Đến vì quan tâm bạn, nhưng giờ Trình Thiếu Lăng chuyển qua hóng hớt về Sa Dĩnh Sa, chầy cối đòi ở lại biệt thự ăn cơm trưa.
Do tối qua ăn mì, sáng chưa ăn nên Bạch Anh Tử đói cồn cào, liền nhắc người làm chuẩn bị bữa trưa sớm cho bọn họ.
Đồ ăn thịnh soạn được bày ra, ba thanh niên ngồi ở bàn tròn đợi cô gái duy nhất đi xuống.
Quả thật là Dĩnh Sa không muốn ngồi cùng mấy người đó, nhưng nếu cô từ chối thì lại không giữ mặt mũi cho chủ nhà.
Thế là ở bàn có bốn người, Dĩnh Sa ngồi giữa Bạch Anh Tử và Minh Đại Quang, đối diện là Trình Thiếu Lăng nhìn cô cười không ngậm được miệng.
- Thiếu Lăng, tem tém lại đi.
Thiếu gia nhà họ Trình lườm Bạch Anh Tử một cái và phàn nàn.
Mắt tôi thì tôi nhìn, cô ấy cũng có phải người của cậu đâu mà quản.
Cô ấy đã là người của tôi.Bạch Anh Tử vô tư phát ngôn một câu, cả ba người còn lại trố mắt lên nhìn.
- Cậu Bạch, đừng nói những điều gây hiểu lầm, tôi không thích phiền phức.
Cả Minh Đại Quang và Trình Thiếu Lăng đều chuyển mắt sang nhìn Sa Dĩnh Sa.
Đây là cô gái đầu tiên mà họ thấy dám hằn giọng với Bạch Anh Tử như vậy.
Quả nhiên là thân tín của chủ tịch Bạch, được Bạch Anh Tử ví như dao sắc.
Bình thường thì chỉ cần Bạch Anh Tử thích thôi là được, đây cô lại nhắc nhở là cô không thích.
Bạch Anh Tử nhìn cô trìu mến khiến Trình Thiếu Lăng nhăn nhó.
Ở bàn ăn đừng giở cái bộ mặt si mê rõ mồn một thế chứ.
Có sao đâu, cậu cũng ưỡn ẹo với bạn gái lúc đi ăn cùng bọn tôi đấy thôi.Rồi mắt anh nhìn Sa Dĩnh Sa và miệng nói với bạn.
Bố tôi tạm đi vắng, giờ cô ấy là trợ lý của tôi.
Trợ lý của tôi thì là người của tôi, không đúng à? Hzzz, khái niệm của chúng ta xem ra khác nhau quá.Minh Đại Quang trầm nhất, cả bữa ăn không lên tiếng mấy, chủ yếu nghe và quan sát mọi người.
Mấy món thịt đỏ hơi ngán, nên Dĩnh Sa muốn ăn tôm.
Tôm hấp phải bóc vỏ, thế là cô nhấn nha bóc vỏ tôm, chẳng bận tâm hay đoái hoài Trình Thiếu Lăng đang luyên thuyên với hai người bạn về cô bạn gái mới.
Bạch Anh Tử thấy Minh Đại Quang nhìn Sa Dĩnh Sa, thì anh cũng nhìn sang, thấy tay cô đang bóc vỏ tôm.
Nhìn chỗ vỏ kia, có lẽ đây là con tôm thứ hai.
Đoán là cô thích món này, Bạch Anh Tử liền rút găng tay nilon ra, rồi đeo vào hai bên tay và bắt đầu công cuộc chăm sóc.
Trình Thiếu Lăng nhìn kiểu Bạch Anh Tử bóc tôm thì ngạc nhiên.
Cậu tự bóc tôm đấy à? Có gì đâu, dễ mà.
Bộ mắt cậu không thấy à, mà còn hỏi cái điều hiển nhiên trước mắt thế? Vấn đề không phải dễ hay khó, mà tôi nhớ có lần ăn cùng cậu, tôm chưa được bóc sẵn thì cậu thà nhịn chứ không thó tay vào.
Hôm nay dở chứng cơ, bảo sao hết gió nhưng trời vẫn mưa chưa dứt.Minh Đại Quang ở bên cười kín đáo, mãi mới lên tiếng trầm trầm.
- Nào, đề cho bạn thể hiện.
Con tôm ngon lành sạch vỏ được Bạch Anh Tử đặt trên đĩa của Sa Dĩnh Sa, Trình Thiếu Lăng liền bĩu môi.
Biết mà.
Tôi làm bạn cậu bao nhiêu năm, còn chưa được con tôm nào.
Tiện thể bóc thì bóc cho tôi một con đi.
Cậu có què tay đâu, tự đi mà bóc.
Cái đồ mê gái bỏ mặc bạn bè.Bạch Anh Tử híp mắt đặt con tôm thứ hai vào chiếc đĩa trước mặt Sa Dĩnh Sa.
Cô không cảm kích mà còn nhìn anh lạnh lùng.
- Ý cậu là tay tôi phế, nên mới phải để cậu bóc tôm?
Thật sự đấy, cô chỉ giỏi làm cụt hứng của người khác thôi.
Bạch Anh Tử thở dài, tiếp tục bóc con tôn thứ ba.
Cô khác cậu ta.
Được chưa! Khác như nào?Cô cũng không hiểu sao mình lại hỏi thêm câu đó, rốt cuộc cô hi vọng gì khi so sánh mình với bạn thân lâu năm của anh chứ.
- Tôi thích Thiếu Lăng, nhưng không yêu đương với cậu ta được.
Còn cô thì có....có thể!
Lần này Trình Thiếu Lăng suýt phun cả nước canh ra khỏi miệng, ngồi ho sặc sụa với màn sến rện của Bạch Anh Tử, đến nỗi Minh Đại Quang ở bên phải vừa rút khăn giấy đưa cho, vừa vỗ vỗ lưng làm dịu.
- Biết thế thì tôi cóc thèm ăn cơm ở đây nữa.
Làm cái trò.....
Bạch Anh Tử dừng lại khi đĩa tôm trên bàn xoay chỉ còn hai con.
Anh hất hàm với Trình Thiếu Lăng vẫn đang ấm ức.
Phần hai người đó, mỗi người một con.Cậu biết tôi cũng thích tôm phải không, mà cả đĩa to chỉ bớt cho tôi một con!!!! Quá đáng vi!Minh Đại Quang lắc nhẹ đầu rồi từ tốn gắp cả hai con tôm đó vào bát Thiếu Lăng và an ủi.
Hai con nhé, thương bạn!Khiếp, làm như tôi thèm khát con tôm nhà người ta lắm vậy.Trình Thiếu Lăng làm bộ giận dỗi.
Bạch Anh Tử hớn hở vừa tháo găng tay vừa nhìn sang bên cạnh hối thúc.
- Ăn đi, ăn nhiều vào cho chóng lớn.
Dĩnh Sa cũng ngại đỏ cả mặt, cô có phải trẻ con đâu mà bày đặt chóng lớn.
Nhìn đĩa tôm có tới 6-7 con lột vỏ sẵn trước mặt, cô nào ăn được hết.
Bữa cơm đó tuy hơi chí chóe nhưng Bạch Anh Tử rất vui.
Vui vì được ở chung nhà, ăn chung bàn với Sa Dĩnh Sa, còn được dịp ga lăng chăm chút cô nữa.
Thích lắm rồi, thích đến nỗi không ngại thể hiện ra ngoài cho thiên hạ thấy.
Không cưa được cô, đời không nề!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...