Dạ Tôn Dị Thế

Vòng thứ nhất, Ngạo Sương đối trận Phích Lịch.

Trên đài chiến đấu rộng lớn, thành viên Ngạo Sương toàn thân trang phục màu bạc cùng Phích Lịch trang phục màu lam nhạt hình thành tiên minh sắc sai*. Về phương diện khí tràng, hai phương không phân cao thấp.

Năm trước, nếu không phải đội trưởng Ngạo Sương vào lúc cuối cùng bùng nổ thăng cấp, đem một thành viên Phích Lịch đã bay ra ngoài, Phích Lịch cũng sẽ không thua…

Trước kia Phích Lịch tiếc nuối bại dưới Ngạo Sương, vốn là không cam lòng, vì thế một năm nằm gai nếm mật, thề nhất định sẽ báo thù! Nay, cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Vừa lên chiến đài chính là bộ dáng hăng hái quyết chiến.

“Lên, đem bọn họ toàn bộ đá đi.”

“Lên, đem bọn họ toàn bộ đá đi.”

Toàn viên hai đội không hẹn mà cùng hét lớn một tiếng, vì thế trận đấu huyết tinh bạo lực bắt đầu……

Nhìn mở màn cường đại như vậy, mọi người còn tưởng rằng sẽ được xem một trận phấn khích tuyệt luân, vì thế một đám mỏi mắt mong chờ, đánh bóng ánh mắt cùng đợi hai đội có thực lực tương xứng này làm một hồi đại chiến.

Nhưng là… tình hình này… cũng không biết là tại sao… lúc trước rõ ràng là một bộ dáng hung thần ác sát, vẻ mặt hung quang…. Nhưng sau khi nhân mã hai phương hỗn chiến… cái gì mà khí thế uy vũ, kỹ xảo điêu luyện, toàn bộ đều là con mẹ nó mây bay.

Chỉ thấy trên đài chiến đấu, nhân mã hai phương một đám ôm lấy, bắt chặt tay, giằng tóc lấy mũ đối phương. (như kiểu vật lộn đánh nhau ý mà! ^^)

Cảnh tượng như vậy thật sự khiến người xem vô cùng sốt sửng sốt, ngốc ngay tại chỗ!

Lần đầu tiên nhìn thấy trận đấu chiến đội, Nguyệt Vũ căn bản chình là muốn hảo hảo thưởng thức một chút. Dù sao đối trận như vậy ở thế giới này nàng cũng chưa bao giờ thấy, xem một chút cũng không sai a.

Nhưng là nào biết chờ sau khi nàng xem, Nguyệt Vũ tự nhận là người thực bình tĩnh cũng nhịn không được khóe miệng giật giật, thuận tiện toàn thân hung hăng co rút vài cái.

Mẹ nó, đây là cái tình huống gì?


Đánh cũng đừng khoa trương như vậy! Nữ nhân đánh nhau so với bọn hắn còn đẹp hơn a. Đây là truyền thống Lưu Vân thành bao nhiêu năm nay sao?

Quả nhiên thế giới huyền huyễn mọi việc đều thực con mẹ nó huyền huyễn!...

Đừng nói là Nguyệt Vũ, liền ngay cả người có kiến thức rộng rãi, sống thành tinh, trải bao sóng to gió lớn như Lưu Vân Dung cũng bị kích thích không nhẹ.

Lôi cái ngoại tiêu lý nộn, hỗn độn trong gió a!

(Túy: Ngoại tiêu lí nộn: Ngoài khét trong sống (bị sét đánh =.=)! câu trên đại khái là gặp việc rất ngạc nhiên, bị kích thích không nhẹ!)

Bao nhiêu năm tỷ thí chiến đội cũng chưa có gặp cảnh nào như vậy a… Ngạch… Mất hồn!..

Cuối cùng, đội trưởng Ngạo Sương liền kết thúc trận đấu ghê người này, đá một tên trên đài lung lay sắp đổ… đã xong……

Sau trận đấu này, mọi chuyện vẫn bình thường. Ít nhất không có xuất hiện cùng loại tình huống như vậy! Điều này làm cho người ta cảm thấy hoàn hảo, thế giới này cũng không phải điên cuồng như vậy!

Chiến đấu đã xong, tự nhiên kết quả cũng liền có. Cuối cùng đi tiếp vào vòng bán kết là: Cuồng phong, Ngạo Sương, Thiết Huyết, Khống Thiên.

Kế tiếp, tất cả mọi người đều biết là thời điểm rút thăm. Nhưng lần này rút thăm không giống với lần trước, bởi vì nếu 2 chiến đội thực lực đại cường cùng rút trúng một tổ, như vậy có nghĩa Cuồng Phong cùng Ngạo Sương liền có một trận chung kết.

Nếu 2 đại chiến đội không có rút cùng một tổ, vậy đại biểu cho vị trí thứ nhất sẽ là Ngạo Sương hoặc là Cuồng Phong đảm đương, còn chiến đội khác chính là vật hi sinh.

Nói ngắn lại, cuối cùng bài danh đệ nhất chạy tới chạy lui vẫn là hai đại chiến đội kia, không phải Ngạo Sương thì chính là Cuồng Phong.(Lưu ý: rút cùng màu thì đối chiến với nhau. Đoạn này dễ hiểu lầm! TvT)

Mọi người nghĩ chính là như vậy, kể cả bình thường người khác cũng sẽ nghĩ như thế, bởi vì dạng tưởng tượng này là rất phù hợp ăn khớp.

Về phần sự thật… thôi……


“Phía dưới thỉnh đại biểu bốn chiến đội lên đài rút thăm. Nơi này ta có bốn trương ký, hai trương màu đỏ, còn hai trương khác màu đen. Nếu rút được đồng sắc liền làm một tổ.” Vạn năm không thay đổi, Lưu Vân Hàm Phong.

Lần này, đại biểu Không Thiên vẫn như cũ là Vân Tiêu, cái tên được gọi là nhân phẩm đại bùng nổ đi lên rút thăm.

Bởi vì bọn họ lần trước là trực tiếp rút được thăng cấp ký, cho nên là đội cuối cùng lên rút thăm. Rút đầu tiên là Cuồng Phong chiến đội.

“Chúng ta là màu đỏ.” Lí Hạo Thiên giơ lên trương ký màu đỏ của đội mình, đối với tài phán nói.

Thứ hai là đội trưởng Ngạo Sương, Ngô Ngạo Sương, hắn rút được màu đen. Thấy vậy, bên dưới mọi người đều đốn hỉ (vui vẻ).

Rốt cục cũng có thể được xem một trận chung kết phấn khích!

Thứ ba là đội trưởng Thiết Huyết, hắn rút được trương ký màu đỏ. Nói như vậy, Vân Tiêu liền không hề nghi ngờ là rút được màu đen…

“Hừ, tính các ngươi vận khí tốt, không rút được màu đỏ. Nếu không, các ngươi sẽ biết thế nào là dễ chịu! Bất quá, nói như vậy, các ngươi cũng vẫn thua. Đừng tưởng rằng vận khí tốt liền có thể kiêu ngạo như vậy! Các ngươi vĩnh viễn cũng không phải đối thủ của Cuồng Phong chúng ta.” Bốc thăm xong, Lí Hạo Thiên lướt qua mặt Nguyệt Vũ âm trầm nói một câu như vậy.

“Nga, ta tưởng là ai a, nguyên lai là đội trưởng Cuồng Phong chiến đội. Sao đây? Lần trước ở Phệ Ma Sâm Lâm trải qua đàn thần thú thấy thế nào a? Chưa vừa lòng sao?” Không để ý tới Lí Hạo Thiên đang phát điên, Nguyệt Vũ trực tiếp bàn về sự kiện tại Phệ Ma Sâm Lâm.

Quả nhiên, nghe xong lời này, Lí Hạo Thiên thoáng chốc gân xanh bạo nổi, hai tay gắt gao nắm tay, hắn thật muốn đi lên xé nát Nguyệt Vũ. Nhưng nề hà tình thế hiện tại, hắn vẫn nhịn xuống. Phẫn hận liếc mắt Nguyệt Vũ một cái, Lí Hạo Thiên một bộ dáng vô cùng bất mãn hướng về chiến đội của mình…

“Tốt lắm, hiện tại thỉnh tuyển thủ tứ đại chiến đội chuẩn bị một chút, trận đấu lập tức sẽ bắt đầu.” Triệu năm không thay đổi, Lưu Vân Hàm Phong.

Tuyền thanh âm trong phân giới tuyến: “Nhóm Khống Thiên tiểu tử các ngươi thật sự là không sai a, cư nhiên còn có thể duy trì đến bây giờ. Thật đúng là – không – khởi – đâu!” (gần như không - xoàng- đâu ý mà, cơ mà giữ nguyên câu của tác giả cho hay!)

Thành viên Ngạo Sương hận a, trời mới biết bọn họ có bao nhiêu hối hận, thời điểm trước trận đấu loại cư nhiên tin nhóm người ma quỷ này. Làm hại bọn họ ở trận đầu liền thua, điều này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là vũ nhục!

“Ai u, nhóm Ngạo Sương tiểu tử, lời này là không đúng rồi. Khống Thiên chúng ta vận khí tốt thôi, giống như Ngạo Sương các ngươi, cư nhiên thua rồi còn có thể trở lại trận chung kết, không thể không soái a!” Nguyệt Vũ vẻ mặt nịnh nọt châm chọc nói.


“Hừ, còn muốn tiếp tục vận bộ dạng này? Coi chúng ta là ngốc tử sao? Chúng ta sẽ không mắc lừa đâu!.” Ngô Ngạo Sương vẻ mặt kiên định nói.

Nhìn người nào đó bộ dáng kiên định, Nguyệt Vũ trong lòng liền “khách sáo” một chút. Người khác không biết, nàng còn không biết sao? Người này căn bản chính là một tên đại quê mùa! Lừa người thì làm sao? Lừa dối hắn!

“Ai, ta nói, các ngươi cũng thấy được, thực lực Khống Thiên chúng ta thật sự là không được a, cho nên mới nghĩ biện pháp thắng thôi. Chẳng lẽ các ngươi không muốn thắng sao?

Chúng ta thua thì không lo, chủ yếu là các ngươi đường đường là đội đứng thứ hai, thực lực cao cường sao có thể cùng chúng ta thứ nhất đếm ngược so đo đây? Nếu đúng như vậy, ta là người đầu tiên khinh bỉ ngươi.” Nguyệt Vũ một bộ dáng thành khẩn nói.

“Ta là người thứ hai khinh bỉ ngươi.”

“Ta là người thứ ba khinh bỉ ngươi.”

……

Khống Thiên mọi người toàn bộ đứng ra khinh bỉ thành viên Ngạo Sương.

Diễn tử trò như vậy, Tiểu Điện cùng Tiểu Hắc trong huyền thú không gian nhịn không được vội vàng hỏi:“Chủ nhân, vì sao không trực tiếp đem bọn họ đá xuống đây? Còn ở nơi này cùng bọn họ vô nghĩa làm gì?”

“Các ngươi cảm thấy như thế này thú vị hơn, hay là lập tức đá bọn họ xuống thú vị hơn? Còn nữa, muốn cho thành viên Cuồng Phong một trận kinh hỉ a!”

Nguyệt Vũ ngoài cười mà trong không cười, thấy vậy hai thú một trận ác hàn, lập tức trốn vào huyền thú không gian. Lúc này thành viên Thiết Huyết cùng cuồng phong trong người chỉ cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi qua……

Bị nói như vậy, mấy người Ngạo Sương đều cảm thấy ngượng ngùng. Càng nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng, vì thế Ngô Ngạo Sương rốt cục cũng mở miệng:

“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng sẽ không khi dễ các ngươi, chúng ta sẽ chỉ điểm các ngươi. Không bằng, chúng ta cho các ngươi một bàn tay, thế nào?”

Chờ chính là những lời này của ngươi!

Ai, thật sự là hài tử thiện lương a, rất đơn thuần. Tùy tiện nói hai câu đã bị lừa, thật sự là đủ ngốc a, Nguyệt Vũ cảm thấy tội ác thật sâu nặng……

“Tốt, các ngươi cũng không được đổi ý a.” Tựa hồ thực lo lắng, Nguyệt Vũ nhược nhược hỏi câu.


“Đương nhiên không đổi ý.” Mỗ vị đội trưởng nói một cách dõng dạc, để cho khóc lại không biết là ai!

Vì thế hai phương rốt cục hiệp thương tốt lắm, trận đấu cũng sắp bắt đầu.

Trên đài tỷ thí rộng lớn, Ngạo Sương chiến đội một tay đặt ở phía sau, đối với Khống Thiên mãnh liệt công kích, nhưng nề hà bóng dáng bọn họ như cá chạch đánh mãi đều không trúng. Nếu không phải nghe được tiếng la thường phát ra từ thành viên Khống Thiên cùng bộ dáng thất kinh, bọn họ còn tưởng là đã bị lừa a!

Cuồng Phong bên kia, tình hình chiến đấu cơ hồ nghiêng về một phía. Thiết Huyết thực lực rõ ràng cùng Cuồng Phong không phải đồng một cấp bậc, chỉ cần có người bị đánh ra ngoài đài chiến đấu, đó chắc chắn 90% là thành viên Thiết Huyết.

Vì thế, trong thời gian rất ngắn cùng dưới vô số tình huống, người của Thiết Huyết còn lại liền toàn bộ bị knockout……

Lại nhìn Khống Thiên bên này, mọi người chỉ cảm thấy xem căn bản không phải là trận đấu, mà chính là “diều hâu trảo con gà”. Thật sự là có đủ nhàm chán!

Ngươi nói, huyền lực dùng cơ hồ rất ít, trên cơ bản chính là một tên chạy một kẻ truy, dễ chơi như vậy sao?

“A, sắp đuổi tới rồi!” Trịnh Vũ hô to một tiếng, sau đó thuận thế chạy về hướng bên cạnh, phía sau đuổi theo là một đội viên Ngạo Sương. Nhìn hắn bộ dáng cùng vẻ mặt phun hỏa có thể nghĩ Khống Thiên bọn họ đùa có bao nhiêu quá phận.

Cũng không biết có phải cố ý hay không, Trịnh Vũ đột nhiên quay lại, chân vừa nhấc, sau đó chỉ thấy cái tên đuổi theo kia liền bay như là đạn pháo bắn ra ngoài……

Cứ như vậy, rốt cục cũng đã đến thời điểm, Khống Thiên lần này chỉ lấy một người yếu kém cũng thắng hiểm Ngạo Sương!

Nghe thành tích như vậy, lại nhìn kết quả như này, toàn viên Ngạo Sương lại không biết bọn họ bị lừa thì chính là đứa ngốc! Vì thế đội trưởng Ngô Ngạo Sương liền đối với Khống Thiên mọi người rít gào nói:“Các ngươi là cố ý! Vô sỉ, chúng ta cùng các ngươi liều mạng!”

Nói xong, Ngô Ngạo Sương liền một mình một người hướng Nguyệt Vũ bọn họ tiến lên……

“Các ngươi đang làm gì, thua chính là thua, còn không trở về!” Trên đài chủ tịch, Lưu Vân Dung hồi lâu chưa mở miệng đột nhiên lớn tiếng giáo huấn.

“Nhưng là…” Thành viên Ngạo Sương tuy rất không cam lòng nhưng thành chủ đại nhân đã lên tiếng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về.

“Bất kể cái gì, muốn cãi lại mệnh lệnh sao?” Rõ ràng không hờn giận, làm cho đội viên Ngạo Sương dù không cam lòng thế nào cũng phải ngoan ngoãn câm miệng.

“Tốt lắm, nếu Khống Thiên cùng Cuồng Phong đã tiến vào trận chung kết, chúng ta trước hãy tạm nghỉ, để bọn họ chuẩn bị một chút đi.” Trên đài, Lưu Vân Hàm Phong làm người chủ trì tuyên bố nói…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui