Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Đới Tử Lâm? Trương Húc Đông nhớ lại cái tên này liền vui vẻ.

Lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ này là ở nhà của Chu Tử Đồng, hơn nữa tình cảnh lúc ấy lúng túng như vậy, sau đó còn bị Trương Húc Đông kéo đến vũ trường Ba Na Lạp hát vài bài một cách khó hiểu.

Khi đó Long Bang mới chỉ có 120 người.

Long Bang có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao của cô ấy.
Nghĩ đến đây Trương Húc Đông không khỏi nhớ tới Dũng Tử.

Anh nhớ Dũng Tử rất hâm mộ Đới Tử Lâm, vẫn luôn muốn có một bản chữ ký của cô ấy.

Ngày ấy còn bị Trương Húc Đông quát mắng.

Nếu lần này Đới Tử Lâm tới, anh nhất định sẽ xin cho người anh em đã mất này một tấm, sau đó đến trước mộ đốt xuống cho anh ta.
Còn nữa, anh nhớ tới cuộc điện thoại xa lạ đó, là một dãy số cảnh báo đến từ thành phố Ngọc.

Dãy số này anh vẫn còn có ấn tượng, chỉ là bây giờ thân phận của anh không cần phải vì một cuộc điện thoại đe dọa mà nổi nóng.

Chẳng qua khi nghĩ lại cảm thấy có chút buồn cười thôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt anh đã rời khỏi nhóm lính đánh thuê ZO được hơn nửa năm, nghe nói Hắc A cùng những người khác còn tới giúp anh, chỉ là rất nhanh đã rời đi rồi, anh còn chưa kịp cảm ơn bọn họ.

Cuộc đời của con người ấy à, có lúc cảm thấy rất dài, nhưng cũng có lúc lại trôi qua rất nhanh.
Đường Phi không chú ý đến suy nghĩ của Trương Húc Đông lúc này đã bay lên chín tầng mây, nói: “Anh Đông à, anh không biết đâu, lần này là cô ấy chủ động yêu cầu đến thành phố Ngọc đấy.

Em là fan trung thành của cô ấy đấy, ha ha..."
Trương Húc Đông cũng nói thêm: "Dũng Tử trước đây cũng là fan của cô ấy, cuối cùng anh ấy lại..."
"Đừng quên em là một kẻ sát nhân, chỉ em giết người ta, chứ chưa người nào có thể giết được em đâu!"
Sau khi năm phút quảng cáo kết thúc, cuối cùng máy quay cũng trở lại Đại học Ngọc, mặc dù Đại học Ngọc sắp thi, nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên đến vây xem.

Hầu hết những nhân viên đang bận rộn, một sân khấu lớn ngoài trời đã được dựng lên, nhân viên kỹ thuật đang điều chỉnh thử các thiết bị trên đó.

Phóng viên được phép phỏng vấn một trong những người phụ trách chính của buổi công diễn này.
"Đạo diễn Vương, nghe nói buổi biểu diễn này là do cô Đới Tử Lâm tự mình yêu cầu, tại sao cô ấy lại đưa mong muốn này?"
"Một tuần nữa sẽ bắt đầu, anh nghĩ mình và các nhân viên sẽ bị áp lực không?"
"Buổi biểu diễn này đã được chuẩn bị lâu chưa? Hay là phải vội vàng tổ chức? Xin anh hãy cho khán giả cả nước được biết".
Đạo diễn Vương này có một khuôn mặt tiêu chuẩn, râu quai nón rậm rạp, mang mũ lưỡi trai cùng áo vest màu xanh.


Anh ta không hề bối rối khi bị hỏi như vậy, vô cùng lạnh nhạt đáp: "Thành phố Ngọc là quê hương của Đới Tử Lâm, cô ấy có yêu cầu này và chúng tôi cũng có kế hoạch này.

Về phần áp lực như bạn nói chắc chắn sẽ có, không có áp lực thì cũng sẽ không có động lực, tôi và nhân viên nhất định sẽ hoàn thành mọi việc trong vòng bốn ngày.

Bởi vì ngày thứ năm sẽ bắt đầu hai ngày diễn tập rồi, tất cả đều không thành vấn đề!"
Nữ phóng viên hỏi tiếp: "Trong vòng bảy ngày thôi thì có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt không thưa anh?"
"Tuyên truyền? Ồ, với ba chữ Đới Tử Lâm này tôi nghĩ đã là hiệu quả tuyên truyền tốt nhất rồi.

Buổi concert lần này của chúng tôi ngoại trừ một ít khu vực VIP bán vé ra thì những khu vực còn lại hoàn toàn miễn phí.

Tôi nghĩ vào ngày diễn ra concert đó, ở đây..." Anh ta chỉ ra phía xa, máy quay theo đó quét qua.

Anh ta nói: "Chắc chắn sẽ có đầy đủ tất cả những người hâm mộ yêu thích giọng hát Đới Tử Lâm của chúng ta."
"Bây giờ công ty giải trí có thực lực nhất ở thành phố Ngọc là công ty Phương Đông, buổi concert lần này phía bên anh có hợp tác cùng bọn họ không?"
Đạo diễn Vương gật đầu cười, nói: "Tuy rằng Phương Đông chỉ là một công ty giải trí mới, nhưng tôi đã làm bạn với tổng giám đốc Đặng Quân của bọn họ nhiều năm rồi.

Lần này chúng tôi đến đây đương nhiên sẽ tìm bọn họ, dù sao mọi người đều là vì công ích.

Công ty Phương Đông vô cùng ủng hộ chúng tôi!"
"Vâng, cảm ơn đạo diễn Vương dù bận rộn như thế này nhưng vẫn dành thời gian tiếp nhận buổi phỏng vấn của chúng tôi!" Ống kính quay lại người nữ MC, cô ta nói: "Đây chính là tin tức trực tiếp từ địa điểm của buổi concert sắp diễn ra.

Tôi là người dẫn chương trình Tuyết Ninh.

Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa những tin tức mới nhất nhé!"
Trương Húc Đông suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Đặng Quân để hỏi không, nhưng rồi lại nghĩ.
Với bản lĩnh chuyên nghiệp của Đặng Quân, chắc chắn không có gì phải lo lắng cả.

Cho dù lần này có bỏ tiền ra thì vẫn có thể tạo nên danh tiếng của Phương Đông.

Không phải còn có khu vực VIP bán vé sao, khẳng định không đến nỗi thua lỗ.

Đây là chuyện mà ai gặp được cũng sẽ như vậy thôi.
Đường Phi vừa nghịch máy tính bảng vừa hỏi: "Anh Đông, anh đã từng nghe Đới Tử Lâm hát chưa?"
Trương Húc Đông gật đầu nói: "Nghe rồi, hát không tệ, nhưng tính tình có hơi đại tiểu thư!"
"Mẹ kiếp, nếu lời này của anh để cho người hâm mộ của Đới Tử Lâm nghe được đảm bảo sẽ có nhiều người liều mạng với anh đấy.

Đới Tử Lâm là nữ ca sĩ siêu nổi tiếng của Trung Quốc.


Em thích nhất là Tiểu Lâm!"
"Mẹ nó, nếu cô ấy biết mình có một người hâm mộ biến thái như cậu, đoán chừng cô ấy sẽ sợ đến phát khóc mất!"
"Anh Đông, em biến thái lắm sao?"
Trương Húc Đông xua tay, nói: "Cậu không phải có việc sao? Nếu không thì đi tìm Lâm Lâm của cậu đi, dù sao Phương Đông của chúng ta cũng cùng cô ấy hợp tác.

Cậu có thể trực tiếp đi gặp cô ấy!"
Đường Phi chợt thu lại nụ cười, thay vào đó là sự tàn nhẫn vô tận, nói: "Mẹ nó, em nghe nói lão đại Tiểu Vương Gia của bang Tam Hợp hôm nay trở lại thành phố Ngọc, còn mang theo một nhóm người nữa.

Tuy nhiên không phải nhằm vào Vũ Môn cùng Long Bang của chúng ta, mà hình như muốn gây bất lợi với Đới Tử Lâm đấy!"
Trương Húc Đông nhìn ngoài cửa không có y tá, sờ soạng điếu thuốc trong ngăn kéo châm lên, cau mày hỏi: "Đới Tử Lâm cùng lắm chỉ là một ngôi sao, cô ấy sao lại chọc phải bang Tam Hợp được?"
"Nghe đồn Đới Tử Lâm là người phụ nữ của một tên đại ca giới Hắc Đạo, có lẽ Tiểu Vương Gia cùng tên đại ca giới Hắc Đạo này có thù oán với nhau chăng!"
"Đại ca giới Hắc Đạo?" Trương Húc Đông biết chắc chắn đó không phải là mình, nghĩ lại cuộc điện thoại kỳ quái đó, hơn nữa bang Tam Hợp đã quy thuận Bảo Long Môn, vậy nghĩa là tên đại ca Hắc Đạo này có thù với Bảo Long Môn.

Mà thế thì chỉ có Thanh Long Hội thôi.

Suy nghĩ một lúc, anh lập tức hiểu tại sao tên đại ca giới Hắc Đạo này lại không nói cho mình biết anh ta là ai.

Cho dù không phải tên nhóc Tần Vũ kia thì ít nhất cũng là một trong những Đường chủ của Thanh Long Hội.
Đường chủ Phan Địch của Tam Nguyệt Đường, đường chủ Chu Diêm Vương của Ngũ Nguyệt Đường, đường chủ Đường Phong của Lục Nguyệt Đường, đường chủ Ngô Gia Cát của Thất Nguyệt Đường, đường chủ Triệu Tiếu Long của Bát Nguyệt Đường.

Còn có đường chủ Mạnh Nguyệt của Thập Nhị Nguyệt Đường.

Hơn một nửa số người của mười hai đường chủ kia anh đều đã gặp rồi, tuyệt đối không phải là bọn họ.

Đường chủ của Tứ Nguyệt là Thẩm Thần Tài mặc dù chưa gặp nhưng anh cũng từng gọi điện thoại rồi.
Nghe Đại Hàn đàn em của Mạnh Nguyệt nói, Phùng Thiên Hổ của Cửu Nguyệt Đường cùng Hứa Sơn Báo của Thập Nguyệt Đường rất lạnh nhạt với phụ nữ, Tô Thanh của Nhị Nguyệt Đường lại là một anh chàng cứng nhất, chỉ lo bận rộn chuyện trong băng nhóm, nhất định sẽ không phải là anh ta.
Như vậy chỉ còn lại một người, đường chủ của Nhất Nguyệt Đường Linh Phong.

Đại Hàn nói người này rất lanh lợi, nhạy bén, giỏi tốc độ, chịu trách nhiệm theo dõi mục tiêu và do thám.

Hơn nữa còn có một đôi mắt phượng, chẳng lẽ chính là anh ta?
"Đường Phi, cậu phái người theo dõi hành tung của mấy tên bang Tam Hợp đó, đừng để cho bọn họ chơi giải quyết tận gốc, mục đích chính là muốn chơi đùa với chúng ta."
"Được, anh Đông, mặc kệ bọn họ tới đây tìm ai, em đây cũng sẽ để cho bọn họ không có đường trở về!"
Suy nghĩ một lúc, Trương Húc Đông bèn gọi vào số điện thoại kia.


Điện thoại vẫn reo lên mấy tiếng rồi có người nhấc máy.

Tuy nhiên đầu dây bên kia không có ai lên tiếng, anh ta không nói gì cả, cứ như vậy kéo dài 5 phút, đối phương rốt cuộc mới lên tiếng.

Âm thanh vẫn chói tai như vậy, hình như có người cố ý bóp méo giọng nói: "Ai đấy?"
"Quý nhân nhiều chuyện hay quên, số điện thoại của tôi vẫn không đổi mà, anh nên biết chứ nhỉ."
Đối phương cười quái dị, nói: "Ồ, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Có người đang muốn hãm hại Đới Tử Lâm!"
"Tôi biết, là tên nhãi Tiểu Vương Gia của Bang Tam Hợp kia.

Anh có chuyện gì không?"
"Chẳng lẽ bây giờ đường chủ của Nhất Nguyệt Đường còn không muốn tiết lộ thân phận sao?"
"Ồ, quả nhiên là một người rất thông minh.

Nhưng mà có tôi ở đây, anh đừng mong động vào Tử Lâm và Thanh Long Hội, anh không thể thoát khỏi ánh mắt của tôi đâu."
"Bang Tam Hợp có không ít người đến, buổi concert lại có thể có rất nhiều người.

Người của anh có thể bảo vệ được sao?"
"Anh thích Đới Tử Lâm?"
"Tôi không có, chỉ là vì lợi ích của cả Thanh Long Hội thôi, anh có cần giúp không?"
"Tôi không cần.

Nhưng nếu anh vẫn nhận mình là đường chủ của Thanh Long Hội, vậy thì sẽ biết phải làm sao!"
Trương Húc Đông nghe giọng nói khàn khàn kia, cảm giác như trong cổ họng mình có một cọng lông vậy.

Anh nói: "Được rồi, tôi biết phải làm sao.

Tôi sẽ xử lý Tiểu Vương Gia, để lão đại phân bổ cho tôi ít tiền vốn đi, gần đây trong bang rất thiếu tiền!"
"Anh yên tâm, tôi sẽ trích tiền cá nhân ra, giết hết thảy bang Tam Hội, 50 triệu!"
"Quá ít."
"80 triệu."
"100 triệu, nếu như muốn tôi ra tay thì phải là cái giá này."
"Ồ, tôi biết cho dù tôi không trả tiền thì anh cũng sẽ động thủ.

Nhưng Đới Tử Lâm không thể gặp phải bất kỳ rủi ro nào được.

100 triệu thì 100 triệu.

Tôi sẽ gửi tiền trước khi buổi concert diễn ra.

Nếu như anh không hoàn thành, tôi sẽ để cho anh biết thế nào là ăn vào rồi lại nhổ ra."
"Thỏa thuận!"
Ba ngày sau, Trương Húc Đông trở lại văn phòng làm việc, xem qua việc hợp tác gần đây giữa Phương Đông và buổi concert.


Công Ty Phương Đông lần này không chỉ phải gánh vác một vài chuyện trong vòng giải trí, mà còn kiêm luôn nhiệm vụ duy trì trật tự của địa điểm lần này.

Nói trắng ra, chính là thuê xã hội đen làm vệ sĩ, giá cả cũng xem như là hợp lý.
Một giờ sau, anh thấy cũng không có vấn đề gì bèn gọi thư ký của mình.

Sau khi mùi hương quen thuộc đi vào, Trương Húc Đông liền nói: "Phỉ Nhi, không có chuyện gì thì để cho Đặng Quân làm đi!"
"Được!"
Lý Phỉ Nhi vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Đường Phi đang định gõ cửa, bên cạnh cậu ta còn có Huyết Lung Linh mang theo mũ vành.

Cửa đóng lại, Trương Húc Đông hỏi: "Mọi chuyện diễn ra thế nào rồi?"
"Xem như thuận lợi, bang Tam Hợp trước mắt không có động tĩnh gì.

Huyết Lung Linh phát hiện ra một chuyện, để cho cô ấy nói vậy!"
Trương Húc Đông nhìn về phía Huyết Lung Linh, sau đó cô ta nói: "Người của chúng ta phát hiện Tiểu Vương Gia có một đứa con riêng ở thành phố Ngọc.

Tên nhóc này là học sinh cấp ba, mỗi ngày đều có bốn vệ sĩ hộ tống đi học, thường xuyên lăn lộn với đám lưu manh.

Bọn chúng hoạt động ở khu Nam Thành, ngày nào cũng đưa nữ sinh đi mướn phòng cả”.
"Ồ, con trai à, sinh được con trai thì tốt quá, con trai có thể nối dõi tông đường mà!" Trương Húc Đông cười lạnh nói.
"Tôi cũng đã điều tra thử, tên nhóc này là học sinh cá biệt của trường cấp ba thành phố Ngọc.

Ngay cả thầy dám còn dám đánh, còn tự tiện bắt nạt bạn học làm thú vui.

Càng tệ hơn là nếu cậu ta nhìn trúng con gái nhà nào thì đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay cậu ta.

Tiền đập không được thì dùng vũ lực.

Đúng là bị chiều đến hư hỏng!"
Trương Húc Đông gật đầu nói: "Lại thêm một thế hệ thứ hai nữa.

Cậu ta trắng trợn như vậy, ngược lại chúng ta không tiện động tay vào!"
"Đúng vậy, hay là để em trực tiếp chém cho cậu ta một đao, lấy thi thể của cậu ta băm ra rồi đưa cho Tiểu Vương Gia tức chết?"
"Đừng tàn nhẫn như vậy chứ!" Trương Húc Đông cười gằn, nói: "Làm thế nào cũng phải bắt cậu ta lại, để cho cha của cậu ta xuất ra ít máu, sau đó mới giết chết đi."
"Bắt cóc à? Hắc hắc, em thích!"
"Anh Đông, tổ chức Sát Thiên chúng tôi cần làm gì?" Huyết Lung Linh ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt quỷ dị dữ tợn.
Trương Húc Đông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu Vương Gia đã trở lại, nhất định phải đề phòng.

Chuyện này cần hành động vào ban đêm, tổ chức Sát Thiên các cô điều động 5 người tới hỗ trợ Đường Phi.

Nhất định phải bắt sống tên nhóc đó cho tôi, đừng để lộ là chúng ta."
"Vâng thưa anh Đông."
"Đã đến lúc tôi cũng nên lộ mặt ở buổi concert rồi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui