“Không….
.
Không có việc gì, không cẩn thận trượt ngã thôi.
” Chước Hoa phía sau cánh cửa đè hoảng loạn trong lòng xuống, bình tĩnh đáp.
Chậc chậc, trong đầu hiện lên cơ thể đơn bạc kia, trong mắt Minh Huy lộ ra vẻ sáng tỏ, thân phận xấu hổ của Tước Hoa ở đội Ngự Phong có thể có được gì tốt, người này cũng là kẻ đáng thương, nghĩ như vậy, giọng nói của Minh Huy ôn hòa hơn rất nhiều:
“Không có việc gì thì tốt, vậy tôi đi xuống trước, có việc gì thì cứ gọi tôi một tiếng nhé.
”
“Được.
” Chước Hoa chỉ chờ có vậy, “Phiền toái huynh đài.
”
Huynh đài? Ha? Người này thật đúng là kỳ quái, Minh Huy nhướng mày, đi xuống lầu.
Chước Hoa vểnh tai, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, xác định đối phương thật sự đã đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu, tầm mắt dừng trên “chân”, thần kinh vừa thả lỏng lại căng chặt.
Này này này…… Sao chân cậu lại biến thành đuôi cá rồi?!
Lúc nãy cậu xoay cái thứ kia, không có gì thay đổi, vừa ngẩng đầu lên, đài sen trên đầu bỗng phun nước ra, lúc đầu là lạnh, không ngờ cậu còn chưa chạm tay vào nước, nước bỗng xối lên người, cậu luống cuống không biết phải làm sao, trong lúc hoảng loạn, nước ấm bắn tung tóe lên đùi, chợt thấy chân đứng không vững, cả người không chịu không chế mà ngã ra sau, muốn đứng lên mới phát hiện hai chân vậy mà lại biến thành đuôi cá, tóc cũng bỗng dài phủ qua ngực, xem chiều dài, gần như là qua eo bị làm bẩn, không thể nhìn rõ màu sắc ban đầu.
Lúc này Chước Hoa nửa quỳ rạp trên mặt đất trừng mắt nhìn cái đuôi to ở trước mặt, không chút che dấu kinh ngạc của mình, cũng đúng, đổi lại là ai cũng không thể tin nổi, làm người hơn nửa đời lại bỗng phát hiện mình có đuôi cá, đúng là không thể tin được.
Chỉ ngẩn ngơ như vậy qua nửa buổi, Chước Hoa theo bản năng muốn cử động “chân” của mình, cái đuôi cá trên mặt đất bị nâng lên, cậu giơ tay hung hăng véo một cái lên vây cá, “A ——” Cảm giác đau nhức bất ngờ từ đuôi truyền đến, đau đến mức Chước Hoa hít hà một hơi cuộn người lại, hai tay siết chặt, đầu óc vừa tỉnh lại có chút mơ màng lập tức nhận rõ, đây không phải là nằm mơ, đây là sự thật.
Nhíu mày nhẹ nhàng xoa xoa nơi bị véo đau, hơi có chút ngứa, thật đúng là mọc ra trên người cậu, Chước Hoa chớp chớp mắt như đứa trẻ, có thể nói là bây giờ mới hoàn hồn.
Cậu từng thấy trên sách ghi lại, “Ở ngoài Nam Hải có người cá, có thể thở được như cá, nước mắt của người có thể biến thành ngọc trai.
”, cũng từng nghe nói những lời đồn trên phố, “Người cá là nửa người nửa cá, dung mạo trời sinh diễm lệ, tính tình thích giết chóc, tiếng ca tuyệt đẹp, êm tai nhưng lại có thể bắt hồn phách của người khác, hành tung quỷ dị khó tìm….
Tuy có lời đồn nhưng chưa có ai nhìn thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...