Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư


Đoạt xá, đoạt xá, xem tên đoán nghĩa, đó là việc chủ động cướp lấy thân thể của người khác, mà mượn xác hoàn hồn là do kẻ thứ ba thi triển, chỉ mượn xác chết không cần đả thương tánh mạng của người khác, đương nhiên sẽ không chịu nhân quả, sau này tu luyện cũng không phải lo lắng vì vậy mà sinh ra tâm ma, bất quá cấm thuật đều có kiêng kị của cấm thuật, nếu không thì tu giả trên thiên hạ chẳng phải chỉ cần hồn phách bất diệt là có thể sống đến vĩnh hằng?
Không nói đến một xác chết có thể tương khảm với linh hồn muốn nhập xác là khả ngộ bất khả cầu.

Thi triển thuật này đương nhiên sẽ rất hao phí linh khí, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến cảnh vạn kiếp bất phục, còn chưa đề cập đến người thi triển, chỉ nói đơn giản là cậu không gì vướng bận, cũng không có người nhớ thương thì ai là người đã cứu cậu?
Sau khi cảm giác không tin được trôi qua, Chước Hoa rũ mắt, những ý niệm quay cuồng trong lòng dần trở nên bình tĩnh lại, mặc kệ là do người có ý đồ làm hay là trời xui đất khiến để cậu chiếm được tiện nghi, cuối cùng thì vẫn là ông trời có mắt.

Nếu sống, cậu không muốn buông tha cái mạng này dễ dàng như vậy.


Tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự bạo, thế đến như thiên quân vạn mã cho dù là một con gà mờ mới chạm đỉnh Nguyên Anh như cậu, trước khi hủy đan cần có một khoảng thời gian ngắn tụ linh lực lại, nếu Tư Đồ Thiền có thể trốn thoát thì cũng không phải là việc không thể.

Chước Hoa cười khổ một tiếng, thôi thôi, nếu đã tránh thoát, cũng là ý trời, nếu hôm nay có thể trọng sinh, thì những chuyện đó xem như đã qua, không cần nhắc lại.

Nghĩ thấu những rối loạn trong đầu, Chước Hoa chỉ cảm thấy cả người thông thấu hơn nhiều, theo thói quen cong môi, nếu là khuôn mặt trước kia, tất nhiên sẽ tà mị đến cực điểm, hiện tại thân thể này đầu tóc rối bù, mặt mày xám tro, nụ cười đó liền bị biến chất.

“Ha ——”
“Răng rắc ——”

“Răng rắc ——”
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, anh thanh không tính là nhỏ kia càng có vẻ quỷ dị, gần như chớp mắt, Chước Hoa ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Xác chết!
Cậu mở to mắt, nếu là tu vi Nguyên Anh kỳ kiếp trước của cậu, thứ đồ chơi đó đương nhiên không đáng để nói tới, nhưng hiện tại, cơ thể này của cậu không biết đã đói bụng mấy ngày, cả người vô lực, đau nhức, vừa thử cảm nhận liền phát hiện bên trong không có chút linh lực nào, lại là một phàm nhân không có tu vi.

Còn chưa kịp ảo não, Chước Hoa nhanh chóng đứng lên, thật vất vả mới có thể sống lại, cậu không thể lãng phí, khi tính mạng của con người bị uy hiếp, thường sẽ bộc phát tiềm lực không tin được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận