra điều kiện mua!"
"Hắc hắc, năm triệu, cho ông ba ngày chuẩn bị.
Ba ngày sau tôi sẽ liên lạc lại với ông, đúng rồi, ông đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát làm gì.
Nếu để tôi phát hiện, vậy thì ông cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác nhé.
Tôi sẽ đưa lỗ tai lỗ mũi con trai ông qua ngay.
Ồ, tôi quên nói, phải là đơn vị đô la Mỹ đấy nhé.
Chết thật, thiếu chút nữa tôi quên mất rồi!" Người ở đầu dây bên kia mắng một câu, lập tức cúp điện thoại.
"Anh Hùng, đội trưởng Lý đang ở bên ngoài." Một tên đàn em kính cẩn nói.
"Bảo anh ta về trước đi, cứ nói không sao!" Tiểu Vương Gia xua tay, mặt đầy buồn rầu.
Ông ta lại gọi tới số điện thoại kia, vẫn còn kết nối, đầu dây bên kia nhấc máy hỏi ông ta có chuyện gì.
Tiểu Vương Gia nói: “Tôi đồng ý điều kiện của cậu.
Nhưng, tôi muốn đảm bảo rằng con trai tôi được an toàn!"
Người đàn ông nọ cười to đáp lại: “Anh Ba không hổ là anh Ba nhỉ.
Cậu ta ăn no ngủ kỹ, chỉ chờ ông đưa tiền tới, tôi sẽ thả cậu ta ra thôi”.
Cơ mặt của Tiểu Vương Gia giật giật, nói: "Tôi cần sự bảo đảm, đều là người trong cái vòng tròn này, không cần lừa ai cả!"
"Ha ha, anh Ba à, ông không tin anh em, vậy thì anh em cũng không tin ông được đâu.
Tôi thấy chúng ta không có gì để nói nữa đâu." Dừng lại một chút, người nọ đổi giọng nói: "Mẹ nó, ông nghe cho kĩ đây, chỉ có ba ngày.
Ông nhớ lời của tôi vừa nói, nếu không, cứ chờ nhặt xác con trai ông đi! Fuck!"
Điện thoại lại một lần nữa ngắt máy, lần này đã tắt hoàn toàn.
Trương Húc Đông đang ngồi phơi nắng trong phòng làm việc, Đường Phi vui vẻ gọi Trương Húc Đông, nói: "Anh Đông, mọi việc tiến triển rất tốt, anh có muốn tới nhìn tên nhãi ranh này không?"
"Mẹ nó tôi không đi!" Trương Húc Đông xoa xoa huyệt thái dương nói: "Cũng không thể không cho Tiểu Vương Gia nhìn thấy tình hình của con trai ông ta được, quay một đoạn video gửi cho ông ta đi, để cho ông ta yên tâm.
Nhớ che giấu thân phận, đừng để bọn họ tra ra được IP!"
"Tôi lập tức đi làm ngay đây!"
"Trước khi nhận được tiền, làm một ít chứng cứ chứng minh tên nhóc kia có thể sống trong ba ngày này.
Mua vài tờ báo gì đó đi!"
"Vâng! Anh Đông à, anh cứ yên tâm, có em ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu." Đường Phi xấu xa hỏi: "Anh Đông, thật sự thả người sau khi nhận tiền sao?"
"Đương nhiên phải trao đổi chứ, trước mắt tôi phải đánh sụp tinh thần của bang Tam Hợp đã.
Tuy rằng đối phó với một học sinh cấp ba như thế này là không có đạo đức lắm, nhưng tên nhóc kia cũng không phải thứ tốt lành gì.
Cũng coi như là thay nhân dân thành phố Ngọc làm một chuyện tốt."
"Ha ha, vậy thì em sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất!"
"Tùy cậu thôi!"
Trương Húc Đông không phải loại người hiền lành gì, đối với chuyện này phải nhổ cỏ tận gốc, không cần phải nhân từ là gì.
Hơn nữa Bang Tam Hợp có quan hệ với Bảo Long Môn và cả tổ chức Nhật Bản, cho dù thế nào cũng không tính là làm trái với đạo nghĩa giang hồ.
Kiểu như thế này là quá bình thường ở trong giới Hắc đạo này.
Hai tiếng sau, một đàn em của tổ chức Sát Thiên chạy tới, nói: "Anh Đông, chị Lung Linh nói đối phương đã bắt đầu đến ngân hàng rút tiền mặt, ra vào bốn ngân hàng, tổng cộng năm triệu đô.
Bọn chúng nói ngày mai sẽ có tiền mặt ngay."
Trương Húc Đông gật đầu: "Bọn chúng nhất định là muốn dụ chúng ta ra ngoài, hiện tại phải nghĩ làm sao để tránh bang Tam Hợp cùng cảnh sát, lấy tiền thu vào tay mà không lộ thân phận."
"Anh Đông, ý anh là gì?"
"Mặc dù chúng ta biết cảnh sát sẽ không xuất thủ, nhưng để phòng ngừa lỡ như có, vẫn nên phái một ít anh em đến Sở cảnh sát của thành phố Ngọc nằm vùng.
Phát hiện khi nào Bang Tam Hợp liên hệ với bên đó.
Chuyện này cứ để cho tôi, phải làm sạch sẽ mới được."
"Vâng, em sẽ nói với chị Lung Linh!"
"Tìm vài chiếc xe tải, tôi có chuyện cần dùng, cậu trực tiếp thông báo với Trần Uy đi!"
Ngày thứ ba, công tác chuẩn bị bên buổi concert đã sắp xong, ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành kiểm duyệt lại lần cuối.
Đới Tử Lâm nhất định sẽ tới đó, mà ngày này chính là lần cuối cùng Tiểu Vương Gia trao đổi lấy tiền chuộc, trước mắt Bang Tam Hợp không còn tâm trí đâu mà lo cho chuyện bên này.
Đường Phi bảo người của mình gọi điện cho Tiểu Vương Gia, xác định vị trí của tiền mặt.
Tên thủ hạ gọi điện cho ông ta nói: “500.000 đô đựng trong một gói, chia làm mười phần, chuẩn bị sẵn.
Bắt đầu từ bây giờ, điện thoại di động phải giữ 24/24, tôi có thể liên lạc với ông bất cứ lúc nào."
"Con trai tôi thế nào rồi?"
"Đừng lo lắng, ăn no ngủ kỹ, chờ cậu ta về nhà đi!"
Trương Húc Đông tự nhiên gọi Trần Uy, Ác Quỷ, Đường Phi và Huyết Lung Linh đến phòng làm việc của mình.
Dù sao nếu để cho người bên kia biết được chuyện này là do Long Bang làm, chắc chắn bọn họ sẽ không chi tiền ra để chuộc người nữa.
Bởi vì một khi có tin Long Bang bắt cóc con trai của lão đại bang Tam Hợp đòi tiền chuộc, sẽ dẫn đến một cuộc chiến đẫm máu.
Buổi concert kia sẽ tan thành bong bóng mất, cho nên nhất định phải hóa trang chuyên nghiệp thành bọn bắt cóc mới được.
"Các cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"
"Tôi bên này không thành vấn đề, nhưng còn Béo thì sao?" Đương Phi hỏi.
Trần Uy vỗ ngực, nói: "Đều là mặt dày cả mà, hoàn toàn không thành vấn đề."
"Chuyện giữ bí mật không có vấn đề gì chứ?"
Huyết Lung Linh gật đầu, nói: "Không sao, Bang Tam Hợp bên kia đang gấp giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát."
Trương Húc Đông đưa tay châm điếu thuốc, nói: "Vậy thì tốt.
Ác Quỷ phụ trách lần hành động này, che chở cho các anh em rút lui.
Tạo cho bang Tam Hợp một vài chướng ngại, đừng để cho bọn họ có hành động gì cả.
Muốn làm chuyện lớn thì không nên phô trương!"
"Anh à, đừng quên trước đây chúng ta từng làm cái gì, chuyện bén nhạy nhất của một sát thủ cùng hộ vệ đó là sự sáng suốt và năng lực hành quyết đấy!" Ác Quỷ cười xấu xa chuyển động hai ngón tay bạc sáng bóng mới của mình.
"Anh Đông, chuyện này cứ giao cho bọn em, anh không cần phải đi đâu, em sẽ để cho mỗi người bọn họ ai cũng có một thiết bị không dây trên người.
Đến lúc đó, anh cứ chờ xem kịch vui đi!" Trần Uy cười hắc hắc nói.
Trương Húc Đông cười nhạt, nói: "Các cậu đều là đại ca của Long Bang, nhất định sẽ bị nhận ra, cho nên cũng không cần đi đâu.
Chuyện này cứ để cho Lung Linh chỉ huy, cô ấy đổi cách ăn mặc thì sẽ không ai nhận ra đâu!"
Mọi người gật đầu nói: "Vâng anh Đông!"
Khoảng mười giờ sáng, Trương Húc Đông ngồi trong phòng làm việc, rèm cửa đều được kéo lên, một tấm vải đen rất lớn, một chiếc máy chiếu được đưa vào.
Bên cạnh là Trần Uy cùng Đường Phi người ngồi người đứng.
Một vài người trong công ty đã gia nhập Long Bang, chịu trách nhiệm phụ trách công nghệ thông tin.
Có thể gửi tình hình từ hiện trường tới đây, trông giống như một studio của đài truyền hình thành phố Ngọc vậy.
Hai giờ chuẩn bị cuối cùng cũng đã hoàn thành, đến mười hai giờ, bốn người uống chút rượu ăn cơm trưa.
Sở dĩ bọn họ chọn khoảng thời gian này là vì đây là giờ cao điểm tan tầm, như vậy sẽ gây phiền toái đối với việc theo dõi của bang Tam Hợp, cũng để cho những rắc rối mà Ác Quỷ tạo ra càng thêm dễ dàng và chân thực hơn.
Đường Phi gọi tâm phúc của cậu ta, rất nhanh Tiểu Vương Gia đang nhai sáp cũng nhận được cuộc gọi từ kẻ bắt cóc, ông ta bỏ đũa xuống hỏi: "Đã định xong vị trí chưa?"
Bên kia trực tiếp nói: "Mang tiền tới nhiều nhất chỉ một người thôi, nửa giờ sau đến cổng sắt thành Lạc Nguyên chờ điện thoại của tôi.
Vẫn câu nói đó, đừng để tôi nhìn thấy cảnh sát, cũng đừng để tôi thấy người của ông.
Bang Tam Hợp tôi không chọc nỗi đâu, tôi cần tiền chứ không giết người, ông đừng để tôi không cần tiền luôn đấy nhé!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Tam Vương Gia vẫn lựa chọn hợp tác với cảnh sát, bởi vì ông ta quả thực không thể xác định được chính xác mục tiêu của những người này, nhìn đội trưởng cùng đội phó mặc thường phục hỏi: “Bọn bắt cóc bảo tôi đến cổng sắt thành Lạc Nguyên!"
"Bây giờ nơi này có rất nhiều người, bọn họ thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Người của chúng ta trà trộn vào bọn họ cũng sẽ không nhìn ra!" Hai người lập tức báo cáo tình hình, chuyện này cũng được Sở cảnh sát thành phố Ngọc rất coi trọng, dù sao thì buổi concert cũng sắp diễn ra, bọn họ không muốn thấy bất cứ chuyện gì ầm ĩ không vui xảy ra ở thành phố Ngọc này.
Ngay lập tức, Cảnh sát trưởng đã phái người đi.
Tiểu Vương Gia lo lắng nói: "Xin đừng để lộ ra thân phận của các anh đấy, những người này biết lai lịch của tôi mà lại còn ngông cuồng như vậy, nhất định không phải dạng hiền lành gì đâu!"
Đội trưởng kia trấn an ông ta, nói: "Anh Ba, chúng ta đều bạn cũ cả.
Bọn em làm việc anh cứ yên tâm.
Đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát rồi, nhất định sẽ không đụng độ với bọn bắt cóc cho đến khi chúng ta tìm được đứa cháu nhỏ.
Khi nào thời cơ chín muồi chúng ta mới động thủ."
Tiểu Vương Gia bất lực gật đầu, nói: "Vậy bây giờ tôi qua đó ngay!"
Tuy rằng hai người mặc thường phục không muốn tiếp xúc qua lại với người trong Hắc Đạo, nhưng bọn họ cũng không thể làm ngơ khi có người đến xin nhờ giúp đỡ.
Dẫu sao trong tay người ta cũng nắm cái chuôi của bọn họ, người đội phó kia nói: "Anh Ba cứ yên tâm, chúng em sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho anh cùng con trai!" Vừa nói anh ta vừa nói vào bộ đàm, đeo tai nghe bí mật lên, nói với ông ta: "Anh cần phải dựa vào những gì chúng em nói để làm, nếu có tình huống gì đó phải liên lạc ngay.
Với đầu óc cùng thân thủ của anh bọn em cũng yên tâm, cùng nhau hợp tác, tranh thủ bắt những kẻ bắt cóc kia!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...