Dạ Tôn Dị Thế

“Hắc Mang Vạn Trượng, tất sát!” Tiểu Hắc, vô cùng khí phách, thanh âm thập phần khinh thường quát. Cái từ “tất sát” này chính là Nguyệt Vũ dạy hắn!

Hắc ám quay xung quanh thân thể Tiểu Hắc đột nhiên dừng lại, lập tức biến thành một đoàn mặc lục sắc tiễn bén nhọn, ngàn vạn mũi tên liền cuồn cuộn không ngừng bắn ra, mục tiêu thẳng hướng La lão, còn có một mảnh thiên không lục sắc kiếm quang của hắn……

Vốn là kiêu ngạo đến cực điểm, trường kiếm công kích sắc bén, thế nhưng lập tức lại bị mặc lục tiễn bao vây, sau đó biến mất vô tung vô ảnh! Quang tiễn còn lại cấp tốc bắn thẳng về phía khuôn mặt ngạc nhiên hoảng sợ của La lão… ( đoạn này hơi rối =.=”)

Lúc này đây, La lão trong mắt trừ bỏ lóe lên một tia tuyệt vọng thì ngay cả một tiếng hô đau cũng không kịp phát ra liền biến thành thịt vụn trên mặt đất.. Giây sát! Đây tuyệt đối là giây sát!

“Tiểu Hắc, trở về đi, đừng để cho những thứ không sạch sẽ làm dơ bẩn, bằng không chủ nhân ta cũng sẽ bỏ ngươi.” Chán ghét đưa mắt liếc cảnh tượng huyết nhục tung bay, Nguyệt Vũ quyết định gọi Tiểu Hắc trở về, bằng không bị làm ô uế thì không tốt lắm!

“Chủ nhân, chủ nhân, thế nào? Tiểu hắc lợi hại không! Hừ, lão nhân kia cư nhiên muốn cùng ta đánh, đúng là không biết tự lượng sức mình.! “Tiểu Hắc biến trở lại màu sắc tự vệ, sau đó lập tức chui vào lòng Nguyệt Vũ tranh công.

Nhìn bộ dáng bình tĩnh một người một thú như vậy, tựa hồ như cơ bản họ chưa bao giờ có giác ngộ đã giết người. Tất cả người Lam gia sợ tới mức phải chết.

Người lợi hại nhất trong bọn họ là La lão đã chết, bây giờ họ biết phải làm sao?


Bọn họ chỉ là một chi phân đội nho nhỏ của Lam gia, lấy đâu ra nhiều cường giả a? Loại trường hợp này bọn họ không có khả năng liên hệ phân đội lớn. Hiện tại tốt lắm, chọc phải người không nên chọc!

“Đại thiểm tha mạng, chúng ta cũng không dám nữa…” Mấy người quỳ xuống, đối với Nguyệt Vũ cầu xin tha thứ...

“Sảo cái gì sảo, lăn!” (nguyên câu! *Sảo = ồn ào)

Khi toàn thể mọi người đều quỳ xuống cầu xin Nguyệt Vũ, đột nhiên một tiếng gầm lên giận dữ truyền đến. Thanh âm bất thình lình còn mang theo nhè nhẹ sát ý, làm cho Nguyệt Vũ rất là khiếp sợ.

Cư nhiên còn có người trong trường hợp nàng không biết, tiếp cận nàng, người mới tới hẳn là cường giả thực lực cao hơn Tiểu Điện!

Tuy là rống lên giận dữ như vậy nhưng vẫn khiến người khác vô cùng kinh hoảng!

Thanh âm thuộc loại nam tính trầm thấp, giống như nam châm thập phần hấp dẫn, cương nghị mà không mất vẻ ôn nhuận, còn gợi cảm làm người khác điên cuồng, hơn nữa lại mang theo nhè nhẹ mị hoặc khiến người ta nghe xong thân mình mềm nhũn, muốn được luân hãm trong đó...

Dạng nam nhân nào có thể sở hữu được giọng nói hoàn mỹ như vậy?

Bị thanh âm bất thình lình gây chú ý, mọi người nhất trí cùng quay đầu về hướng phát ra, bao gồm cả Nguyệt Vũ.

Chỉ thấy cách đó không xa, một nam tử phong hoa tuyệt đại chói mắt đến cực điểm thẳng tắp mà đứng...

Nam tử một thân trường bào đỏ thẫm, bao quanh thân hình thon dài mạnh mẽ.

Trường bào từng đợt từng đợt tung bay theo gió khiến cho nam tử thoạt nhìn thập phần anh tuấn bất phàm, nhưng trước ngực lại lộ ra một mảnh tuyết trắng da thịt làm cho người ta huyết mạch phun trương!

Theo thanh phong nhè nhẹ thổi, góc áo đỏ thẫm cùng một đầu mặc phát như tơ lụa mềm mại cùng nhau khởi vũ, trong không trung tạo ra một độ cong hoàn mỹ.


Tóc mây phất phơ trên mặt, cư nhiên mĩ không giống phàm nhân, mĩ tựa ảo mộng, mĩ đến bất khả tư nghị!

Mày kiếm như quỳnh, mắt tựa hoa đào, mũi cao thẳng tắp, môi đào như mật, da thịt trắng tuyết.

Trong lơ đãng lưu chuyển lại xinh đẹp vô tận, tùy ý phát ra nhiếp hồn nhiếp phách lòng người…

Nam tử tùy ý nâng tay, nghịch ngợm một chút tóc mái trước trán. Ai ngờ, này vốn chỉ là một động tác nhỏ thôi, nhât thời lại làm cho toàn bộ kinh diễm một thời gian, ôn nhu năm tháng.... ...

Yêu nghiệt a, yêu nghiệt!

Không thể không nói, Nguyệt Vũ cũng bị kinh diễm đến! Yêu tinh như vậy, thật sự là rất khiến người ta muốn phạm tội mà!

Nam tử trước mắt này không ôn nhuận, thanh hoa như Quân Dạ Hi, cũng không phiêu dật tao nhã giống Bạch Thiên Tuyệt, người này chính là một tên yêu tinh, thoạt nhìn giống như cây thuốc phiện xinh đẹp mị hoặc, nhưng cũng là nguy hiểm mười phần!

Tóm lại hai nam tử lúc trước đều là tuyệt thế mỹ nam, đều đẹp đến mức khiến người khác phải ghen tị nhưng cũng đều nguy hiểm giống nhau!

Cả đám người Lam gia giống như gặp phải quỷ, trợn to hai mắt mắt, miệng rộng đại trương, trông rất buồn cười.


Nam tử gặp cả đám người Lam nhìn như vậy, trong mắt âm ngoan cùng cực kỳ chán ghét chợt lóe rồi biến mất.

Hắn không thích ánh mắt như vậy!

Nhưng mà vì cái gì thiếu niên mang mặt nạ vẫn một bộ dáng vân đạm phong khinh như trước? Tựa hồ trừ bỏ một tia kinh diễm lóe lên trong mắt nhanh đến không thể bắt được, thì cũng ko còn gì cả. Không lẽ đằng sau lớp mặt nạ bạc này là tuyệt thế dung nhan còn hơn cả mình?

Nhìn chằm chằm vào Nguyệt Vũ, Hoa Ngục Thánh như trước mặt không đổi sắc, nhưng trong mắt không có âm u cùng với chán ghét như trước.

Nguyệt Vũ cảm nhận được ánh mắt của nam tử đứng đối diện, nàng cũng không trốn tránh linh tinh mà giương mắt nhìn thẳng tắp vào tuyệt thế mỹ nam đẹp đến nhân thần căm phẫn, sau đó trong lơ đãng liền nhìn vào đôi con ngươi màu tím kia....

Ánh mắt thật là khá!

Không thể tưởng tượng được người này có đôi đồng tử màu tím nhưng lại xinh đẹp đến vậy, không giống Quân Dạ Hi thâm trầm tựa hải, mà có nét kinh diễm của riêng mình, tóm lại là đẹp đến cực hạn!

Hai người cứ như vậy đối diện, tựa hồ phải nhìn thấu được đối phương, nhưng lại để họ phải thất vọng vì cả hai người đềuquá sâu, căn bản không thể nhìn thấy được dưới đáy là như thế nào không muốn người khác biết...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui