Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư


Thấy Minh Huy gật đầu, đứa bé nâng mông lên chuẩn bị chuồn đi: "Vậy, đoàn phó không có việc gì, em! lui xuống trước nhé?"

Khoan đã.


Trang Diễn dừng động tác mở cửa, quay đầu chớp mắt to: "Đại nhân còn có gì phân phó?" Hai người này vẫn rất nhập vở kịch.


Mấy ngày nay không có việc gì thì em đến bên cạnh Trác Hoa nhiều một chút, người ta mới đến, khó tránh khỏi không thích ứng, hai người tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, nên nói chuyện với nhau.


"Đã hiểu.


" Cậu bé chân chó gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, cái gì mà ở bên cạnh người ta nhiều chút, tên hồ ly già như anh sao có thể có hảo tâm như vậy? Rõ ràng chính là để cho cậu thừa lúc vắng mà vào, lừa gạt lòng tin của người ta, sau đó lại làm này làm kia!

Ai da, lại để cho thanh niên tốt thiện lương hồn nhiên như cậu ta làm loại hoạt động này, thật sự là! Rất được lòng trẫm, 007 cái gì ngẫm lại cũng rất có phong cách.


Đi tìm chậu xương rồng mang qua cho cậu ấy, thuận tiện bồi dưỡng một chút tình cảm.


Câu thứ hai mới là trọng điểm nhỉ, cắt, hiện tại ai còn có tâm tư chăm sóc xương rồng cảnh chứ.


Quỷ thông minh Trang Diễn dạ một tiếng, sôi nổi đi ra ngoài.



>>>

Trong phòng không lớn không nhỏ, thiếu niên xếp bằng ngồi ở trên giường, hai tay nắm thủ quyết lòng bàn tay hướng lên trên đầu gối, lông mày giãn ra, hai mắt khép hờ, khóe môi hướng lên trên gợi lên độ cong sung sướng, cả người từ trong ra ngoài tỏa ra khí tức thích ý, người này chính là Chước Hoa đang hấp thu linh khí Ô Linh Sâm.


Không hổ là linh dược thất giai lấy linh khí thuần túy làm sở trường, đắm chìm trong linh khí nồng đậm, Chước Hoa chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, thoải mái hận không thể ngâm ra tiếng, dẫn dắt linh khí ở gân mạch to nhỏ như chân muỗi du tẩu bốn mươi chín vòng, mới lưu luyến mở mắt.


Tuy rằng thân thể này gân mạch mỏng manh đáng thương, cậu lại bất giác nhụt chí, vốn là uổng phí cả đời này, chỉ cần có một đường sinh cơ, cậu cũng đã thỏa mãn.

Cậu chưa bao giờ sợ đau khổ tra tấn và cô độc trên con đường tu chân, chỉ sợ không hề có hy vọng, khổ cầu nhập môn không được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận