Quấn quít với nhau tới hơn nửa đêm, cả hai đều cạn kiệt tinh lực, cuối cùng ôm nhau ngủ say.
Sáng hôm sau, Kiều Sanh tỉnh giấc.
Là bị đói đánh thức.
Trong bụng rỗng tuếch, Kiều Sanh nhíu mày.
Lâu rồi y mới có cảm giác đói, có lẽ vì việc cai nghiện ngày càng có hiệu quả. Trước đây đều là y tự ép mình phải ăn gì đó, nếu ăn không vào thì tiêm thuốc dinh dưỡng.
Sự thay đổi này khiến y thấy phấn khởi.
Kiều Tử Việt còn chưa dậy, tay phải của anh ta vẫn để bên eo y. Kiều Sanh ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của anh ta, nửa bên mặt còn lại đang vùi trong gối.
Đột nhiên Kiều Sanh cảm thấy thật ra trông anh ta cũng đẹp trai lắm, có thể dùng hai chữ tinh tế hình dung.
Có lẽ là thật sự rất đói, bụng Kiều Sanh đột nhiên kêu lên một tiếng xấu hổ.
Kiều Sanh lấy lại tinh thần.
Lúc này Kiều Tử Việt cũng đã tỉnh giấc.
Có lẽ là ngủ chưa đủ giấc, ánh mắt anh ta còn mơ màng, anh ta nhìn chằm chằm Kiều Sanh một hồi mới hiểu đó tiếng gì.
“Đói sao?” Kiều Tử Việt khẽ cười.
Kiều Sanh giãy khỏi ngực anh ta, lạnh lùng gật đầu: “Ừ!”
Cái vẻ vờ như không có gì của Kiều Sanh khiến Kiều Tử Việt cảm thấy đáng yêu vô cùng, anh ta thật muốn trêu y một chút, nhưng chỉ vừa nghĩ tới cá tính của y, anh ta lập tức ngừng cái suy nghĩ đó lại ngay.
Anh ta không muốn chọc giận Kiều Sanh, dù sao người chịu thiệt cũng là anh ta thôi.
“Để anh bảo người hầu mang chút gì đó lên cho em!”
Kiều Sanh lại nói: “Tắm trước rồi tính!”
Kiều Tử Việt lặng đi một chút, sau đó lập tức phản ứng lại.
Tối qua hai người làm rất kịch liệt, làm xong ngay cả sức đi tắm cũng không có, giờ cả người còn đang dính dớp rất khó chịu.
Tinh dịch trong người Kiều Sanh còn chưa được lấy ra sạch sẽ…
Nghĩ tới đó, Kiều Tử Việt tự trách.
Nhưng may là Kiều Sanh không bị bệnh.
“Mình tắm chung đi!” Kiều Tử Việt nói.
“Được!” Thật ra Kiều Sanh không thích tắm chung với người khác, vì chỉ vừa tắm được một nửa sẽ ‘lạc đề’, nhưng hiện giờ y không có chút sức lực nào hết, nên không từ chối.
Được sự đồng ý của Kiều Sanh, Kiều Tử Việt đi vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm, sau đó ôm y xuống giường.
Hai người đều đang trần truồng, trên người vẫn còn đầy những dấu hoan ái tối qua, nhìn khá bắt mắt.
Nhưng không ai để ý.
Có lẽ vì ngủ không đủ giấc, Kiều Sanh vẫn nằm im trong lòng Kiều Tử Việt, mắt lim dim, nhìn y cứ như con mèo lười. Nhưng Kiều Tử Việt cũng biết người trong vòng tay anh ta không phải là con mèo hiền lành, một khi nó giương móng vuốt, sẽ xé kẻ địch thành từng mảnh, mạnh mẽ và hoang dại.
Anh ta từng bị Kiều Sanh hành không ít lần, mỗi lần đều tơi tả, nhưng giờ nghĩ tới lại có cảm giác ngọt ngào.
Nhìn vẻ mặt an bình của Kiều Sanh, Kiều Tử Việt cảm thấy lâng lâng như đang nằm mơ.
Trong phòng tắm.
Sau khi xác định độ ấm của nước đã vừa, Kiều Tử Việt ôm Kiều Sanh bước vào bồn tắm.
Cơ thể chìm dần vào trong nước ấm, toàn thân Kiều Sanh giãn ra, rên khẽ một tiếng: lười biếng, mang theo âm mũi rất êm tai.
Bụng dưới của Kiều Tử Việt lại nóng lên, thiếu chút nữa đã thở ra một tiếng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nén xuống. Giờ Kiều Sanh rất yếu, không thích hợp làm tình thường xuyên.
Kiều Sanh tìm một tư thế thoải mái, tựa vào ngực Kiều Tử Việt, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Eo có hơi mỏi, chắc là do đêm qua làm việc quá dộ…
Kiều Sanh thản nhiên nói: “Mát xa eo cho tôi!”
Kiều Tử Việt gật đầu: “Ừ!”
“Chân nữa!”
“Ừ!”
Giọng Kiều Sanh rất ung dung và tao nhã, mang hàm ý sai khiến. Nếu là người khác thì với tính cao ngạo của Kiều Tử Việt, sợ là đã sớm cho một trận, nhưng đây là Kiều Sanh, anh ta tình nguyện được y sai bảo, làm nô lệ cho y.
Từ xưa đến giờ Kiều Tử Việt chưa từng mát xa cho ai, kỹ thuật rất kém, nhưng Kiều Sanh cũng không để ý, vì anh ta không làm y đau.
Kiều Tử Việt mát xa eo cho Kiều Sanh, sau đó tới đùi.
Hai người đều không nói gì, trong phòng tắm chỉ còn tiếng hít thở và tiếng nước chảy.
Ban đầu Kiều Tử Việt còn bình tĩnh, thành thật mát xa cho Kiều Sanh, nhưng càng về sau, anh ta càng mất tập trung.
Kiều Sanh gác một chân lên thành bồn, chân dài và thẳng, ngón chân nhỏ nhắn, đầu ngón chân lóng lánh nước.
Cảnh tượng quá đẹp, khiến Kiều Tử Việt không cách nào dời mắt đi được.
Anh ta vẫn cho rằng khả năng tự kiềm chế của mình rất tốt, nhưng giờ mới phát hiện thì ra anh ta chẳng thể đỡ nổi một đòn.
Có lẽ đã ngộ ra bí quyết, kỹ thuật mát xa của Kiều Tử Việt ngày càng tốt, khiến Kiều Sanh thoải mái, rên khe khẽ.
Với một người đã ‘hóa sói’ một nửa như Kiều Tử Việt mà nói là hấp dẫn trí mạng.
Bụng dưới nóng ran, hô hấp dồn dập.
Nước ấm cộng mát xa, sự hưởng thụ này làm Kiều Sanh có chút buồn ngủ, nhưng thứ ngày càng nóng ở phía sau khiến y tỉnh táo.
“Anh đang chĩa vào tôi kìa!” Y lơ đễnh nhắc nhở.
“Ngại quá, anh cũng không muốn như vậy!” Tuy là nói thế, nhưng giọng anh ta không có gì là biết lỗi.
“Xem ra dạo này tinh lực của anh tràn trề thật!” Kiều Sanh mỉa mai: “Anh bao nuôi nhiều người ở ngoài như vậy, chẳng lẽ bọn họ không thỏa mãn anh à?”
“Giờ anh chỉ có em thôi!”
“Chỉ có tôi?” Kiều Sanh ngạc nhiên, nhíu mày.
“Ừm!” Kiều Tử Việt hôn khẽ lên sau gáy ướt sũng của y, cười nói: “Nếu như em thích, sau này bên anh chỉ có mình em thôi!”
Kiều Sanh im lặng.
Mọi chuyện phát triển theo hướng y không thể khống chế, vụ ân ái mặn nồng tối quá chỉ là sự cố, không ngờ Kiều Tử Việt lại cho là thật.
Kiều Tử Việt nói xong thì nhìn Kiều Sanh, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Kiều Sanh cười mỉa: “Nhưng bên cạnh tôi không thể chỉ có một người đàn ông!”
Vừa nói xong thì cửa phòng tắm bị mở ra.
Hai người cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
Người tới là Alex.
Vừa rồi lúc bước vào phòng, gã đã cảm thấy có gì đó rất lạ: Ra giường lộn xộn, quần áo rải rác đầy sàn, trong không khí đầy mùi nam tính, có thấy thế nào cũng giống như vừa đánh xong một trận dữ dội. Vì thế gã mới đi thẳng tới phòng tắm, không ngờ vừa mở cửa ra đã đập ngay vào mắt cảnh ‘tắm uyên ương’.
Mặt Alex có chút u ám.
Kiều Sanh và Kiều Tử Việt vẫn rất thản nhiên.
Về sự xuất hiện của Alex, Kiều Sanh không thấy bất ngờ chút nào. Từ sau khi về nước, gã ta luôn ở lì tại Kiều gia. Chuyện cứu Kiều Sanh phần lớn là công của gã, bởi vậy Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình không đuổi gã đi, chỉ là không ngờ gã thật là mặt dày, chẳng những gã không tự biết thân biết phận, mà còn xem mình là một phần của Kiều Sanh, sáng nào cũng mặt dày tới quấy rối y, bảo là muốn bồi dưỡng tình cảm.
Ba người nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng, không ai lên tiếng.
“Chào!” Kiều Tử Việt là người phá vỡ bầu không khí xấu hổ, bắt chuyện với Alex.
“Chào!” Alex thản nhiên đáp lại một câu, sau đó khoanh tay dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn Kiều Sanh: “Đúng là có hứng thật, mới sáng sớm đã tắm uyên ương rồi!”
Tuy giọng cười cợt, nhưng lại không có tình cảm chút nào.
Kiều Sanh nhíu mày, cái vẻ ‘bắt gian tại trận’ của Alex, y không thích.
“Anh có ý kiến?” Kiều Sanh lơ đễnh nhìn Alex.
“Em nói xem!” Nhìn thái độ hời hợt của Kiều Sanh khiến Alex nheo mắt lại.
Kiều Sanh mỉm cười, châm biếm: “Đây là chuyện riêng của tôi, một người ngoài như bố già Mafia ngài đây không nên ý kiến gì nhiều!”
Trong mắt Alex thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, gã đi tới trước bồn tắm.
Sát khí hừng hực tỏa ra từ người Alex làm Kiều Tử Việt căng thẳng, nhìn gã bằng ánh mắt cảnh giác.
Nhưng Kiều Sanh vẫn rất thản nhiên, thậm chí còn mỉa mai: “Sao vậy? Chẳng lẽ ngài bố già Mafia cũng muốn tắm chung?”
“Ý này hay lắm!” Alex cười nói.
Nghe được giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của gã, Kiều Sanh thấy khoái trá cực kỳ.
Alex từ từ cởi quần áo của mình ra, bước vào bồn tắm.
Kiều Tử Việt: “…”
Kiều Sanh cười lạnh.
Ban đầu y còn tưởng là Alex chỉ nói vậy thôi, không ngờ gã lại vào thật, hành động này thật sự rất ấu trĩ, không giống với hình tượng lạnh lùng, cao ngạo của Alex chút nào.
Alex bước vào bồn tắm khiến nước tràn ra rất nhiều, cũng may bồn rất lớn, ba người cùng ngồi bên trong cũng không quá chật.
Tựa vào thành bồn, Alex thả lỏng cơ thể, chiếm cứ không gian còn sót lại không nhiều lắm.
Lúc này, mặt Kiều Tử Việt rất khó coi, tuy anh ta biết quan hệ giữa Kiều Sanh và Alex, nhưng hành vi sỗ sàng của gã khiến anh khó chịu vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...