Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư


Lúc này nguyên thân đã chết, lúc nãy cậu vừa tra xét, rõ ràng linh thức của nguyên thân đã tiêu tán, nhưng nếu có thể lưu lại hình ảnh như vậy, có thể thấy được chấp niệm cực sâu, nghĩ đến đây, cái người tên Quân Hạo này có lẽ là người cực kỳ quan trọng với nguyên thân, hay là người này là đạo lữ với nguyên thân?
Đại lục Thanh Minh tuy có ít nam tu sĩ cùng kết thành đạo lữ nhưng không phải không có nên Chước Hoa cũng không giật mình.

Chỉ là, nghe ý tứ trong lời Minh Hoa, cái người tên Quân Hạo kia dường như cũng không coi trọng nguyên thân lắm.


Lúc này cậu không biết tiền căn hậu quả như thế nào, chỉ có thể nói là hai mắt bị bôi đen, có chút sai lầm cũng có thể bị người hoài nghi, vì vậy bất động thanh sắc giơ tay xoa xoa giữa trán, giấu đi nghi hoặc trong mắt, thần sắc hoảng hốt ra vẻ cao thâm nói: “Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu.


Bàn tay vuốt ve miệng chén trà của Việt Trạch dừng lại một chút, giương mắt nhìn về phía Chước Hoa, hai người đối diện nhau một lúc, tầm mắt của hắn mới chuyển hướng qua sô pha ở bên cạnh, “Ngồi.



Thấy người nọ hiểu ý ngồi xuống, tầm mắt Việt Trạch lại dừng trên tách trà trong tay, ánh mắt cực kỳ chuyên chú.

Bất quá chỉ tắm rửa một trận, khí thế trên người lại thay đổi nhiều như vậy, thật thú vị, ngón cái như có như không đảo qua chiếc nhẫn bên tay trái, ánh mắt dừng trên người Trác Hoa lại trở nên vi diệu hơn.

Trước đây Chước Hoa vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình ở trong một nơi hoàn toàn xa lạ, thậm chí còn thoát ly khỏi đại lục Thanh Minh, đối mặt với những thứ không biết, còn phải chú ý đề phòng người khác phát hiện cậu chiếm thân thể người khác, khó tránh khỏi có chút run sợ trong lòng, bó tay bó chân, trải qua thời gian chải vuốt và lắng đọng lại, trong lòng cậu đã có suy đoán cơ bản, lại phát hiện cơ thể này có linh căn, có tự tin, thân tùy tâm động, thần thái tự nhiên nhẹ nhàng, tùy ý hơn không ít.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận