Năm Minh Đức thứ 10 (762 TCN), Hoàng cung nước Thiên Nguyệt.
Sau bức tường rêu phong, nơi ánh dương chỉ là những sợi chỉ vàng hiếm hoi, Lãnh cung ẩn mình như một bóng ma sau vẻ đẹp kiêu sa của hoàng cung.
Đó là địa ngục trần gian, nơi giam cầm những phi tần thất sủng, bị lãng quên và chôn vùi tuổi xuân cùng những khát khao cháy bỏng.
Cánh cổng gỉ sét nặng nề mở ra, như một lời nguyền, ập đến là bầu không khí u ám, lạnh lẽo như làn hơi thở của tử thần.
Tiếng gió rít qua những tàn cây khô khốc như tiếng than khóc ai oán, hòa cùng tiếng côn trùng rả rích, tạo nền một bản nhạc ma quái đầy ám ảnh.
Ánh sáng le lói xuyên qua tán lá, nhuộm vàng những bức tường phủ đầy rêu phong, tô đậm thêm vẻ hoang tàn, đổ nát của chốn này.
Dãy cung điện rêu phong, mái ngói cong vút như những cánh chim gãy, từng là nơi ở của những giai nhân tuyệt sắc, nay chỉ còn là những phế tích hoang tàn, mục nát như những xác người chết.
Cỏ dại mọc um tùm, che lấp lối đi, mạng nhện giăng kín cửa sổ, bụi bặm phủ đầy mọi ngóc ngách.
Bên trong, nội thất đơn sơ, tồi tàn với chiếc giường gỗ ọp ẹp, những chiếc ghế cũ kỹ và bàn phủ đầy bụi bẩn.
Mùi ẩm mốc, hồi thổi xộc vào mũi, như muốn bóp nghẹt cả tâm hồn.
Nơi đây là nấm mồ chôn vùi những số phận bi đát.
Phi tần từng được vua sủng ái, nay bị lãng quên, sống trong cô đơn, lạnh lẽo và thiếu thốn.
Họ phải tự kiếm sống bằng cách cày cấy, dệt vải.
Ánh mắt họ đờ đẫn, vô hồn, ẩn chứa nỗi uất hận, tủi nhục không thể nguôi ngoại.
Nhiều người không chịu nổi sự đau khổ, tủi nhục đã tìm đến cái chết hoặc hóa điên, kết thúc cuộc đời bi thảm nơi địa ngục trần gian này.
Lãnh cung - nơi chôn vùi tuổi xuân, hy vọng và cả những linh hồn tan vỡ.
Nơi đây như một lời cảnh tỉnh cho những ai khao khát quyền lực, địa vị chốn hoàng cung.
Đằng sau ánh hào quang lấp lánh, ẩn chứa biết bao bóng tối và bi kịch.
Hải Linh bừng tỉnh trong căn phòng tồi tàn, ánh sáng lờ mờ len lỗi qua khe nứt như những tia hy vọng mỏng manh.
Nàng mở đôi mắt nặng trĩu, mang theo ký ức vỡ vụn như mảnh gương vỡ.
Mùi ẩm mốc, bụi bặm xộc vào mũi, khơi gợi cảm giác ngột ngạt, khó chịu.
Gượng ngồi dậy trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, tiếng kẽo kẹt vang lên như bản nhạc rên ri của thời gian.
Đầu óc Hải Linh quay cuồng, choáng váng như trong cơn lốc xoáy.
Ký ức vụn vặt hiện về như những mảnh ghép rải rác trong đêm tối.
Nàng nhớ rõ khung cảnh rực rỡ của viện bảo tàng, tiếng bước chân nhịp nhàng trên nền gạch hoa, tiếng cười nói rộn ràng của du khách.
Rồi bóng ma nữ u ám hiện ra, bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ, kéo nàng xuống vực sâu tăm tối.
Màn đêm vô tận nuốt chửng tất cả.
Hoang mang len lỗi trong từng nhịp đập, Hải Linh lạc giữa lần ranh hư thực.
Địa ngục hay trần gian? Sinh hay tử? Vết thương âm i như một lời nguyền, bóp nghẹt hy vọng mong manh.
Tiếng thét kẹt lại nơi cuống họng khô khốc, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng lặng câm.
Bóng tối quánh đặc nuốt chửng căn phòng, nuốt chửng cả linh hồn Hải Linh.
Mắt nhằm nghiền, nàng lần mò trong mở ký ức hỗn loạn, tìm kiếm một mảnh ghép còn sót lại.
Liệu đây là cánh cửa mở ra một khởi đầu, hay dấu chấm hết cho một kiếp người?
Bóng hình gầy guộc run rẩy, cố gượng đứng dậy, đôi chân như nhũn ra, chẳng còn chút sức lực nào.
Nàng đưa mắt nhìn xuống bàn tay, bàn tay gầy gò, chai sạn, những nếp nhăn hằn sâu như vết sẹo của thời gian - bàn tay xa lạ, hoàn toàn khác biệt với đôi bàn tay mềm mại của chính mình.
Nàng vội vã chạy đến chiếc gương đồng cũ kỹ treo trên tường, lòng trĩu nặng lo âu.
Bóng hình trong gương khiến nàng láo đảo, suýt ngã quỵ.
Đôi mắt mở to, ngỡ ngàng trước mái tóc đen nhánh như thác đổ và đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm Nhưng khuôn mặt....!hốc hác, xanh xao đến rợn người, như thể một bóng ma đang ẩn mình trong chính căn phòng quen thuộc.
Nàng đưa tay lên, run rầy chạm vào khuôn mặt mình.
Làn da lạnh lẽo, sần sùi, chiếc trâm cài tóc như cửa vào da thịt.
Tất cả đều chân thực đến đau lòng, khiến nàng không thể tin vào những gì đang diễn ra
Tiếng thì thầm vỡ vụn trong thinh không tĩnh mịch, từng âm tiết run rầy như lời tự thú củamột linh hồn lạc lối.
Ý thức chìm nổi giữa biển sương mù ký ức, cố níu kéo những mảnh vỡ vụn của quá khứ.
Áo ảnh quá khứ ùa về, lúc hư ảo như sương khói, khi lại sống động đến đau lòng.
Phải
chăng đây chỉ là giấc mơ phù du, hay là sự thật tàn nhẫn đang dần hé lộ? Nàng bấu víu
những mảnh ký ức mong manh, cổ tìm một điểm tựa giữa khoảng không vô định.
Bóng hình phản chiếu trong gương vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ đến nao lòng.
Nàng khếchạm, cảm nhận cái lạnh thấu xương lan qua đầu ngón tay, như lời cảnh báo về một thế giới đầy bí ẩn.
Mỗi câu hỏi như nhát dao cứa vào tâm hồn vốn dĩ yên bình.
Nàng lạc lõng như mảnh ghéplạc loài, chìm đắm trong mê cung của những bí ẩn chưa lời giải đáp.
Giấc mơ hay hiện thực? Ranh giới mong manh giữa thực và áo khiến nàng chao đảo, rơi vào vực thẳm của sự hoang mang tột độ.
Bão lòng gào thét, ký ức vụn vỡ như cát bụi tuột khỏi tay nàng, Hải Linh chơi vơi trong hồ sâu tuyệt vọng.
Sự thật phũ phàng như lưỡi dao cứa vào tim, nàng gục ngã trước câu hỏi nghiệt ngã:
"Liệu có lối thoát nào cho tâm hồn lạc lối này?”
Bất chợt, nàng bừng tỉnh, choáng ngợp trước cảnh tượng siêu thực.
Cung điện cổ kính
hiện ra, tráng lệ mà hoang tàn, im ắng đến rợn người.
Mái ngói cong như dấu ấn thời gian, tường gạch sứt mẻ chìm trong sương mờ, ẩn chứa bí mật ngàn năm.
Cây cổ thụ sừng sững, tán lá xum xuê che khuất ánh mặt trời, gieo rắc bóng tối lên lối đi.
Tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng côn trùng rả rích hòa quyện thành khúc nhạc bị ai, như tiếng than khóc của những linh hồn lạc lối.
Nàng lạc lõng, đơn độc giữa chốn không người, giữa những bí ẩn chực chờ nuốt chửng.
Hải Linh lê bước trong cung điện mênh mông, mỗi bước chân như ngàn cân đề nặng.
Nơiđây, sương mở giăng mắc, bao trùm lên từng ngọn tháp, từng phiến đá.
Cung điện lạnh lẽo như một ngôi mộ khổng lồ, nuốt chửng ánh sáng và sự sống.
Nàng lạc lối trong mê cung của quá khứ, của những bí ẩn chưa lời giải đáp.
Quá khứ hiện về như những thước phim quay chậm, mơ hồ và đầy ám ảnh.
Nỗi nhớ nhà, nhớ người thân như những mũi dao cứa vào tim nàng, khiến nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Mỗi bước đi của Hải Linh đều nặng trĩu sự tuyệt vọng.
Nàng khao khát được trở về, nhưng lối về đâu? Tương lai như một màn đêm dày đặc, không một tia sáng le lói.
Sự hối hận như một con quái vật gặm nhấm tâm hồn nàng, khiến nàng đau đớn đến tột cùng.
Nàng như một cánh chim lạc bầy, cô độc giữa bầu trời rộng lớn.
Nước mắt lăn dài trên gò má, hòa cùng nỗi đau khôn nguồi.
Nàng ôm chặt lấy thân mình, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào.
Nhưng rồi, một giọng nói kiên cường vang lên trong tâm trí nàng:
[Vô ích! Khóc than không xoa dịu vết thương.
Phải mạnh mẽ, vượt qua nghịch cảnh! Chìm đầm trong sợ hãi chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Hít sâu, Hải Linh xua tan màn sương mù che phủ lý trí.
Nhìn vào bóng hình phản chiếu trong chiếc gương cũ kỹ, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Nụ cười ấy ẩn chứa ý chí kiên cường, bất khuất:
"Dù ở đâu, mình vẫn là Hải Linh - mạnh mẽ, lạc quan, đầy sức sống.
Không gì đánh gục được tỉnh thần mình!"
Quyết tâm bùng cháy, nàng bước vào Lãnh cung.
Cung điện mới mà cũ kỹ, u ám, lạnh lẽo như muốn nuốt chửng con người.
Ánh sáng le lói qua ô cửa phủ bụi, phơi bày khung cảnh tồi tàn, ẩm thấp.
Mạng nhện giăng kín, bụi bặm mịt mù, mùi mốc meo xộc vào mũi khiến lòng nàng trào lên cơn buồn nôn.
Nhìn quanh, tuyệt vọng dâng lên, nhấn chìm tâm hồn.
Tiếng lòng vang lên, chua xót:
"Đây mà là cung điện? Nơi này còn tệ hơn cả một cái ổ chuột bẩn thỉu!"
Bóng tối như một thực thể sống, nuốt chứng Hải Linh trong sự im lặng lạnh lẽo.
Nỗi hoang mang len lỏi trong từng hơi thở, tương lai chỉ là một khoáng mờ ảo đầy bất an.
Nhưng sâu thầm trong đôi mắt ấy, một tia sáng yếu ớt vẫn kiên cường bám trụ.
Hít một hơi thật sâu, Hải Linh như thế vừa nuốt trọn cả bầu trời đêm đầy sao.
Ánh mắt nàng bùng lên sức sống mãnh liệt, một ngọn lửa âm ỉ bấy lâu nay bồng chốc bùng cháy dữ dội.
"Không " Nàng thăm thì:"Ta không phải là con mồi của số phận."
Mỗi nhát chổi quét đi mạng nhện dày đặc, mỗi lần lau sạch bụi bẩn là một lời tuyên chiến với bóng tối.
Mồ hôi lăn dài trên gò má, hòa cùng nước mắt mặn chát, nhưng ý chí trong nàng vẫn rực cháy như một vì sao giữa đêm đen.
Dần dần, căn phòng bừng sáng dưới ánh mặt trời yếu ớt len lỏi qua khung cửa sổ.
Bóng tối lùi bước, nhường chỗ cho ánh sáng và hơi thở của sự sống.
Hương hoa dại thoang thoảng thay thế mùi ẩm mốc, mang đến một hy vọng mong manh về một tương lai tươi sáng hơn.
Ánh tà dương hắt hiu len qua song cửa, nhuộm sắc hổ phách lên căn phòng cũ kỹ.
Hải Linh khẽ đặt chiếc bình sứt lên mặt bàn gỗ săn, những ngón tay thanh tú nhẹ nhàng câm vào đó những đóa dại rực rỡ.
Hương hoa thoang thoảng như nụ cười an ủi, xua tan đi phần nào
không khí cô quạnh nơi lãnh cung.
Tâm trí nàng chìm vào dòng hồi ức xa xăm, về những tháng ngày êm đềm trước khi tai ương ập đến.
Tiếng kẽo kẹt khô khốc của cánh cửa gỗ mục nát bằng kéo nàng về hiện thực.
Nàng ngước nhìn, ánh mắt xen lẫn tò mò và lo lắng.
Từ nơi tối tăm, một đoàn người lộng lẫy tiến vào, tựa như một đám rước dâu xa hoa.
Dần đầu đoàn người là một bóng hình kiều diễm, uyển chuyển, bước đi với phong thái cao ngạo, toát lên vẻ đẹp mê hoặc.
"Hoàng Quý Phi giá đáo!" Giọng thái giám lanh lảnh vang lên, cắt ngang không gian tĩnh mịch.
Hải Linh bàng hoàng, tim đập loạn nhịp.
Hoàng Quý Phi là ai? Vì sao lại đến chốn lãnh cung hẻo lánh này? Linh cảm mách bảo nàng rằng đây chỉ là khởi đầu cho những bí ẩn và hiểm nguy phía trước.
Cần Di Ngọc Liên, Hoàng Quý Phi, một cái tên vang vọng chốn hậu cung, quyền lực tựa sương khói, ẩn hiện sau tấm lụa mỏng.
Xiêm y vàng son lộng lẫy, từng đường kim mũi chỉ như có hồn, tôn lên vẻ cao sang, quyền quý tột bậc.
Nàng bước đi uyển chuyển, thanh thoát tựa tiên nữ giáng trần, nhưng đôi gót sen thon nhỏ lại e ấp, như sợ làm tổn thương đóa hoa mong manh dưới chân.
Làn da trắng muốt tựa tuyết, thoang thoảng hương thơm quý phái, ẩn chứa bí mật khó lường.
Mái tóc đen huyền được búi cao, điểm xuyết trâm ngọc lấp lánh, tựa sao đêm lấp lánh giữa trời thu.
Nàng đẹp hoàn mỹ, nhưng lại thiếu đi nét sắc sảo, kiên định của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Đôi mắt phượng long lanh, sâu thẳm như hồ nước thu, ánh lên nét buồn man mác.
Ánh mắt đẹp tựa sương mai, nhưng lại không giấu được sự gượng gạo, thiếu tự nhiên.
Phải chăng, nàng đang cố che giấu một điều gì đó? Nụ cười e ấp, dịu dàng nhưng lại ẩn chứa toan tính, âm mưu sâu xa.
Nụ cười ấy đẹp tựa đóa hoa kiều diễm, nhưng lại thiếu đi hương thơm thanh tao, thuần khiết, khiến người ta vừa say đắm, vừa nghi ngờ.
Ánh mắt Hải Linh như lưỡi dao sắc bén, lướt qua từng đường nét trên gương mặt Hoàng Quý Phi.
Vẻ đẹp ấy, tựa đóa phù dung sớm nở tối tàn, mong manh đến độ chí một cơn gió thoảng cũng đủ khiến cánh hoa rụng rời.
Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt phượng, Hải Linh lại thấy một sự toan tính khó lường, như bóng ma ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo.
[Đẹp như tranh vẽ, nhưng lại là một bức tranh vô hồn]
Hải Linh thầm nghĩ, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Nụ cười của Hoàng Quý Phi, dù rạng rỡ như ánh bình minh, lại không thể che giấu được sự giả tạo, như một chiếc mặt nạ hoàn hảo.
[Một con rối được giật dây.]
Ý nghĩ ấy bất chợt lóe lên trong đầu Hải Linh, khiến nàng rùng mình.
Liệu ẩn sau vẻ đẹp hoàn mỹ ấy là một tâm hồn trống rỗng, hay một con người đầy mưu mô, xảo quyệt?
Hoàng Quý Phi tiến lại gần, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như lưỡi dao.
Giọng nói nàng ta, tuy êm dịu như tiếng suối chảy, lại khiến Hải Linh cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt.
Màn sương mờ ảo của nghi ngờ bao trùm lấy Hải Linh.
Nàng biết, mình đang đứng trước một bí ẩn đầy nguy hiểm, một trò chơi đầy cạm bẫy.
Nhưng nàng cũng biết, mình không thể lùi bước.
Nàng phải tìm ra sự thật, dù cho cái giá phải trả là gì đi nữa
"Thần thiếp xin được diện kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Quý Phi khẽ cất lời, giọng nói mượt mà như nhung lụa, nhưng mỗi âm tiết lại như lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm can Hải Linh:
"Không biết đã qua bao nhiêu đợt trăng tròn khuyết mấy thu rồi, thiếp mới được gặp lại người nhỉ?"
Hải Linh cứng đờ, trái tim như muốn vỡ tung lồng ngực.
Ánh mắt nàng run rẩy chạm phải nụ cười nửa miệng của Hoàng Quý Phi, một nụ cười đẹp đến ma mị, nhưng ẩn chứa sau đó là một vực sâu thăm thẳm đầy mưu mô.
Ký ức như cơn ác mộng ùa về, từng mảnh vỡ của quá khứ hiện lên rõ mồn một.
Bức tượng hoàng hậu không đầu, cái tên Lâm Giai Hải Linh khắc sâu vào tâm trí, giờ đây như lời nguyền ám lên số phận nàng.
[Lâm Giai Hải Linh...!Lâm Giai Hải Linh...]
Cái tên ấy như tiếng chuông báo tử, vang vọng trong đầu Hải Linh.
Nàng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng, khiến nàng không thể thở nổi.
Ký ức về chuyến tham quan viện bảo tàng trước khi xuyên không như thước phim tua ngược, hiện về sống động trong tâm trí Hải Linh.
Bức tượng hoàng hậu không đầu, do vua chém, với cái tên trùng khớp đến kỳ lạ - Lâm Giai Hải Linh - ám ảnh tâm trí nàng.
[Mình đã xuyên không vào thân xác của...!nàng ta?]
Hải Linh thầm kêu lên trong tuyệt vọng.
[Chẳng lẽ mình xuyên không vào thân xác của bà hoàng hậu không đầu kia? Vậy là mình sắp được 'nâng cấp' lên làm...!người mẫu trưng bày trong bảo tàng à?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...