Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ


Hắc Trư thuộc Thanh Long Hội, đó thực chất là một bang hội bắt nguồn từ thời xa xưa.

Tuy nhiên vì tổ chức này quá bí ẩn nên đã sớm bị mai một theo dòng lịch sử lâu đời, đến ngày nay vẫn chưa xác định được chính xác có bao nhiêu người trong đó.

Mà Đường chủ của bang hội đóng quân ở thành phố Ngọc lại là một nhân vật nổi tiếng, có tên là Mạnh Nguyệt, một trong số ít nữ lão đại kiệt xuất.

Bang nhánh này của cô ta là Thập Nhị Nguyệt Đường, chuyên phụ trách việc ám sát.
Anh ta dùng một tay bấm điện thoại, khi đầu dây bên kia nhấc máy, Hắc Trư lập tức nói ngay như muốn khóc: "Chị Nguyệt, em là Hắc Trư đến từ hộp đêm Mạn Vũ ở phía nam thành phố! Em cùng các anh em của mình vừa xảy ra chuyện trong một thẩm mỹ viện, bị một tên bảo vệ đánh.

Cả bảy tám người bọn em đều bị anh ta hạ gục, gây tàn tật không ít, em bị gãy một tay, ngực còn nhận thêm một nhát dao! "
Trương Húc Đông nhíu mày, giọng nói này cũng quá buồn khổ rồi đấy, anh hừ một tiếng: "Hạ giọng xuống, không muốn đầu lưỡi nữa sao?"
Hắc Trư lập tức ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng nức nở nói: "Chị Nguyệt, không phải là các anh em muốn làm phiền chị đâu ạ, mà là người đàn ông trước mặt này muốn gặp chị, nói nếu như chị không đến thì một giờ sau sẽ giết chết bọn em.


Xin chị mau đến cứu các anh em ạ!" Anh ta van xin, thành khẩn còn hơn một đứa trẻ xin mẹ tiền tiêu vặt.
"Vâng! Vâng!" Hắc Trư gật đầu, sau đó đưa điện thoại đến cho Trương Húc Đông nói: "Anh trai, chị Nguyệt của bọn em muốn nói chuyện điện thoại với anh!"
"Tôi không muốn lãng phí nước miếng của mình, bảo cô ta nhanh tới đây!" Trương Húc Đông cúi đầu, châm một điếu thuốc khác.
"Tên nhóc kia, anh sẽ hối hận vì đã không nhận cuộc điện thoại này!" Giọng nói sang sảng của một người phụ nữ phát ra từ trong điện thoại.
"Anh trai, anh cứ trả lời một chút đi!" Hắc Trư dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông không thể nhìn nổi nhất chính là loại người yếu bóng vía này, hơn nữa lão đại còn là phụ nữ nữa chứ, rất có thể toàn bộ bang hội này đều yếu ớt cả.

Anh dùng mũi chân móc lên, điện thoại lập tức rơi vào lòng bàn tay, anh nói: "Là tôi, muốn nói gì thì nói đi!"
Giọng nói của đầu dây bên kia rất thẳng thắng, giờ phút này nghe ở khoảng cách gần cũng cực kỳ dứt khoát, cô ta nói: "Là anh làm bị thương người của tôi?"
"Thế thì sao?" Trương Húc Đông hừ lạnh hỏi ngược lại.
Người phụ nữ kia hỏi tiếp: "Nói đi, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
"Chuyện đó do cô quyết định, cô còn 48 phút nữa.

Nếu cô đến thì giải quyết theo cách khác, còn không đến thì cứ thế vậy!" Trương Húc Đông không đợi đối phương nói thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Trương Húc Đông đứng dậy quét mắt nhìn qua, nói: "Cứ yên lặng nằm im dưới đất cho ông, nếu như tôi phát hiện ai có động tác nhỏ gì đó thì..." Vừa nói tay anh cũng hơi dùng sức, nhẹ nhàng bẻ gãy tay vịn gỗ của ghế sô pha bằng da, lạnh lùng nói: "Tự cầu phúc cho mình đi!"
Đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Lâm Tâm Di đang đi tới đi lui với điện thoại di động trong tay, Trương Húc Đông nói: "Để cho các khách hàng rời khỏi đây đi, các cô cũng đi đi, đừng quay lại đây nếu không có điện thoại của tôi!"
Lâm Tâm Di lắc đầu, cắn môi nói: "Tôi nghe nói lão đại của bọn họ sắp tới đây, hay là chúng ta gọi cảnh sát đi!"
"Chuyện này cô không cần bận tâm đâu, tôi tự có cách của riêng mình!" Trương Húc Đông thuyết phục vài câu, nhưng Lâm Tâm Di lại không muốn rời đi, nên sắc mặt anh sa sầm nói: "Cút đi cho ông, tí nữa ông đây không có thời gian bảo vệ các cô đâu!"
Lâm Tâm Di chưa từng bị ai quát như vậy cả, lập tức cũng tức giận đứng lên: "Đây là cửa tiệm của tôi, anh muốn tôi đi thì tôi phải đi sao, vậy thì còn cần một vị sếp như tôi để làm gì!"
"Cho cô ba giây để quyết định, nếu cô không rời đi, lát nữa xảy ra bất cứ chuyện gì, ông đây cũng không quan tâm!" Sắc mặt của Trương Húc Đông không tốt nói.
"Anh...!Tên lưu manh khốn kiếp này!" Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nổi giận với Lâm Tâm Di như vậy, ngay cả cha của cô.


Cô tái mặt vì tức giận, nước mắt lưng tròng, cầm túi xách cùng chìa khóa xe lên, nói với Lý Mỹ Linh: "Thông báo với khách tối nay tạm ngừng kinh doanh.

Ngày mai anh ta có chết thì chúng ta tới nhặt xác cho anh ta.

Chúng ta đi thôi! ”
"Anh cẩn thận một chút!" Lý Mỹ Linh nói nhỏ với Trương Húc Đông, sau đó đi theo Lâm Tâm Di bước nhanh ra ngoài.
Trương Húc Đông đưa mắt nhìn Lâm Tâm Di, Lý Mỹ Linh, cùng với các nhân viên làm đẹp và khách hàng bước ra khỏi cửa tiệm, liền thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ anh chỉ cần đợi người bên kia tới là sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này thôi.
Nửa giờ sau, cánh cửa của thẩm mỹ viện được mở ra, dẫn đầu là hai người đàn ông mặc vest xanh đậm đứng cạnh cánh cửa vừa mở.

Tiếp theo sau đó là sáu người đàn ông mặc trang phục giống nhau, mỗi người đều có nhịp bước rất nhanh nhẹn, thân hình cường tráng.

Người cuối cùng tiến vào là một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen bó sát, tuy nhiên lại kết hợp với một chiếc khăn choàng màu xanh lá cây.
Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hắc Trư lập tức lăn về phía cô ta, nghẹn ngào nói: "Chị Nguyệt, cuối cùng chị cũng đến rồi!"
Trương Húc Đông giẫm lên lưng Hắc Trư, làm anh ta suýt nữa hộc máu, Trương Húc Đông hừ lạnh nói: "Đã không còn chuyện của mày nữa, câm miệng đi cho ông!"

Hắc Trư không nghe lời anh không được, bởi vì cái chân kia phảng phất như nặng ngàn cân vậy.

Mà Mạnh Nguyệt lại đang quan sát đánh giá người đàn ông trước mặt, đôi mắt cô ta không khỏi sáng lên.

Dù trên người anh mặc một bộ đồng phục bảo vệ nhưng lại cực kỳ đẹp trai, cô ta nghiêm túc nói: "Đả thương nhiều anh em của chúng tôi như vậy, thân thủ đúng là không tệ!"
Trương Húc Đông nhìn Mạnh Nguyệt, một người phụ nữ này có ngoại hình trên trung bình, hơi kém hơn so với Lâm Tâm Di, nhưng lại nhỉnh hơn một chút so với Lý Mỹ Linh.

Mà bộ trang phục bó sát trên người cô ta làm vóc dáng hoàn hảo kia được phô diễn một cách tối đa, đặc biệt là làn da trắng như sương cùng hàng lông mày vừa mảnh vừa đậm, bên dưới là một đôi mắt lạnh lùng vô cảm lại mang theo vẻ quyến rũ, tạo cho người ta cảm nhận được phong thái không một cô gái bình thường nào có được.
"Cô là lão đại mà lại không quản tốt chó của mình, tôi chỉ muốn thay cô dạy cho anh ta một bài học thôi mà!" Trương Húc Đông không hề bị rung động trước vẻ đẹp của Mạnh Nguyệt, dù sao bây giờ bọn họ cũng là kẻ thù của nhau.

Trước kia anh đã gặp không ít đặc công xinh đẹp hơn người, nhưng nếu xét ở góc độ đối địch, anh chưa bao giờ nói rằng mình là người thương hoa tiếc ngọc cả.
Đôi mắt quyến rũ của Mạnh Nguyệt đảo quanh, cô ta trực tiếp đi tới ngồi trên ghế sô pha, nói: "Nếu tôi đã tới đây rồi thì anh cứ nói thử xem muốn giải quyết chuyện này như thế nào đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui