Hôm sau, Tiểu Lệ thức dậy từ rất sớm.
Lục Nam nói, nhìn từ đây, bình minh lên là đẹp nhất.
Cho nên, cô đã đặt rất nhiều báo thức, chỉ sợ bản thân ngủ quên mất mà bỏ lỡ.Nhưng mà, Tiểu Lệ lại nhận ra một điều, nó không chỉ đẹp, mà thực sự rất đẹp.
Từng tia nắng sớm len lỏi qua màn sương mỏng chiếu xuống mặt đất, khiến cho mọi thứ như mờ mờ ảo ảo lúc ẩn lúc hiện trong ánh bình minh.
Ở sườn núi bên kia, ngoài những bông đỗ quyên đỏ thắm đang vươn mình trong sương sớm, còn có tiếng chim ca rộn ràng.Tuy nhiên, đẹp nhất có lẽ là vườn cúc trắng đang khẽ lay theo gió kia.
Cô thực chưa từng nghĩ tới, giữa ánh nắng mai, hai màu trắng xanh kết hợp lại đẹp đến hoàn hảo như thế.Bỗng nhiên, như thể cảm nhận được có ánh mắt đang hướng về phía mình, Tiểu Lệ buông máy ảnh xuống rồi quay người lại.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô như quên cả phản ứng.
Bọn họ thế mà lại đang đứng từ căn nhà phía trên nhìn xuống cô.
Anh đứng đó, trên khuôn mặt điển trai biểu lộ chút ngạc nhiên.
Còn cô gái đứng bên cạnh anh lại tỏ rõ nghi hoặc cùng không vui.
Cô không hiểu sao cô ấy lại không vui như vậy, nhưng lý trí mách bảo cô phải dời ánh mắt đi.
Tiểu Lệ vội cúi xuống, xem chưa từng nhìn thấy, quay lại tiếp tục chụp ảnh.
Chỉ là, tâm trí cô lúc này không còn đặt ở cảnh vật nơi đây nữa, mà là cố gắng, kiềm chế bản thân không nhìn về phía anh, nhìn tới sự ngọt ngào của hai người họ.
Vậy mà đúng lúc này, chuông điện thoại của cô lại đột ngột rung lên.
Khi nhìn thấy tên của anh hiển thị trên màn hình, cô phút chốc do dự.
Nhưng tiếng chuông lại cứ reo lên không rứt, cô không còn lựa chọn nào khác.- Là em đúng không? Sao lại coi như không thấy anh thế? - Giọng anh có vẻ như không vui.
- Em...!em...!- Cô không biết phải nói làm sao.
- Làm gì có người bạn nào như em? Gặp nhau ít nhất cũng phải chào hỏi cho tử tế chứ.
- Vâng! - Cô bất lực gật đầu.
Không nghĩ tới anh còn nói thêm: - Nếu đã đến rồi thì cùng nhau ăn sáng đi! - Không được đâu! Em...!em sợ làm phiền đến hay người! - Cô lấy lý do từ chối.
- Anh đợi em ở nhà hàng Tây - Á.
Em chỉ có mười phút thôi đấy, vậy nhé!Còn không cho cô từ chối, anh đã trực tiếp cúp máy.
Sau đó, anh từ phía trên ra hiệu cho cô rồi rời đi.
Khi Tiểu Lệ đến nhà hàng, đồ ăn đều đã được mang lên, nhưng lại chỉ có mình Thiên Hàn đang ngồi đợi cô.
Thấy cô lưỡng lự, Thiên Hàn mở lời: - Cô ngồi đi.
Đại Hàn có chút việc cần giải quyết, sẽ quay lại ngay.
Nhân tiện, tôi cũng có câu chuyện muốn nói với cô! Đợi cho cô ngồi xuống, cô ấy mới nói tiếp: - Cô và anh ấy, hai người xem ra rất thân thiết?Tiểu Lệ sao có thể không hiểu ý trong lời nói này, vội giải thích: - Cô đừng hiểu lầm, Lâm tổng là đối tác của công ty tôi.
Chúng tôi chỉ là quan hệ trên công việc mà thôi.
- Nhưng anh ấy nói cô là bạn, còn rất quan tâm đến cô? - Rõ ràng cô ấy cũng không tin lời cô dễ dàng như thế.
Tiểu Lệ im lặng không biết phải nói như thế nào.
Thiên Hàn cũng không vì sự bối rối của cô mà ngừng lại: - Cô làm việc ở Hạ Thị có đúng không? Một sinh viên chưa tốt nghiệp, có thể làm việc ở Hạ Thị, khẳng định là năng lực không tệ.
- Chị có ý gì?- Ý của tôi là, nếu như năng lực đã không tệ, tốt nhất hãy đi lên bằng chính sức của mình, không nên đu bám vào đàn ông.
Nhất là những người đàn ông vốn dĩ không thuộc về cô, cô hiểu chứ?Biểu thị trực tiếp như vậy, nếu còn không hiểu thì cô đúng là ngốc rồi.
Tiểu Lệ điều chỉnh lại tư thế, cũng không e sợ mà nhìn lại cô gái kia nói: - Tôi không biết dựa vào đâu mà chị lại nói như vậy, nhưng mà tôi chắc chắn không phải loại người chị đang nói đến.
Hơn nữa, là người, năng lực có thể không có, nhưng nhất định không thể không có tự trọng.
Cho nên, chị có thể yên tâm, những chuyện trái với đạo đức, tôi sẽ không làm.- Lanh lợi lắm...!Tôi cũng mong cô không...Thiên Hàn còn định nói gì đó, nhưng lúc này, Đại Hàn đã đi tới: - Hai người đang nói chuyện gì thế? Anh đã bảo không cần đợi anh rồi mà.Thiên Hàn cười như không có chuyện gì: - À, em đang nói cô ấy rất lanh lợi.
Sinh viên ra trường bây giờ để được như cô ấy, cũng rất hiếm! Đại Hàn vừa ăn vừa gật đầu đồng tình: - Anh cũng cho là Tiểu Lệ rất thông minh, rất nhạy bén.
Nhất là đối với kinh doanh, cô ấy có sự am hiểu thực sự sâu rộng.
Chỉ tiếc là anh cho dù đã dùng điều kiện tài trợ du học cũng không chiêu mộ được người tài như cô ấy.Thiên Hàn ngạc nhiên: - Vậy sao? - Lâm tổng, anh lại quá lời rồi! - Tiểu Lệ nhẹ mở lời - Tôi vẫn còn phải học hỏi ở anh rất nhiều!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...