Chu Ký Bắc nằm trên giường, đùi phải thương tật khiến mỗi đêm cậu chỉ có thể nằm nghiêng, trái tim vì bị đè ép mà luôn đau đớn, bên cạnh luôn không có người, gối nằm cũng không dư.
Chu Ký Bắc vươn tay, trên giường lạnh lẽo, không có chút nếp nhăn nào, chợt cậu nhớ tới cái gì, mở đèn đầu giường, căn phòng bỗng chốc sáng lên, cậu xoay người xuống giường, chống gậy tới trước tủ quần áo, sau đó mở ra.
Trong tủ quần áo không nhiều đồ lắm, đa số đều là đồ mới, Chu Ký Bắc cúi người khẽ lật ra, cũng không có gì khác thường.
Ngay khi cậu muốn đóng cửa tủ lại, một góc áo trong ngăn kéo lộ ra, Chu Ký Bắc nhìn rất quen, đưa tay kéo ra.
Ngăn kéo chia làm hai bên, bên trái là quần áo đã được xếp gọn gàng, bên phải là quần ngoài.
Chu Ký Bắc run rẩy cầm lên một cái mở ra – đó là một chiếc áo phông giặt đã bạc màu, đường viền cổ áo đã vặn vẹo, tay áo đã bóng tóc hết rồi.
(*)
Quần áo bị bóng tóc
“…….” Chu Ký Bắc có chút khó hiểu, cậu đặt áo phông lên giường, lại đi giở thêm cái thứ hai.
Chỉ trong chốc lát trên giường đã có sáu bảy cái quần áo, mỗi một cái đều đã cũ lắm rồi, thậm chí có cái còn nhìn không được hình dạng ban đầu, mặt trên nhăn nheo thành một cục.
Chu Ký Bắc nắm chặt đống đồ này, hai tay dường như rất yếu, cổ tay không thể hoạt động bình thường, quần áo cũng không thể nắm chặt.
Tất cả quần áo này đều là của cậu.
Có cái là lúc mười bảy tuổi, có cái là mười tám tuổi, có áo ngủ, áo khoác, áo sơ mi.
Chu Ký Bắc ngồi bệt xuống mép giường, hai mắt không có tiêu cự, đáy mắt khô khóc, mỗi cái nháy mắt đều đau đớn.
Chu Ký Bắc cầm một cái áo khoác mặc vào, ngắn gần phẩn nửa, gương chiếu ra bộ dạng của Chu Ký Bắc, mặc lại quần áo khi nhỏ nhìn có vẻ rất buồn cười, Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm vào gương, vậy mà tự cười bản thân.
Cổ tay áo quá ngắn có thể thấy cổ tay không sót gì, dấu vết từng tự hại mình bằng dao cũng hiện rõ.
Ngọn đèn bàn bên cạnh mờ ảo, thế mà lúc nhìn vào gương, có vẻ như từng vết sẹo đều được phóng đại.
Chu Ký Bắc nâng tay lên, phát hiện có vết sẹo đã thâm rất sâu, nó sần và thô, nằm theo đường mạch máu, Chu Ký Bắc nhịn không được lại sờ soạng, khóe miệng nhếch lên, bỗng nhiên cúi đầu cắn một cái, răng nanh cắt vào lớp ngoài, để lại thêm vài dấu vết.
Thực tế, bốn năm qua, cậu không hề tiến bộ chút nào.
Ngược lại càng thêm trầm trọng, bệnh hoạn và tàn nhẫn trong máu cậu không ngừng tuần hoàn, chỉ là cậu đã học được cách che giấu nó, đối mặt với Kiều Diễm Chi, đối với mặt với đám người kia, cậu biểu hiện khéo léo, giống như tất cả những người bình thường khác.
Nhưng Quý Quỳnh Vũ giống như chiếc móc câu, có thể thổi bay cậu vào lại đống phế tích chỉ bằng một cú kéo.
Mà Quý Quỳnh Vũ có thể tốt hơn chỗ nào chứ, bất quá cũng chỉ là những mảnh gạch ngói vụn, da thịt xương cốt bị vùi vào đống phế tích này.
Quý Quỳnh Vũ dựa vào cửa ngoài phòng Chu Ký Bắc, hắn ngồi dưới đất, đầu ngưỡng ra sau, bốn phía tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, Quý Quỳnh Vũ tựa như đứa ngốc, ngay cả bả vai đau đớn cũng không muốn đứng lên.
Động tĩnh trong phòng khiến hắn sợ hãi, hắn luôn phải kiềm chế bản thân không được xông vào, tay cầm nắm tay cửa mấy lần, vẫn cắn răng buông ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng dần lặng đi.
Cả người Quý Quỳnh Vũ đều đổ đầy mồ hôi, rõ ràng mưa lớn nhiệt độ rất thấp, nhưng sau lưng hắn lại ướt đẫm mồ hôi, Quý Quỳnh Vũ cố sức cả người mới đứng lên được, tim đập như đi tàu lượn, ngón tay do dự một lát, giơ lên rồi lại bỏ xuống.
Cửa mở.
Một cơn gió thổi thẳng vào người Quý Quỳnh Vũ, đèn đầu giường đã tắt, Chu Ký Bắc nằm nghiêng, hình như đã ngủ rồi.
Quý Quỳnh Vũ hé miệng, hắn nín thở, nhẹ nhàng đi vào trong, không dám ngồi xuống giường chỉ ngồi xổm bên cạnh, nhẹ nhàng xóa đi khoảng cách với Chu Ký Bắc.
Ánh sáng bên trong căn phòng rất ít, chiếu không rõ gương mặt của Chu Ký Bắc, thế nhưng hốc mắt Quý Quỳnh Vũ lại dần ướt đẫm.
Tư thế ngủ của cậu vẫn giống như trước đây, thói quen nằm nghiêng bên trái, tay trái đặt dưới đầu, gương mặt chôn sâu vào giường.
Quý Quỳnh Vũ vừa nhìn thì không rời đi được, lâu lắm rồi hắn không được nhìn cậu một cách cẩn thận như vậy, hắn nhớ nhung, hắn say mê.
Từ trước đến nay Quý Quỳnh Vũ luôn biết bản thân là một người có tham vọng, chỉ là hắn không biểu hiện ra, đối với hắn tất cả lời nói đều không bằng hành động, lúc bên cạnh Diêu Dật, hắn chưa bao giờ để chuyện yêu đường ngoài miệng.
Quý Quỳnh Vũ ngồi chồm hổm hồi lâu, chân đã tê rần, khóe mắt đau đớn, mắt như cá vàng, sưng to, mạch máu hằn lên.
Hắn không dám đụng chạm cũng không dám manh động, chỉ nhìn một cách ngu ngốc say mê như thế, nhìn tới mức mù quáng.
Trong phòng ngủ.
Sáng sớm Chu Ký Bắc tỉnh, sau khi rửa mặt xong thì đi ra phòng khách, Quý Quỳnh Vũ đã làm xong đồ ăn sáng.
Trên bàn cơm có trứng muối, cháo thịt nạc, Chu Ký Bắc sờ bát, phát hiện độ ấm vừa phải, lúc này Quý Quỳnh Vũ mới bưng chén tới cho cậu.
“Bối Bối, cậu ăn cháo hay mì?” Giọng Quý Quỳnh Vũ rất dịu dàng, mềm mại, Chu Ký Bắc liếc nhìn cái chén trong tay hắn, bỗng nhiên cười.
“Tôi muốn ăn cháo.”
Quý Quỳnh Vũ lên tiếng đáp ứng, đặt trứng chiên vừa mới làm xong đưa tới.
“Ăn nhiều một chút, bên trong còn.”
“Nhìn tôi làm gì?” Chu Ký Bắc cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Quý Quỳnh Vũ, không khỏi ngần đầu, hắn biết bản thân mình như vậy có chút bất lịch sự, vội vàng cúi thấp đầu, dùng chiếc thìa đảo vài vòng rồi đưa lên miệng, ngay cả thổi cho nguội cũng quên.
Mặt nhanh chóng biến đổi, luống cuống tay chân uống nước canh, ai ngờ vì uống nhanh mà sặc.
“… Khụ… khụ…” Mặt Quý Quỳnh Vũ đỏ bừng, không thể không đặt thìa xuống, Chu Ký Bắc vừa định mở miệng, điện thoại lại vang lên.
“Alo, tôi đang ăn sáng, anh tới rồi à?” Âm thanh của Chu Ký Bắc đụng tới dây thần kinh mẫn cảm của Quý Quỳnh Vũ, theo bản năng nhìn theo cậu, người sau vẫn bình tĩnh múc cháo, ánh mắt dịu dàng, âm thanh cũng rất nhẫn nại.
Trong lòng Quý Quỳnh Vũ như có cái gì rơi xuống, thiếu chút nữa bẻ gãy đôi đũa gỗ.
“Bối Bối, cậu muốn đi đâu? Để tôi đưa cậu đi.” Chu Ký Bắc vừa cúp điện thoại, Quý Quỳnh Vũ lập tức nhào vào nói, Chu Ký Bắc vuốt ve bàn tay, không chú ý lắm, thẳng thừng từ chối.
“Không cần, anh Diễm tới rồi.”
Quý Quỳnh Vũ nghẹn họng, sắc mặt xấu hổ không thôi, Chu Ký Bắc múc thêm hai ba muỗng cháo, sau đó đẩy chén ra, cầm gậy đứng lên.
Quý Quỳnh Vũ luống cuống, nói chuyện cũng lắp bắp: “Không… không ăn thêm à?”
“Không cần.” Chu Ký Bắc chậm rãi đi về cửa lớn, sắc mặt Quý Quỳnh Vũ rất khó coi, hắn cũng đứng lên, nhìn một bàn đầy thức ăn bó tay không biết nên làm gì, chỉ có thể đi theo.
“Để tôi gói lại, cậu đem theo trên đường ăn.” Nói xong lập tức chạy ù vào phòng bếp, ngực đập như hốt hoảng, động tác tay không suy nghĩ, cửa tủ mở ra đập lại rất mạnh, khó khăn lắm mới lấy được chiếc hộp.
Khi bỏ trứng chiên vào hộp cũng khiến hắn run rẩy, im lặng không lên tiếng, đầu cúi thấp, lúc này Chu Ký Bắc đã mang giày xong, không nhìn thấy biểu tình của Quý Quỳnh Vũ, vì vậy mở cửa nói: “Không cần phiền phức, tôi không ăn đâu.”
“Như vậy sao được…” Quý Quỳnh Vũ lập tức cao giọng, vừa ngoái đầu lại nhìn, liền không thể nói được lời nào nữa.
Kiều Diễm Chi ngồi xổm trước người Chu Ký Bắc, xắn ống quần cậu lên, lấy túi muối đã được làm ấm cột vào đầu gối cho cậu.
Động tác này làm rất quen thuộc, giống như đã làm hàng chục nghìn lần rồi.
Chu Ký Bắc không từ chối, để mặc Kiều Diễm Chi, khi buông ống quần xuống, Kiều Diễm Chi lại đưa tay ra, Chu Ký Bắc cứ thế mà nắm lấy, mu bàn tay nắm rất chặt.
“Có bậc thang, Ký Bắc, chậm một chút.” Giọng điệu và lời nói rất khéo léo, anh ta nghiêng đầu nói chuyện với Chu Ký Bắc, hai gương mặt gần như không có khoảng cách, Chu Ký Bắc cũng dựa vào rất gần, cây gậy ngược lại chỉ là phụ, người nọ mới đúng là thứ được dựa vào.
“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ gọi lại từ phía sau, Chu Ký Bắc không rõ nên quay đầu lại, chỉ thấy mặt hắn trắng nhợt như tờ giấy, mặt mày lại đầy nét giận dữ, hắn bước lên vài bước, ôm lấy cánh tay Chu Ký Bắc.
“Tôi cõng cậu đi xuống, đường phía dưới không dễ đi.” Quý Quỳnh Vũ nói một cách cứng nhắc, giọng hơi rít lên, cảm giác rất khó chịu, khi nói xong hắn cũng không để cậu suy nghĩ, đã tự ngồi xổm xuống rồi kéo tay cậu.
“Nhanh lên!” Quý Quỳnh Vũ nhìn về sau, hai chữ được lược bỏ vô cùng vội vàng, nhìn như xúc động rất mạnh.
“Không cần, tự tôi có thể đi.” Chu Ký Bắc dùng lực rút tay lại, từ nhìn Quý Quỳnh Vũ từ trên cao, giọng điệu không tính là dễ nghe.
____________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lão Quý bị bạo tạc rồi..