“May mắn, tình hình khả quan hơn tôi dự đoán.
Cậu có cảm thấy buồn nôn khó chịu không?”
Bác sĩ Lưu cẩn thận hỏi, Chu Ký Bắc lắc đầu, Quý Quỳnh Vũ đứng một bên lo sợ không yên.
“Ngủ nhiều một chút, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” bác sĩ Lưu nhắc nhở hai câu, nhìn thoáng qua Quý Quỳnh Vũ rồi mới rời đi.
Quý Quỳnh Vũ tiễn bác sĩ ra tới cửa, cửa vừa khép liền nghe Chu Ký Bắc yếu ớt hỏi: “Sau này… có để lại sẹo không?”
Quý Quỳnh Vũ nghe cậu nói lòng liền thắt lại, bước nhanh về phía cậu, ngồi xổm trước mặt cậu.
“Sẽ không.
Không có đâu Bối Bối.”
Quý Quỳnh Vũ muốn cầm tay cậu, nhưng Chu Ký Bắc nhanh hơn một bước đem tay rút vào trong áo ngủ, khiến hắn không cách nào cầm được.
Chu Ký Bắc ngồi đối diện Quý Quỳnh Vũ, thấy trong mắt hắn loé ra tia đau lòng, không tự chủ được bật cười.
Quý Quỳnh Vũ ngẩn ra,
“Có sẹo cũng không sao.” Chu Ký Bắc cười híp mắt, lông mi rung động, ý cười đầy mắt, có vẻ thật sự vui.
“……” Quý Quỳnh Vũ nghĩ, có lẽ Chu Ký Bắc được sinh ra để làm thiên địch của hắn.
Cậu biết rõ đắn đo của hắn, không cần dùng nhiều tâm sức, chỉ cần một cái liếc mắt, một câu nói, là có thể khống chế được cảm xúc của Quý Quỳnh Vũ.
Điều này, người khác chắc chắn không làm được.
“Bối Bối…”
“Chú Quý, chú đi làm đi.
Đừng ở đây lãng phí thời gian, làm việc của chú đi.”Chu Ký Bắc lại cười với Quý Quỳnh Vũ, không nhanh không chậm nhả từng chữ, rất giống trước đây, nhưng… hình như cũng không giống.
“Không sao, Tôi ở đây với cậu.”
Trong lòng Quý Quỳnh Vũ trống rỗng, bất an.
Mí mắt từ hôm qua tới giờ giật liên tục, áp lực trong lòng không thể nào tan được.
“Xin lỗi.”Chu Ký Bắc giải thích, Quý Quỳnh Vũ bị câu này doạ sợ, sắc mặt cũng thay đổi, nắm chặt mép giường, hơi lảo đảo.
“Chung quy cũng không thể thoát khỏi tôi.” Chu Ký Bắc vươn tay vuốt ve hai má Quý Quỳnh Vũ, như có như không mơn trớn.
Quý Quỳnh Vũ nắm chặt hai tay, đấu tranh trong lòng làm tay run lên, cả người khó chịu khôn cùng.
Áp lực, thống khổ, tự trách như cái máy cắt thịt, được đưa vào trong người hắn, tốc độ chém cực cao, tàn nhẫn chém giết.
“… Chuyện này chúng ta đã nói…”
“Vậy không nói nữa.” Chu Ký Bắc thu tay lại, đưa lưng về phía Quý Quỳnh Vũ, xoay người nằm nghiêng, kéo chăn lên cao, che mặt lại.
Tấm chăn che hết ánh sáng, trước mắt một mảnh tăm tối.
Quý Quỳnh Vũ chôn mặt trong lòng bàn tay, bả vai sụp xuống, Chu Ký Bắc trong bóng đêm mở to mắt, không nhúc nhích.
Sau lưng như mảnh đất chết chốc, yên tĩnh lạ thường, tiếng kim đồng hồ bị phóng đại lên, kim phút và giờ giao nhau.
Không biết qua bao lâu, Quý Quỳnh Vũ rốt cuộc buông tay.
“Bối Bối, khi tôi biết cậu, cậu mới mười hai tuổi.
Lúc đó tôi hai mươi bảy.
Bây giờ cậu mười tám, tôi đã ba mươi ba.
Tôi nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, trong lòng tôi, cậu là một đứa nhỏ, đứa nhỏ tôi cực kỳ yêu thương.”
Chu Ký Bắc khó khăn chớp mắt, mí mắt như bị keo dính lại, rất khó mở ra lần nữa, cậu rụt chăn lại, trước mắt sáng hơn một chút.
Quý Quỳnh Vũ nhìn chằm chằm cái chăn, ánh mắt mềm mại.
Hắn đang tưởng niệm, tưởng niệm một Chu Ký Bắc trong trí nhớ hắn.
“Tôi còn nhớ, lúc họp phụ huynh trong trường, mỗi lần tôi đều đi, cậu bị bạn học bắt nạt.
Cái thằng quỷ nhỏ họ Vương, cha mẹ nó không nói đạo lý, tôi lìền xông lên đánh người.
Lần đầu tiên cậu gặp ác mộng, sợ hãi vô cùng, cũng là tôi phát hiện.”
“Tôi luôn luôn… luôn luôn đứng ở vị trí người giám hộ để nhìn cậu, chăm sóc cậu.
Tôi cũng… cũng tính toán muốn chăm sóc cậu cả đời.
Mắc kệ cậu có đồng ý ở bên cạnh tôi hay không.”
“Cậu rất quan trọng trong sinh mệnh của tôi, so với tưởng tượng của cậu chắc chắn quan trọng hơn.
Nhưng tôi… tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ có quan hệ khác.
Tôi cảm thấy… nếu tôi có suy nghĩ đó với cậu, tôi chẳng khác nào tên cặn bã.”
Quý Quỳnh Vũ để tay ở miệng, âm thanh xuyên qua kẽ tay chậm rì rì truyền đến.
Chu Ký Bắc hốc mắt đỏ lòm, cũng may có chăn che lại, không bị người kia nhìn thấy.
Bỗng nhiên, cả người cậu cứng đờ, Quý Quỳnh Vũ ôm cả chăn lẫn Chu Ký Bắc vào lòng.
Quý Quỳnh Vũ ngồi ở mép giường bệnh, Chu Ký Bắc bị vây ở giữa, bản thân và chăn đều năm trong lòng ngực hắn.
Quý Quỳnh Vũ đặt cằm ở đỉnh đầu cạu, mùi hương quen thuộc quấn quít nơi chóp mũi.
Mùi hương khiến Chu Ký Bắc lúc nào cũng nhớ thương, tha thiết mơ ước, lưu luyến không quên.
Chu Ký Bắc tan vỡ, không khống chế được xoay người ôm lấy Quý Quỳnh Vũ.
Cậu há miệng, cắn vào bả vai Quý Quỳnh Vũ, hắn không dám lên tiếng, không dám gọi, cả người đều run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh nức nở.
Quý Quỳnh Vũ dùng toàn lực để ôm cậu, một tay vuốt ve lưng, một tay nhẹ sờ đầu cậu không ngừng an ủi.
“Bối Bối, tôi yêu cậu, vẫn luôn yêu cậu.”
Chu Ký Bắc cái gì cũng không nghe được, cậu cảm thấy mình như một tên phạm nhận bị phán án tử hình, vốn chẳng còn chút gì lưu luyến trên đời, bỗng nhiên lại nghe được hết thảy chỉ là ngớ ngẩn.
Người đàn ông này lại một lần nữa tái sinh cậu.
Để ý là được, hắn để ý cậu là được.
Chu Ký Bắc nằm trong bệnh viên hơn một tuần, Quý Quỳnh Vũ ngày nào cũng đến, mang cơm của dì Vương đến cho cậu.
Đôi khi làm việc xong tan tầm liền cùng nhau chen chúc trên giường bệnh nhỏ chia cơm ăn.
Chu Ký Bắc khi mệt mỏi thì ngủ, Quý Quỳnh Vũ nằm trên ghế trông đêm.
Ngày cậu được xuất viện, Quý Quỳnh Vũ xin nghỉ một hôm, đến sớm làm thủ tục xuất viện.
Chú Chu đem xe lăn xuống lầu, Quý Quỳnh Vũ làm xong thủ tục quay trở lại bệnh viện, Chu Ký Bắc ngồi trên giường nhìn hắn.
Quý Quỳnh Vũ cười cười, ngồi xổm trước mặt Chu Ký Bắc: “Bối Bối, đi nào.”
Chu Ký Bắc vươn tay ôm cổ hắn, Quý Quỳnh Vũ kéo tay cậu chặt lại, đứng lên đồng thời nâng cơ thể cậu theo.
Lúc Quý Quỳnh Vũ đứng lên, xương cốt không khí phách kêu lên một tiếng giòn vang, Quý Quỳnh Vũ nhíu mày không lên tiếng.
Chu Ký Bắc thuận tay sờ sờ ngực Quý Quỳnh Vũ, bật cười nói: “Chú Quý già rồi, bế tôi cũng không nổi.”
“Không phải tại cậu lớn sao, lúc trước nhẹ lắm.” Quý Quỳnh Vũ nghiêng đầu, giả bộ oán giận nói, hơi đẩy người cậu lên.
Bước chân chậm mà chắc, sợ Chu Ký Bắc ngã.
Chu Ký Bắc nhìn tường vàng hai bên lùi về sau, sáu năm trước, Quý Quỳnh Vũ cũng bế cậu đi giống như bây giờ.
Lúc ấy Quý Quỳnh Vũ bận rộn nhiều việc, tăng ca đến khuya khoắc là chuyện như cơm bữa.
Trùng hợp gia đình dì Vương cũng có chuyện, phải về nhà ngay lập tức.
Chu Ký Bắc không ai trông coi ở nhà một mình, Quý Quỳnh Vũ cho rằng, một đứa nhỏ mười hai tuổi, không sợ tối cũng không sợ một mình.
Vì thế chỉ để lại tờ giấy, trên đó ghi số di động của hắn và số riêng ở văn phòng.
Quý Quỳnh Vũ dặn dò Chu Ký Bắc kĩ lưỡng, có việc phải gọi điện cho hắn ngay.
Chu Ký Bắc rụt rè nhát gan, chỉ biết gật đầu.
Trước khi đi, Quý Quỳnh Vũ thay cậu mở hết đèn trong nhà lên, phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, nhà vệ sinh, ngôi nhà to đùng đèn đuốc sáng trưng.
Ngọn đèn xua đi u tối, đỡ sợ.
TV truyền đến âm thanh nhàm chán của nữ phát thanh, Chu Ký Bắc xem mà lòng không yên, lo lắng thấp thỏm.
Tiếng TV chỉ có thể giảm đi bốn phần sợ hãi trong cậu, còn lại vẫn khiến cậu không yên tâm.
Tự trấn án chính mình mấy trăm lần cũng không có hiệu quả, chỉ có thể bắt ống nghe lên, gọi cho Quý Quỳnh Vũ.
Mỗi một tiếng chuông đổ, càng khiến cậu thêm lo lắng, tay nhỏ đã nắm ống nghe tới trắng bệch.
Đợi hơn mười giây, Quý Quỳnh Vũ mới bắt máy, hắn vừa ‘a lô’ một tiếng, Chu Ký Bắc bên này đã khóc rống, Quý Quỳnh Vũ hỏi cậu có chuyện gì, lời vừa đến bên miệng Chu Ký Bắc lại không biết nên nói ra như thế nào.
Chỉ có thể giả bộ nói vài cái, Quý Quỳnh Vũ nói chuyện phiếm cùng cậu vài câu, dùng giọng nói xuyên qua điện thoại trấn an Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc gắng gượng không khóc, khẩu khí cũng không dám khẩn trương.
Cúp điện thoại, cậu liền ôm chặt ngực.
Nghĩ rằng làm như vậy có cảm giác an toàn nhiều hơn một tí.
Thẳng đến một ngày, Chu Ký Bắc không biết ăn bậy cái gì, đau đến lăn lộn trên đất, mồ hôi lạnh chảy khắp người.
Chu Ký Bắc cắn răng gọi điện cho Quý Quỳnh Vũ, lúc nói chuyện dùng hết sức, còn thở dốc hai lần, giọng nói bên điện thoại liền chuyển.
Trong lúc mê mang, Chu Ký Bắc thấy Quý Quỳnh Vũ vội vàng xông vào, cửa bị tông mở, bản thân được hắn ôm vào lòng, thân thể không hiểu sao thấy nhẹ nhõm.
Quý Quỳnh Vũ không có cùng huyết thống với cậu, cũng không phải trưởng bối trong nhà, nhưng cực kỳ xứng chức.
Mà Chu Ký Bắc tuổi nhỏ, chưa bao giờ gặp người quý trọng cậu như vậy, rất dễ lung lạc, cho nên, cậu yêu Quý Quỳnh Vũ, cũng là hiển nhiên.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Quý cũng rất mâu thuẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...