Nhìn từ trên cao xuống chính là các dãy nhà gỗ mái vòm nhỏ xinh trượt dài trên sườn đông của dãy núi.
Mỗi khu nhà đều được xây dựng riêng biệt, đi kèm với hồ bơi nhỏ, mái hiên có ghế và xích đu.
Ở đây, vừa có thể ngâm mình, vừa có thể thưởng thức vẻ đẹp hoang sơ nơi sườn dốc.
Tất thảy như lạc vào chốn bồng lai.
Tiểu Lệ hoàn toàn không nghĩ tới, ở đây còn có một nơi như thế này.- Đây là khu quần thể nhà gỗ Bungalow mới của resort chúng tôi.
Bên cạnh những căn biệt thự tráng lệ, thiết kế nhà gỗ cũng đang rất được ưa chuộng.
Vừa đa dạng phong cách, lại thân thiện với tự nhiên.
Có tổng cộng mười bảy dãy, gồm một trăm hai mươi sáu căn, trải dài từ độ cao tám trăm năm mươi mét đến một ngàn hai trăm mét.
Dự kiến sẽ đi vào hoạt động trong mùa thu này!Nói rồi anh ta nhìn lại cô, cười hỏi:- Rất đẹp, phải không?- Quả thật là rất đẹp! - Vạn Bảo Quốc không nhịn được thốt lên.
Nghĩ tới có được một lần đón ánh bình minh ở nơi như thế này, thì tuyệt biết mấy.- Đương nhiên rồi! Vì dự án này, chủ tịch của chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức.
Đây là món quà đặc biệt ông ấy chuẩn bị cho cô con gái trong lễ tốt nghiệp.
- Nói rồi lại đưa mắt nhìn sang Tiểu Lệ - Còn chưa hết đâu, mời theo tôi.Lại còn chưa hết, Tiểu Lệ thật sự cả kinh.
Người bố này của cô cũng quá phô trương rồi.Lục Nam tiếp tục đưa họ men theo lối đường mòn, dẫn ra phía sau của khách sạn.
Ở đây có một đám công nhân đang tập trung thi công.
Đằng xa còn có một người đàn ông cầm bản thiết kế đang quay lưng về phía bọn họ.
Thấy có người tới, người đàn ông mới quay lại, mà Tiểu Lệ cũng ngạc nhiên bước hụt một bước.- Xin giới thiệu với hai người, đây là giám đốc của Selena Resort Hotel & Spa, Minh Cảnh.
- Lục Nam tiến lên trước nói, mà Minh Cảnh lúc này cũng đã cười tươi đến lợi hại nhìn cô - Anh Cảnh, đây là giám đốc Vạn Bảo Quốc của Hạ Thị, đại diện truyền thông cho dự án lần này, còn đây là Tiểu Lệ, trợ lý của anh ấy.Minh Cảnh gật đầu, thu gọn lại bản thiết kế rồi đưa tay ra, chào hỏi xã giao.- Xin chào, rất vui được hợp tác với Hạ Thị.- Xin chào giám đốc Minh, các anh đang thiết kế xây dựng hồ bơi sao? Nó lớn quá!- Đúng vậy, đây dự kiến sẽ là hồ bơi vô cực lớn nhất miền Bắc.
- Anh cười nói thêm - Em gái tôi từ bé đã rất thích bơi, cho nên, bố tôi đã làm cái này cho nó!- Ngài chủ tịch thực sự rất yêu thương con gái! - Vạn Bảo Quốc không khỏi cảm thán.- Trong mắt bố tôi chỉ có mỗi mình nó, đến người làm anh như tôi còn phải ghen tị.
Bố tôi ấy à, chỉ hận không hái được sao trên trời cho nó nữa thôi.
- Ngừng một chút, anh nói tiếp - Hai người đã tới vườn nho chưa?- Còn có cả vườn nho nữa sao? - Tiểu Lệ quả là đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.Kể cả khi đã đứng giữa vườn nho rộng lớn, cô vẫn còn cho rằng mình đang mơ.
Đợi cho Lục Nam dẫn Vạn Bảo Quốc đi trước một đoạn xa, cô mới nhìn Minh Cảnh nghi hoặc:- Chuyện chọn Hạ Thị làm truyền thông, anh biết trước rồi phải không?- Ừ! - Minh Cảnh không hề phủ nhận.- Có phải bố của chúng ta gần đây phát tài rồi không? Cũng quá khoa trương rồi!Minh Cảnh nghe vậy cau mày giận dỗi:- Còn không phải vì đứa con gái cưng là cô sao? Vì dự án này, bố đã cắt hết lương của bọn tôi trong một năm, còn nói coi như đóng học phí cho cô đó! Mấy cái đồng hồ đắt tiền tôi mãi mới săn được, cũng bị bố cho đi sung công luôn rồi kia kìa! Không biết ngày xưa bố nhặt tôi từ ống cống gầm cầu nào về nữa.Tiểu Lệ cố gắng không bật cười, lấy tay nhỏ xoa đôi vai anh:- Biết rồi, biết rồi! Sau này em sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để nuôi các anh, có được không? Em biết là các anh tốt với em nhất mà!- Thôi, không dám! - Minh Cảnh vẫn giả bộ bĩu môi - Tôi chỉ xin bố con cô hai chữ bình yên mà thôi! Vốn tưởng sắp được trải qua bốn năm êm ấm, hóa ra lại vẫn phải chịu cảnh tù đày, cái kiếp này của tôi coi như bỏ rồi! - Vừa nói anh vừa quay người bỏ đi khiến cho cô không khỏi buồn cười.Lúc này lại đến lượt Lục Nam đi tới bên cô.- Giám đốc Vạn đâu? - Cô thắc mắc vì chỉ có một mình anh quay lại.- Anh ta nói muốn tham quan thêm một chút!Tiểu Lệ gật đầu, lúc này cô mới nhìn tới anh:- Anh về lúc nào?- Anh về tuần trước thôi.
Chú nói anh tới đây giúp ông ấy trông coi nơi này.
Lệ, dạo này em sao rồi? Sắp tốt nghiệp rồi có phải bận lắm không?- Cũng có một chút! Anh thì sao? Dạo này hai bác có khỏe không? Bao giờ anh mới phải quay lại Anh?- Anh không về đó nữa!- Vì sao? Anh không đi học nữa à?- Vì chú nói, em không đến đó du học.
Cho nên...!anh cũng không đi nữa.
Anh muốn ở lại bên cạnh em..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...