Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư


Chước Hoa ngồi xuống, cúi đầu thưởng thức ngón tay, cũng không nói lời nào, tuy nói như vậy có chút thất lễ nhưng so với việc nói sai lời, khiến người hoài nghi thì như vậy vẫn tốt hơn, ý niệm trong đầu cậu là nói ít sai ít, vô luận là nơi này hay là nguyên thân, cậu hoàn toàn không biết gì cả, quyền chủ động tạm thời không nằm ở trong tay cậu.

Minh Huy nhìn Trác Hoa trầm mặc không nói ở trước mặt lại nhìn đội trưởng chỉ lo thưởng thức tách trà, rõ ràng không có ý định mở miệng, thầm thở dài trong lòng, gánh trách nhiệm làm người khiến không khí sinh động lên, anh rướm người rót trà cho Trác Hoa, “Không biết Trác Hoa, kế tiếp có tính toán gì không?”
Tính toán? Đây là có ý muốn đuổi người à? Cậu hiện tại cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào? Đi ra khỏi cánh cửa này là thái bình thịnh thế thì tốt, còn nếu là cảnh binh hoang loạn mã như đại lục Thanh Minh, cường giả vi tôn, lấy thực lực hiện tại, chỉ cần cậu có thể chịu được, trước mắt cứ thăm dò tình hình hiện tại đã.

Cân nhắc một lúc, cậu chỉ có thể tươi cười, giả ngây giả ngô nói, “Minh Huy huynh không cần khách khí như thế, gọi Chước Hoa là được.



Tên thật của cậu là Tư Đồ Chước Hoa, nhưng cậu, chỉ nhận hai chữ Chước Hoa mà thôi.

Ha…… Người trước mặt chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn còn là thiếu niên mới lớn nhưng lời nói ra khỏi miệng lại nghiền ngẫm từng chữ một như cổ nhân, nhưng lại chẳng ra gì cả.

Trong mắt Minh Huy hiện lên ý cười, biết nghe lời thì dễ giải quyết:
“Chước Hoa,” Nụ cười trên mặt cũng phù hợp với tình hình hiện tại của họ, “Vậy cậu cũng đừng gọi tôi là Minh Huy huynh nữa, nghe rất kỳ quái, trực tiếp gọi tôi là Minh Huy, có được không?”
“Minh Huy.

” Chước Hoa nhỏ giọng gọi một tiếng, tự nhiên sẽ không từ chối.


“Khi cứu cậu trở về, cậu còn hôn mê nên không thông báo với đội Ngự Phong, cậu có muốn trở về không?” Minh Huy mặt không đỏ tim không đập im miệng không nói việc mình ném người ta ngủ trên sàn cả ngày, thăm dò nói, “Nếu muốn thì để tôi sai người đưa cậu trở về.

” Có lẽ là bị Trác Hoa ảnh hưởng, những lời anh nói đều được nghiền ngẫm kỹ càng.

Đội Ngự Phong? Là tên địa điểm hay là của gia tộc, bang phái hay thế lực khác? Thầm nghiền ngẫm ba chữ này trong đầu một vòng, suy nghĩ Chước Hoa tung bung, do dự tự hỏi đủ mặt, dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt mê mang do dự của cậu rơi vào mắt Minh Huy lại biến thành một vẻ khác.

Anh còn nghĩ rằng đối phương đã chết tâm với Quân Hạo, hiện giờ xem ra là anh nghĩ nhiều rồi, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra người này còn không phải không cứu được, hiện giờ lại có dị năng hệ băng, giao cho Trang Trọng huấn luyện mấy ngày, nói không chừng có thể cứu chữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận