Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư


Chước Hoa bỗng mở bừng mắt, đột nhiên ngồi dậy, đầu tiên là đánh giá người đàn ông ngồi ở đối diện, lông mi rậm anh tuấn, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại sắc bén như ưng, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cả người tỏa ra khí chất sắc bén nghiêm nghị, quanh thân có linh khí vờn quanh, chỉ là….

Linh khí này tuy nồng đậm nhưng lại chưa tiếng vào gân mạch….

Người này rốt cuộc là phàm nhân hay tu giả?
Bất quá Chước Hoa vẫn xác định được một chuyện, đây là một người nguy hiểm, cậu nhanh chóng ghi lại chuyện này vào lòng, sau đó ngưng thần, nhíu mày.
Lại là tóc ngắn? Y phục đối phương mặc cũng rất quái dị, diện mạo lại không giống man nhân ở Tây Vực.


Như muốn nghiệm chứng nghi ngờ trong lòng, cậu nhanh chóng chú ý tới hoàn cảnh xa lạ ở xung quanh, những thứ đồ cậu đều chưa từng nhìn thấy, mặt tường trắng như tuyết, cái bàn làm bằng đá vô cùng bóng loáng, còn có chiếc ghế dựa không biết làm từ gì bên dưới thân đối phương…… Nơi này là chỗ nào? Chước Hoa thầm nghĩ tới một suy đoán mơ hồ.
“Tỉnh rồi thì đừng ngồi dưới đất nữa.” Việt Trạch thu những phản ứng của Trác Hoa vào trong mắt, tay trái khẽ cuộn lại, ánh mắt thâm thâm, nhàn nhạt mở miệng.
Chước Hoa lúc này mới phản ứng lại, cậu vẫn còn ngồi dưới đất, bởi vì tư thái nhìn từ trên xuống cao cao tại thương của đối phương, cậu cố nén cảm giác vô lực trong người, lưu loát đứng dậy, “Là các hạ đã cứu ta? Chước Hoa, ta tại đây cảm tạ ân cứu mạng của các hạ, ngày sau nhất định sẽ hậu tạ.”
Việt Trạch nhíu nhíu mày, không đáp lời, tầm mắt dừng trên mặt bàn, “Trên bàn, có thức ăn.”
Xuất phát từ bản năng đói khát, đôi mắt Chước Hoa sáng ngời, trong lòng cân nhắc một lúc, quyết định không từ chối nhưng cậu vẫn theo quy cũ mà tạ ơn, “Đa tạ.”
Nói xong liền không chút khách khí xốc nắp nồi lên, một hương thơm bay vào mũi, kiếp trước Chước Hoa thiếu khuyết linh căn trời sinh, đem toàn bộ tinh lực đặt trên việc hấp thu tri thức và luyện tập kỹ năng của phàm nhân, có thể nói đã xem qua ngàn quyển sách, những quyển dã sử thú vị cậu cũng từng đọc qua, về mặt y thuật cũng có chút thành tựu, chưa ngửi được mùi hương gì nguy hiểm, nghĩ đến đối phương cũng không có lý do gì muốn hại mình, dạ dày đói khát lâu ngày bắt đầu co bóp, cậu lấy muỗng, không nhanh không chậm quấy vài cái liền đút vào miệng.
Việt Trạch trầm mặc nhìn người đối diện ăn uống thỏa thích, tuy rằng động tác rất nhanh nhưng lại không có vẻ ăn ngấu nghiến, nhất cử nhất động đều tỏ ra vẻ ưu nhã thấm sâu vào trong xương cốt, thật sự không giống phế vật trong lời đồn chút nào, nghĩ đến đây, ánh mắt Việt Trạch lại sâu thêm vài phần.
Chước Hoa ăn xong, lấy giấy ăn bên cạnh lau miệng, sau đó giương đôi mắt cảm kích nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, giơ tay hành lễ, “Tại hạ Chước Hoa, còn chưa thỉnh giáo đại danh của các hạ.” Tuy từ nhỏ cậu không có cha ruột dạy dỗ, mẫu thân lại dạy cậu cực tốt, khí chất ưu nhã có thể nói là thấm vào xương cốt.
Chước Hoa nói xong, không khí nháy mắt liền trở nên quỷ dị, cậu thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ là người này có quen biết với nguyên thân? Cậu thấy sắc mặt, thần thái của người nọ không giống như quen biết cậu mới cho rằng người này không nhận thức nguyên thân, nơi này dường như cũng không phải đại lục Thanh Minh mà cậu quen thuôc, nếu bất cẩn lộ dấu vết ở trước mặt đối phương, hiển nhiên không ổn, Chước Hoa rũ mắt, nhanh chóng tìm cách ứng đối.
Người đối diện như không để ý, “Việt Trạch.” Vẫn là ngữ khí nhàn nhạt, không chút để ý như cũ.
“Việt huynh……”
“Đi tắm rửa.”

“Ách?” Chước Hoa bị lời nói ngắn gọn mang theo ngữ khí ra lệnh của đối phương làm cho sửng sốt, hậu tri hậu giác cúi đầu nhìn lên người bản thân, đặc biệt là đôi tay gần như không thấy màu da, không thể không nói, những nơi khác đương nhiên sẽ không khá hơn bao nhiêu.

Lần đầu tiên gặp mặt lại lấy tư thái chật vật như vậy xuất hiện, nói thật là cậu đã từng trải qua tình trạng chật vật hơn thế này nhiều, sớm đã chết lặng.

Nhưng lúc này mặt lại có chút nóng, cũng may là trên mặt đen như mực, không nhìn ra được.
“Việt huynh, không biết…… Tắm gội ở nơi nào?” Cho dù có chút ngượng ngùng, nhưng Chước Hoa vẫn là cảm thấy phải mượn chỗ tắm gội một phen, cũng thuận tiện thám thính tình huống nơi đây.
“Đội trưởng ——”
Việt Trạch còn chưa nói xong, bên ngoài liền truyền đến một giọng nam nho nhã, dễ nghe.


Chước Hoa đưa mắt nhìn qua, người đến cũng một đầu tóc ngắn, đôi mắt phương rất đẹp, bên dưới là chiếc mũi thon dài, môi mỏng, khí chất trầm ổn nội liễm nhưng lại rất phù hợp với giọng nói của mình, chỉ là cánh tay và cẳng chân lộ ra ngoài làm Chước Hoa nhíu mày, trong lòng càng thêm xác định chỉ sợ nơi này không phải là đại lục Thanh Minh mà cậu đã sống gần 20 năm qua.
Việt Trạch giương mắt chặn lời Minh Huy muốn nói lại, hất cằm về phía Trác Hoa ở một bên, “Dẫn cậu ta đi tắm rửa đi.”
Trong mắt người sau hiện lên một tia kinh ngạc, nhanh chóng treo nụ cười tự nhiên, lễ phép lên, anh đi về hướng Chước Hoa, đi đến bên cầu thang, “Trác tiên sinh, mời đi bên này.”
Chước Hoa lễ phép cười đáp lại, đi theo hướng đối phương, đi được một nửa, cậu nhịn không được mở miệng, “Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
Minh Huy cảm thấy người này nói chuyện nghiền ngẫm từng chữ một, hơi biệt nữu, lại không nghĩ nhiều, rốt cuộc ấn tượng với người này cũng là do người khác nói tới, anh cười hòa nhã nói: “Minh Huy, Minh của trời đất, Huy của ánh sáng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận