Trong một căn phòng sạch sẽ, khi đóng cửa lại thì mùi máu tươi bên ngoài căn bản không thể sánh bằng mùi thuốc lá trong căn phòng.
Diệp Mặc Sở ngồi trên ghế sô pha làm bằng da thật, tự tin nói: "Tôi đến tiễn mọi người một đoạn, Mã Đạt, Duy Tư, Hòa Tân!"
Lúc Diệp Mặc Sợ gọi tên của ba người, vẻ mặt của Ác Quỷ thay đổi, cậu ta kề sát vào bên tai Trương Húc Đông nói: "Anh, chính là ba người này, bọn họ thay đổi bộ mặt của người Trung Quốc."
"Ha ha, xem ra người Trung Quốc không ai biết đến ba người!" Diệp Mặc Sở gật đầu thỏa mãn, ba người kia lộ vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, vô cùng quái dị.
"Đừng nói nhảm nữa.
Ba người là người của Bảo Long Môn, mà tôi lại là người của Thanh Long Hội, giữa chúng ta có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, tại sao các người lại giúp chúng tôi?" Trương Húc Đông nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà không có chút sợ hãi nào, anh đi thẳng vào vấn đề, muốn nhìn xem người thừa kế tương lai của Bảo Long Môn này muốn làm gì.
"Bọn họ đánh kệ bọn họ, chúng tôi chỉ làm việc của chúng tôi thôi, tôi đã điều tra anh rồi, anh không phải đèn cạn dầu, chắc chắn sẽ không cam tâm ở lại Thanh Long Hội làm đường chủ cả đời, hơn nữa với thực lực của anh thì không đánh lại Tần Vũ, anh là người thông minh, hẳn là có thể nhìn rõ điều này."
Diệp Mặc Sở nói xong, dường như còn nhớ cái gì đó, ngoắc tay gọi người tên Mã Đạt đến: "Suýt nữa thì quên ông ta!"
Một người hơn năm mươi tuổi, trọc đầu nhanh chóng được kéo ra từ một gian phòng dưới mặt bàn, tay chân của người đàn ông đấy bị trói, trong miệng còn bị nhét một cái tất thối, dùng ánh mắt không cam lòng nhìn mọi người ở đây.
"Ông ta là Điêu Vương lão Điêu?" Trương Húc Đông nhìn người đàn ông hỏi.
Mã Đạt lấy cái tất trong miệng của lão Điêu ra, lão Điêu ho khan vài cái rồi phun một ngụm máu từ trong miệng ra, dường như bị nội thương gì đó, ông ta nhìn Trương Húc Đông, như muốn nói gì đấy nhưng dường như thở không nổi, cuối cùng sắc mặt trắng bệnh mà cúi đầu xuống.
"Đúng vậy, ông ta chính là đại ca Điêu Vương của xã hội đen thành phố Ngọc, chỉ có điều già rồi thì vẫn là già rồi!" Diệp Mặc Sở cười lạnh mà nhìn lão Điêu, như đang nhìn con chó nhà có tang: "Ông ta đã không còn được việc nữa, còn đong đưa qua lại, hôm nay không bị tôi giết chết thì cũng là bị mấy người giết chết, chỉ là phế vật mà thôi!"
"Tôi không quan tâm ông ta có phải là phế vật hay không!" Trương Húc Đông nghiêm túc nói: "Điêu Bang đã giết anh em Dũng Tử của tôi, phải để cho cả Điêu Bang chôn cùng với anh em của tôi!"
"Dễ thôi!" Diệp Mặc Sở gật đầu: "Chẳng phải tôi đã giúp anh đưa Điêu Vương đến rồi sao, bây giờ chúng ta nói chuyện hợp tác một thoáng nào!"
"Hợp tác cái gì?" Trương Húc Đông nhìn chằm chằm vào Diệp Sở Mặc, nói: "Tại sao tôi phải hợp tác với cậu?"
"Đơn giản mà nói, chúng ta liên thủ đánh sập Thanh Long Hội, để anh trở thành bang phái lớn nhất thành phố Ngọc!" Thấy Trương Húc Đông lộ ra biểu cảm không tin, cậu ta lập tức nói tiếp: "Bước đầu tiên anh phải giúp tôi giết chết người cha ma quỷ kia của tôi, để tôi trở thành người đứng đầu của Bảo Long Môn, sau đó chúng ta sẽ liên thủ diệt luôn Thanh Long Hội, đến lúc đó phía bắc của thành phố Ngọc cho các anh phát triển, còn lại về dưới trướng của tôi."
Trong thoáng chốc đám người Trương Húc Đông hai mặt nhìn nhau, cậu ta có còn là người không? Vậy mà lại muốn giết cha mình.
"Anh không cần phải trả lời tôi ngay đâu, dù sao thì tôi còn nhiều thời gian, hôm nay tới đây chẳng qua là để giúp anh, thuận tiện tặng cho mấy người một món quà gặp mặt!" Diệp Mặc Sở chỉ vào lão Điêu rồi nói: "Ông ta đã là của các anh rồi, muốn làm gì thì tôi cũng không quan tâm!"
Trương Húc Đông đen mặt nói: "Đó chính là cha ruột của cậu, cậu có biết trên đời này có bao nhiêu người muốn gặp cha mà không được không, sao cậu có thể..."
"Cha thì như thế nào? Bất kì kẻ nào dám ngán đường tôi, tôi cũng giết hết, sở dĩ hợp tác với anh là vì tôi biết rõ rằng anh là người lợi hại nhất trong băng nhóm lính đánh thuê ZO.
Giết một người với anh mà nói chắc là không phải việc gì khó nhỉ?"
Trương Húc Đông cười lạnh nhìn cậu ta, nói: "Còn gì nữa không? Nói luôn đi!"
"Ha ha, tôi thích nhất là làm việc chung với loại người quyết đoán như anh.
Được rồi, tôi cũng không có gì muốn nói nữa hết, chuyện của chúng ta cứ như vậy đi, nhớ kỹ hôm nay thành phố Ngọc xuất hiện một lão Điêu, ngày mai sẽ xuất hiện một lão Điểu, Bảo Long Môn không muốn để ai kiêu ngạo thì người đó sẽ không thể kiêu ngạo được!" Vừa dứt lời, Diệp Mặc Sở nhanh chóng rời đi, phía sau cậu ta là ba người kia, không biết đã thay đổi khuôn mặt từ lúc nào, hơn nữa da mặt vẫn còn đang đổ máu.
"Mẹ nó, đây là cái máy bay của ai vậy?" Chu Đại Thánh lộ vẻ phiền muộn.
"Tên nhóc Hắc Long này đúng là súc sinh nhưng tôi cảm thấy lời của cậu ta nói không phải không có lý!" Trương Húc Đông nhìn lão Điêu trên mặt đất, ha ha nở nụ cười lạnh.
"Đại Đông, anh..." Chu Đại Thánh khó hiểu nhìn Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông cười nói: "Tôi biết cậu muốn nói cái gì, tôi phản bội Thanh Long Hội là khi sư diệt tổ, bị người ta nói là trơ trẽn đúng không?"
"Đúng!"
"Thanh Long Hội giúp chúng ta thành lập bang hội, đó là vì trước kia bọn họ muốn lợi dụng tôi để kiềm chế ba bang hội là Vũ Môn, Tam Hợp Hội, Hỏa Vân Bang, để bọn họ có thể an tâm mà chiến với Hộ Long Môn!"
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ thì bọn họ đã phát động cuộc chiến, tôi trở thành kẻ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Trước đó không lâu Tần Vũ vẫn đòi người của tôi, tôi cho ông ta một ngàn đàn em bình thường, ông ta nói muốn làm suy yếu thế lực của tôi, chỉ tiếc rằng bây giờ Thanh Long Hội liên tiếp bại trận, ông ta không rảnh quan tâm tôi, nếu không cậu cho rằng tôi vẫn còn sống sao?"
"Anh, anh đúng là hiểu vấn đề, nếu như bây giờ Thanh Long Hội chiếm được thế thượng phong thì không chừng bây giờ chúng ta đã xuống địa ngục rồi!" Ác Quỷ cười dữ tợn nói.
Trương Húc Đông gật đầu: "Đúng vậy, sau cuộc chiến giữa tôi và Đỗ Long, ông ta vẫn luôn kiêng kị tôi, tôi cũng không muốn đợi đến một ngày phải chết trên tay ông ta."
"Ha ha, hiện giờ tôi càng thêm tò mò, hội lính đánh thuê ZO sao có thể xuất hiện một thiên tài như vậy chứ!" Chu Đại Thánh bên cạnh nói thầm.
"Cứ loạn đi, càng loạn càng tốt, không chừng đến bây giờ người đứng đầu của Bảo Long Môn còn không biết con mình muốn giết mình.
Nhưng tôi biết một bí mật của Hắc Long."
"Bí mật gì?"
"Sau này hãy nói, đảm bảo khiến các cậu giật mình!"
Khu phía nam của thành phố, Long Bang và Điêu Bang đã chiến đấu hơn hai tiếng rồi, những chiêu trò lưu manh của Điêu Bang cũng tung ra, ngoài trừ điều đó thì còn có hơn ba nghìn đàn em tụ họp với nhau.
Huyết Ngao liếm miệng vết thương trên cánh tay của mình, quát: "Các anh em, chúng ta phải giết hết mấy tên nhóc Long Bang trên địa bàn của chúng ta!"
"Rõ!" Đàn em của Điêu Bang gào thét một hồi.
"Anh Côn, anh Côn, mẹ nó, đi đâu rồi!"
"Ở đây này!" Côn Bằng vung vẩy cảnh tay to lớn đi đến: "Mẹ, sao tôi cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ thay đổi, đã một tiếng không liên lạc được với lão đại rồi!"
Huyết Ngao cười ha ha nói: "Anh quan tâm đến ông ta làm đếch gì, lão đại chính là Điêu Vương, trước kia chúng ta nắm toàn bộ thành phố Ngọc, chẳng qua bây giờ tuổi hơi lớn, không biết là trốn ở đâu coi kịch hay.
Chúng ta vẫn nên coi thử nên xử lý mấy tên đàn em Long Bang này thế nào đi.
Mẹ nó, rõ ràng là có lẫn cả người của Vũ Môn nữa, sau này đừng để tôi thấy Võ Man Tử, nếu không tôi sẽ dùng một đao chém chết!"
Côn Bằng gật đầu, khẽ nhúc nhích cánh tay mỏi nhừ của mình: "Khu phía Nam thành phố nhất định là nơi chôn thây của Long Bang, hôm qua tôi và một anh em trước kia của lão đại trà trộn vào, ông còn nhớ Hỏa Trư không?"
"Má, trước kia lão đại quản lý trong thành phố Trấn Nam, còn ông thì quản lý khu phía Đông thành phố, tôi quản lý khu phía Bắc thành phố, khu phía Tây thành phố là do cậu ta quản lý.
Chẳng phải tên nhóc này đã tèo rồi sao?"
"Vẫn chưa tèo, còn lăn lộn ở các thành phố có tiếng nữa, thằng nhóc sẽ đưa người đến hỗ trợ!"
"Ha ha, thời nay thì ngay cả anh em ruột cũng tính kế nhau, dù cờ của lão đại tung bay phấp phới nhưng cậu ta cũng không trở, tức là cậu ta đã lăn lộn ở thành phố đó tốt hơn ở thành phố Ngọc nhiều, ông đã đồng ý với cậu ta cái gì?"
"Hai tỷ, tôi và lão đại cùng bỏ ra!"
"Mẹ, sử tử ngoạm à, tôi nói chứ sau khi chúng ta xuất hiện, có vài anh em đã không đáng tin cậy rồi!"
"Đừng có nói vậy, cậu ta có thể đến thành phố này hỗ trợ là đã không tệ rồi.
Bây giờ chúng ta muốn kiếm tiền không khó, ông cũng biết trong Long Bang có rất nhiều cao thủ biến thái, nếu như Hỏa Trư không đến, ai thắng ai thua vẫn chưa nói trước được!" Côn Bằng nở nụ cười, hiển nhiên là ông ta biết chắc tên nhóc Hỏa Trư này, có tiền nhất định cậu ta sẽ lộ diện, nghĩ đến việc một lần nữa nắm thành phố Ngọc trong lòng bàn tay, trong lòng lại như nở hoa.
Ở lối vào khu phía Nam thành phố, một người đàn ông dựa vào xe hơi hút xì gà, cười ha ha nói: "Tiểu Đông đã cho hội lính đánh thuê ZO chúng ta mặt mũi rồi, khung cảnh lớn như vậy, hình như thuộc hạ của thằng nhóc có đến ba ngàn người, không hổ là do mình nuôi lớn."
Cách đó không xa là một đống hỗn loạn, cảnh sát còn đang duy trì trật tự, không cho người bình thường tiến vào, chỉ thấy xe cứu thương và đội phòng cháy chữa cháy không ngừng tiến vào, nhưng chỉ đứng bên ngoài xử lý một vài đàn em bị thương của hai bang.
"Mau lên, có hai người cần cắt chỉ và truyền máu!" Bác sĩ đưa y tá đến bận rộn trên đường cái.
"Lão A, ông là lão đại của hội lính đánh thuê ZO, cứ để bọn họ xử lý những...!người này trước đi, ông cũng đừng có đi đâu!" Một người da màu nói tiếng anh nhưng trông cũng đã lớn tuổi, vừa khuyên giải cảnh cáo lão A, dù sao mọi người đều đã già đầu, cũng đạt được đến một trình độ nhất định rồi.
Tiếng trung của Hắc A không tiêu chuẩn như vậy, ông ta hoài niệm nghe những tiếng kêu gào kia: "Lão Đan, ông biết không? Đã hơn ba mươi năm tôi chưa về Trung Quốc rồi, trước kia chỉ nghe nói, bây giờ không thể tưởng tượng được quê hương tôi cũng có cảnh phồn hoa như vậy!"
"Lão A, ông có nghe tôi nói gì không?"
"Nghe mà, tôi biết tôi không làm được đâu, tôi thề với Chúa đấy!"
"Hi vọng lần này ông nói lời giữ lấy lời, nếu không chúa sẽ không tha cho ông!" Lão Đan nói người đàn ông khôi ngô da trắng bên cạnh: "Duy Tư, cậu trông coi ông ta trong chốc lát cho tôi!"
Duy Tư vỗ ngực: "Yên tâm ạ, nếu lão A bị thương, tôi nào còn có mặt mũi trở về nhìn mặt chị dâu ở Israel, sau này tôi còn muốn đến ăn chực nữa!"
Trong đêm nay, năm mươi người trông đáng ngờ như vậy nhưng không ai ngăn cản bọn họ, chỉ tò mò nhìn tổ đội với ba màu vàng trắng đen, đây chính là trang phục ngụy trang, còn có một vài âm thanh nghị luận nho nhỏ.
"Không nghe nói quân đội được phái đi rồi à? Hơn nữa coi như là quân đội thì cũng không thể nào là người ngoại quốc được!"
"Chuyện này ai biết được, thời nay ai cũng muốn kiếm một bát cơm, một tháng trước tôi còn gặp người Nhật đấy!"
"Kệ mẹ nó, dù sao cũng chả phải chuyện gì tốt, sống chết mặc bây, bọn họ đều chết hết thì thành phố Ngọc của chúng ta được thái bình rồi!"
"Mẹ nó, trước kia không phải đã làm một trận ở Điêu Bang rồi à? Sao lần này không đi đi? À tôi biết rồi, Điêu Bang và Long Bang xong đời rồi, mày muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của chứ gì, có bản lĩnh thì cũng bắt chước người ta, làm một lần dứt khoát hẳn hoi đi, cái đồ bại hoại cặn bã, mẹ!"
"Muốn đánh nhau đúng không?"
"Sợ mày chắc? Đến đây!"
Một nửa lực lượng cảnh sát của thành phố Ngọc được điều đến, tổng số người cũng không đến năm trăm, bọn họ nhìn những người dân đang soi mói bên cạnh, vẻ mặt bi ai nhưng đã nhận lệnh của cấp trên, đợi đến lúc đánh xong thì đi thu dọn tàn cuộc, ý của cấp trên là chết hết càng tốt.
"Woa, nhiều chú cảnh sát quá!" Vài lúc bọn Hắc A rời đi không lâu thì lại xuất hiện một nhóm người, nhóm này có hơn một ngàn người, nhìn cách ăn mặc trông có vẻ là lưu manh, khuôn mặt dữ tợn khiến người ta sợ hãi, chắc cũng không phải người tốt lành rồi, câu nói kỳ lạ này là từ trong miệng người đàn ông dẫn đầu phát ra, cậu ta là Hỏa Trư, một lão đại của bang phái không nhỏ của thành phố Lâm và thành phố Ngọc, có tiền thì cậu ta bằng lòng làm bất kỳ thứ gì.
"Đó là Hỏa Trư?" Một vị cảnh sát vừa liếc mắt đã nhận ra người đàn ông dẫn đầu này, suýt nữa lảo đảo té trên mặt đất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...