Edit: V.O
Trong nháy mắt đèn phòng tắm sáng lên, người phụ nữ vốn mất đi ý thức từ từ mở mắt.
Đôi mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm một điểm hư vô giữa không trung, trong lòng trống rỗng, cái gì cũng không có.
Cô dâu...
Anh vẫn muốn kết hôn với Lý Mộng Nhu, cô biết ngày này sớm hay muộn sẽ đến, cũng cho là mình đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng lúc thật sự nghe được, lại phát hiện tất cả chuẩn bị đều là vô dụng.
Trái tim vẫn không kiềm chế được co rút đau đớn, còn không nhịn được muốn rơi nước mắt...
Có lúc lại nghĩ, nếu không yêu anh thì tốt rồi.
Lúc người đàn ông đi ra phòng tắm, thấy cô đang gập hai chân ôm mình ngơ ngác ngồi ở trên giường, cho đến khi anh đi tới mép giường, cô mới ổn định tinh thần lại giống như mới vừa thoát khỏi giấc mơ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó khẽ mỉm cười quấn chăn lên thân thể của mình, đi tới bên cạnh anh, thay anh cài nút áo thắt cà vạt.
Michelle là nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng nhất Milan, trong lúc cô còn trẻ tuổi vô tri, đã từng nói với anh, lúc cô kết hôn nhất định anh phải tìm Michelle làm nhà thiết kế áo cưới cho mình.
Có lẽ anh ghi ở trong lòng, chỉ là, người mặc áo cưới là một người khác.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô lại giống như thật sự chưa có gì xảy ra, làm chuyện mình nên làm, lộ ra vẻ mặt bản thân nên lộ.
Vào lúc này chợt người đàn ông lại giữ cằm của cô, ép cô nhìn mình: "Cô không có gì muốn nói?"
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt vô biên của anh, dieendaanleequuydoon – V.O, cuối cùng tầm mắt nhìn lên đôi môi mỏng của anh.
Nghe nói loại người có môi thế này, trời sinh bạc tình.
Đương nhiên là cô có lời muốn nói, nhưng, cô nói có tác dụng không?
Anh chưa bao giờ để ý suy nghĩ của cô, cũng xem thường tình cảm của cô, cho nên cô nói gì cũng không có chút ý nghĩa nào.
Đột nhiên cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mệt mỏi trước nay chưa từng có.
Tình cảm một bên tình nguyện, cũng là lúc nên vẽ một dấu chấm tròn rồi.
Cuối cùng, người phụ nữ chỉ cười cười, nói với anh: "Ngày mai lúc đi thử áo cưới, có thể dẫn tôi đi cùng không? Anh biết tôi nằm mơ cũng muốn nhìn áo cưới Michelle làm."
Sâu thẳm trong đáy mắt người đàn ông thoáng qua ánh sáng kỳ dị, chẳng qua là yên lặng không nói nhìn cô, không nói được cũng không nói không, đến cuối cùng không nói một lời vung cửa bỏ đi.
Vốn cho là phản ứng của anh tương đương với từ chối, nhưng ngày hôm sau, lúc ra cửa anh lại dẫn cô theo, nói là Lý Mộng Nhu hi vọng cô có thể góp ý cho mình.
Trông dáng vẻ rất không cam lòng, vậy mà cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp bởi vì một câu nói của Lý Mộng Nhu.
Ở trong vô số thiên kim danh môn ở thành phố Z, chắc chắn Lý Mộng Nhu là người xinh đẹp nhất trong đó.
Người như cỏ xanh trong vườn hoa, Dư Hướng Vãn nhìn người phụ nữ mặc áo cưới trắng tinh đứng ở dưới ánh mặt trời, trong lòng hâm mộ Lý Mộng Nhu.
Thật tốt, từ nhỏ chính là danh môn thiên kim, từ nhỏ đã môn đăng hộ đối với anh, không giống cô, đi theo anh mười năm, vẫn không danh không phận.
Cô chẳng qua chỉ là cô bé mồ côi nhà họ Sở tốt bụng chứa chấp, những năm gần đây, nhà họ Sở đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ cô, vốn không nên tồn tại si tâm vọng tưởng gì nữa.
Nhưng chuyện tình cảm này, nào có thể dễ dàng nói khống chế là khống chế được đâu?
Dư Hướng Vãn cười cúi đầu, che giấu khổ sở không kiềm được trong ánh mắt mình, cho đến khi một đôi giày cưới tinh xảo xuất hiện ở trong tầm mắt cô.
Gần như cùng lúc, giọng nói đáng yêu của Lý Mộng Nhu từ đỉnh đầu truyền đến: "Vãn Vãn, sao cô ngồi ở đây? Nhanh tới giúp tôi một chút, cái áo cưới này có đẹp không?"
Dư Hướng Vãn ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt to xinh đẹp của Lý Mộng Nhu oán giận nhìn người đàn ông đứng ở cách đó không xa, lời nói có ý: "Đàn ông là người không có ý kiến nhất, hỏi anh ấy cái gì cũng nói đẹp, một chút thành ý cũng không có."
Dư Hướng Vãn cũng nhìn sang theo tầm mắt Lý Mộng Nhu, dáng vẻ Sở Ly mặc tây trang màu trắng vẫn hấp dẫn như trong tưởng tượng của cô, chỉ là trong đôi mắt anh chỉ có Lý Mộng Nhu: "Em vốn đã rất đẹp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...