.
.
Lòng đã có đáp án, nhưng Kiều Sanh vẫn chưa lên tiếng.
Mới đầu, Liên Mặc Sinh còn thấy tự tin, nhưng theo thời gian y trầm mặc, anh ta bắt đầu lo lắng. Thật ra thì anh cũng không phải là xử nam ngây thơ gì, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta theo đuổi một người, nếu như bị từ chối, thì anh ta còn mặt mũi gì đây?
“Nè, cuối cùng thì cậu có đồng ý hay không?” Liên Mặc Sinh không chịu nổi nữa, thúc giục.
Kiều Sanh miễn cưỡng hỏi lại: “Anh cảm thấy tôi có thể đồng ý hay không?”
Liên Mặc Sinh nhíu mày: “Tôi hỏi thật đấy!”
Anh ta bó tay với Kiều Sanh rồi, trước đây chỉ có anh ta chơi người khác, giờ thì gặp phải một người xoay anh ta như dế…
Kiều Sanh đáp: “Có thể!”
Liên Mặc Sinh ôm trán: “Tôi biết mà, cậu sẽ không đồng ý…Mà khoan đã, vừa rồi…cậu đồng ý?” Anh ta vốn đang ủ rũ, nên qua mấy giây mới sực nhớ là Kiều Sanh đã chấp nhận rồi, anh ta cũng không biết là mình có nghe nhầm hay không.
Kiều Sanh câu khóe môi lên: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không lập lại lần thứ hai!”
Liên Mặc Sinh ngây ra một lát, xác định là mình không có nghe nhầm, thiếu chút nữa anh ta đã tung hô: “Ha ha, tôi biết là cậu sẽ đồng ý mà!”
Nhìn nụ cười tươi như ánh mặt trời của anh ta, Kiều Sanh nhíu mày.
Người đàn ông nhìn như đứa trẻ này, chính là tên sát thủ thân thủ bất phàm khi nãy sao?
“Năm nay anh bao nhiêu rồi?” Đột nhiên Kiều Sanh lại hỏi.
“Đại khái thì cũng tròn hai mươi thì phải!” Liên Mặc Sinh tính tính, thuận miệng đáp.
“…”
Kiều Sanh hết biết nói gì, không ngờ là cậu ta còn chưa tới hai mươi, nhỏ hơn y những hai tuổi.
(Tới đây, coi như Liên Mặc Sinh đã tháo lớp mặt nạ của mình ra rồi, không còn thần thần bí bí như dạo trước nữa. Cho nên, Hà sẽ điều chỉnh lại cách xưng hô của Kiều Sanh với cậu và cả cách xưng trong lời dẫn truyện, mọi người đừng ngạc nhiên vì sự thay đổi này nha ^^~)
Đây tính là gì? Trâu già gặm cỏ non?
Kiều Sanh đen mặt…
Trong lúc y ngây ra, Liên Mặc Sinh đã chạy tới trước mặt y.
“Cậu làm gì vậy?” Kiều Sanh nhíu mày, hỏi.
“Cậu nói thử xem?” Nụ cười của Liên Mặc Sinh khá là vô lại, lại còn cố ém giọng mình thành mờ ám: “Cậu đã đồng ý với tôi rồi, vậy có phải chúng ta nên…Làm một số chuyện tình nhân nên làm?”
Nhìn cái mặt nôn nóng của cậu ta, Kiều Sanh cười lạnh.
Lòng tham trở nên vô đáy rồi à?
Xem ra, đã tới lúc phải cho cậu ta một bài học…
Kiều Sanh nổi giận, ngay lần đầu tiên gặp gỡ, người này luôn cuồng vọng, không chỉ một mà là ba lần gây rối cho y. Thậm chí, cậu ta còn định ngay tại đây, chơi trò cưỡng ép…
Quá đáng lắm!
Chỉ cần nghĩ tới thôi, Kiều Sanh đã thấy khó mà chịu đựng được. Tuy y đã chấp nhận làm tình nhân với cậu ta, nhưng không có nghĩa là y phải nhượng bộ, trong từ điển của y vốn không có hai từ này. Nếu Liên Mặc Sinh nguyện làm người của y, vậy y phải thuần hóa cậu ta cho dễ bảo. Thứ y cần là một người tình biết nghe lời, chứ không phải một thằng khốn muốn làm gì y thì làm.
Kiều Sanh hạ mi, không nói câu nào. Liên Mặc Sinh tưởng là y thỏa hiệp, to gan làm tiếp chuyện vừa vỡ lỡ khi nãy.
Đưa tay, khẽ nâng cằm Kiều Sanh lên, Liên Mặc Sinh cúi đầu, mục tiêu chính là đôi môi tuyệt đẹp.
Mặt hai người cách nhau ngày càng gần, hơi thở như quấn vào nhau…
Kiều Sanh nâng mắt lên, thản nhiên nhìn thẳng vào khuôn mặt đang gần trong gang tấc.
Mắt y rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến một kẻ vốn không sợ trời, chẳng sợ đất như Liên Mặc Sinh phải rùng mình một cái.
Liên Mặc Sinh dừng động tác lại.
Hiện tại, cậu không muốn chọc giận Kiều Sanh, vất vả lắm mới hốt được mỹ nhân về, nếu vì mình quá xúc động mà vuột mất, thì cậu sẽ tiếc cho đứt ruột.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Liên Mặc Sinh thật bất đắc dĩ, cậu ta lùi về sau mấy bước, tránh khỏi lệ khí đang tản quanh người y.
Kiều Sanh tựa vào cột đèn, lạnh lùng nhìn cậu.
Trong thoáng chốc, Liên Mặc Sinh không biết phải nói gì, cậu cười gượng hai tiếng, định nói gì đó để xua đi bầu không khí ngột ngạt hiện thời, nào ngờ lại giẫm trúng khu bom: “Nghe tôi nói nè, chẳng lẽ cậu bắt tôi phải cấm dục mãi hay sao? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã xác định quan hệ, có một vài chuyện là phải xảy ra, không thể trốn tránh mãi được!”
Kiều Sanh cắt ngang: “Khuya nay, tới phòng tôi!”
Liên Mặc Sinh lặng đi một lát: “Cậu nói thật?” Người thông minh như cậu, sao không hiểu ý tứ trong lời nói của y.
“Đương nhiên!” Kiều Sanh vẫn nở nụ cười mê hoặc lòng người: “Nhưng mà…”
Nói tới đó, nhân lúc Liên Mặc Sinh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, y đã giơ khẩu súng trong tay lên, bóp cò.
Nếu là bình thường, đòn công kích như vậy sẽ không là gì với một kẻ có dây thần kinh nhạy bén tới biến thái như Liên Mặc Sinh, nhưng do Kiều Sanh liên tục đưa tới cho cậu nhiều ‘niềm vui bất ngờ’, thành ra tốc độ của cậu có hơi chậm hơn ngày thường một chút.
Và chút chậm chạp ấy, với một sát thủ thường xuyên phải đối mặt với máu lửa mà nói, đủ tạo thành hậu quả trí mạng.
Lần thứ hai, Kiều Sanh bắn trúng Liên Mặc Sinh, vị trí không chênh lệch, vừa khớp vào nơi trúng đạn lần trước. Lực đạn đánh mạnh vào khiến cậu ta lùi lại mấy bước, cố giữ vững thăng bằng.
Kiều Sanh thu súng lại, thổi thổi làn khói nơi họng súng.
Liên Mặc Sinh ôm miệng vết thương, mặt mày méo mó. Bộ phận quan trọng nhất của người sát thủ chính là hai cánh tay, chỉ cần bị chút thương tích, rất có thể sẽ phải chấm dứt kiếp sống sát thủ. Mà hiện tại, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cậu ta đã trúng hai phát đạn, còn là cùng một vị trí, vết thương mới cộng di chứng cũ, cho dù cậu luôn rất tự tin với khả năng đề kháng của mình, nhưng vẫn cảm thấy lo.
Kiều Sanh nhét khẩu súng vào trong túi, nhìn cậu, nói tiếp câu vừa rồi chưa nói hết: “Nhưng mà, phải xem cậu có khả năng đó hay không…”
Nhìn thẳng vào đôi mắt đáng ghét rồi lại đáng yêu của ai đó, tâm trạng đang rất kém của Liên Mặc Sinh bỗng dưng tốt hẳn.
“Cậu đừng xem thường tôi quá, tin tôi đi, đêm nay tôi nhất định làm cho cậu nằm đơ trên giường!”
“Tôi sẽ chờ!” Kiều Sanh nói.
Hai người cùng nở nụ cười tự tin, ánh mắt nhìn đối phương cũng chứa đầy dục vọng chinh phục.
Trong khoảnh khắc, tia lửa như bắn ra tứ phía. Đó là kết quả của sự xung đột chỉ thuộc riêng về những người đàn ông cao ngạo…
…
Trời đã khuya, gió đêm thổi tới, mà cả người Kiều Sanh lại đang ướt đẫm. Y thấy lạnh, theo đường cửa sau đi trở về phòng.
Kiều Sanh đi rồi, Liên Mặc Sinh vẫn đứng đó thêm một lát.
Miệng vết thương hơi ê lên, dường như máu tươi cũng đang tuôn mạnh ra ngoài. Cậu thoáng nhìn lòng bàn tay đỏ rực, dưới ánh đèn nhàn nhạt, nó khiến cậu thấy chói mắt.
Bầu không khí thoang thoảng mùi máu tươi, đó là máu của cậu. Nhưng chẳng hiểu sao, dù ngửi thấy mùi máu của mình, mà cậu vẫn hưng phấn.
Cậu ngày càng thích Kiều Sanh, bởi vì cậu chưa từng gặp một người thú vị đến thế. Nguy hiểm, rồi lại khiến người ta không kìm lòng được, muốn tới gần, dù bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương.
“Kiều Sanh, cậu nghĩ tôi dễ đối phó vậy sao?”
Liên Mặc Sinh nheo đôi mắt nguy hiểm lại, cậu ta giống như một con sư tử mới lớn, dã tâm bừng bừng. Dù bả vai đang đau, nhưng ngọn lửa nơi bụng dưới vẫn đang bùng cháy, rực lên, như chờ đợi giây phút nổ tung…
…
Về tới phòng mình, Kiều Sanh đi ngay vào phòng tắm, cởi hết quần áo ướt trên người ra, mở vòi phun.
Y muốn để cơ thể đang căng cứng của mình bình tĩnh lại, rồi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Nguyên do y bảo Liên Mặc Sinh khuya nay tới, không phải là muốn chọc cậu ta, y thật sự có suy nghĩ đó. Từ lúc trốn về nước tới giờ, y luôn sống cuộc sống cấm dục, dù y cũng chẳng có dục vọng bao nhiêu. Gã đàn ông tên Alex ấy là cơn ác mộng của y, dù đã mất đi trí nhớ, nhưng cảm giác bất an ấy vẫn không xua đi được.
Y muốn quên đi những cảm xúc như tra tấn cơ thể mình và cách tốt nhất, dường như là tình ái. Bởi vì, nỗi ám ảnh mà Alex mang tới cho y, có lẽ cũng bắt đầu từ đó…
Kiều Sanh thích sạch sẽ, y không thể chấp nhận chuyện mình xảy ra quan hệ với người mình không để mắt. Nhưng, thật bất ngờ là Liên Mặc Sinh lại không khiến y bài xích, còn nguyên do cụ thể là gì, y cũng không nói được.
Có lẽ, là vì trên người cậu ta cũng có hơi thở giống như mình, cô đơn, tách bạch, giống như một con thú dữ độc lai độc vãng…
Mở cửa phòng tắm, Kiều Sanh tắt vòi phun, để thân thể trần truồng, bước ra ngoài.
Trong phòng, không biết từ lúc nào, Kiều Tử Việt đã ngồi sẵn trên ghế sa lon, đôi mắt đang nhìn một Kiều Sanh trần truồng như nhộng, sáng ngời.
Kiều Sanh nhíu mày.
Kiều Tử Việt tự ý tới đây, đã khiến y khó chịu.
Kiều Sanh không nói gì, đi tới bên giường, đồ ngủ của y đặt ở đấy…
Từ góc độ này, cũng vừa lúc để y đưa lưng về phía Kiều Tử Việt, đường nét gợi cảm ấy hiện rõ trước mặt anh ta.
Tấm lưng Kiều Sanh có hơi gầy, nhưng cũng không phải dạng gầy yếu, chỉ da bọc xương, mà là sự mảnh mai, mềm dẻo, không chút tì vết. Bả vai của y rất rộng, eo hơi nhỏ, mông vểnh cao, bóng loáng, căng tròn, nhìn rất có độ dãn. Xuống chút nữa, chính là hai chân vừa thon vừa dài…
Trong phòng chỉ mở chiếc đèn ngủ ở đầu giường, ngọn đèn màu vàng, tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa, khiến làn da trắng nõn của y cũng trở nên thật quyến rũ. Giống như một bức tranh ấm áp, những giọt nước còn chưa lau khô bị ánh sáng chiếu vào, lấp lánh. Những hạt châu ấy đang trượt xuống lưng y, tới sống lưng, đi xuống, len lỏi vào khe mông…
Nhìn hình ảnh mê người trước mặt mình, sao Kiều Tử Việt có thể chịu đựng nổi?
Hơi thở từ từ dồn dập, người anh ta bắt đầu khô nóng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...