Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư


Việt Trạch còn chưa nói xong, bên ngoài liền truyền đến một giọng nam nho nhã, dễ nghe.

Chước Hoa đưa mắt nhìn qua, người đến cũng một đầu tóc ngắn, đôi mắt phương rất đẹp, bên dưới là chiếc mũi thon dài, môi mỏng, khí chất trầm ổn nội liễm nhưng lại rất phù hợp với giọng nói của mình, chỉ là cánh tay và cẳng chân lộ ra ngoài làm Chước Hoa nhíu mày, trong lòng càng thêm xác định chỉ sợ nơi này không phải là đại lục Thanh Minh mà cậu đã sống gần 20 năm qua.

Việt Trạch giương mắt chặn lời Minh Huy muốn nói lại, hất cằm về phía Trác Hoa ở một bên, “Dẫn cậu ta đi tắm rửa đi.


Trong mắt người sau hiện lên một tia kinh ngạc, nhanh chóng treo nụ cười tự nhiên, lễ phép lên, anh đi về hướng Chước Hoa, đi đến bên cầu thang, “Trác tiên sinh, mời đi bên này.



Chước Hoa lễ phép cười đáp lại, đi theo hướng đối phương, đi được một nửa, cậu nhịn không được mở miệng, “Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
Minh Huy cảm thấy người này nói chuyện nghiền ngẫm từng chữ một, hơi biệt nữu, lại không nghĩ nhiều, rốt cuộc ấn tượng với người này cũng là do người khác nói tới, anh cười hòa nhã nói: “Minh Huy, Minh của trời đất, Huy của ánh sáng.


“Thu nguyệt dương Minh Huy, tên tốt.

” Cũng không phải Chước Hoa cố tình lôi kéo làm quen, cậu vẫn luôn cảm thấy tên đại biểu mong ước, ký thác của người lớn đối với con của mình, tên của cậu là do mẫu thân lấy, có nghĩa là mùa hoa rực rỡ.

“Không thể tưởng được Trác tiên sinh lại đầy bụng kinh luân như vậy.


” Minh Huy hơi mang theo hài hước ứng phó một câu, nhanh chóng đi lên đằng trước, rõ ràng là không muốn nhiều lời, Chước Hoa nhíu nhíu mày, mím môi lại, trong lòng không ngừng kêu khổ, đành phải tiếp tục chủ động tiến công.

“Minh Huy huynh, ách…… Ý ta là, ngươi nhận thức….

Tôi sao?” Theo quan sát của cậu, cách nói chuyện của hai người này rất khác, vì không muốn khiến người hoài nghi, cậu đành phải cố gắng sửa miệng lại, tuy rằng không quen lắm nhưng cẩn thận cân nhắc, như vậy lại rõ ràng, tiện hơn rất nhiều.

Minh Huy nhướng mày, trong mắt không khỏi có chút vẻ chế nhạo, cũng không có ác ý gì: “Toàn bộ căn cứ Bộc Nam có ai mà không biết đại danh Trác Hoa của cậu.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận