Dạ Tôn Dị Thế

Trong sơn lĩnh tại Phệ Ma Sâm Lâm, lúc này có một đoàn người đang tiến lên.

Đầu lĩnh nhóm người này là một vị thiếu niên cưỡi nhất chích hai cánh Hắc Mang Giác Mã.

Thiếu niên một thân hắc y, trên vai đang đứng một con tiểu miêu màu vàng. Phía sau thiếu niên là đoàn người toàn thân cũng đồng nhất y phục màu đen.

Đội ngũ này thuần túy chỉ một màu đen, thoạt nhìn vô cùng khí phái.

Không cần phải nói, nhóm người này chính là Nguyệt Vũ cùng thành viên Khống Thiên.

Về phần chích hai cánh Hắc Mang Giác Mã kia thì… hắc hắc… hiện tại đã là huyền thú của Nguyệt Vũ. Nói thật dễ nghe chình là chích thú, còn nói khó nghe chính là tùy thời tùy chỗ gặp cảnh khốn cùng!

Lúc trước đối với Nguyệt Vũ đủ các loại khó chịu, nhưng khi mỗ Giác Mã thú nhìn thấy ký hiệu thăng cấp của chính mình, hết thảy toàn bộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đổi lại là đối với vị chủ nhân Nguyệt Vũ này vô tận sùng bái cùng kính ngưỡng……

Mà lúc này, hai mươi thành viên Khống Thiên một đám trợn mắt há hốc mồm, vẫn còn bộ dáng khiếp sợ từ một màn vừa rồi…


Ngay từ đầu, thời điểm nhìn thấy đội trưởng bọn họ thuần hóa, lập tức một đám không kịp phản ứng, điến thời điểm Nguyệt Vũ khế ước cũng chưa có phản ứng lại.

Thẳng đến cuối cùng thời điểm khi nhìn thấy ký hiệu tượng trưng cho khế ước thành công buông xuống, bọn họ mới ý thức được một chuyện thật: Đội trưởng bọn họ đúng là một tuần thú sư! Hơn nữa còn là một vị có thể thần phục siêu thần thú!

Lập tức bọn họ một đám vô cùng khiếp sợ, lại khiếp sợ, khiếp sợ tột đỉnh!

Tuần thú sư là cái khái niệm gì?

Bọn họ từ nhỏ đến lớn còn chưa có gặp qua!

Nha, có dám hay không, đừng kích thích cảm quan của bọn họ như vậy?

Có dám hay không, đừng đả kích tâm linh bé nhỏ yếu ớt của bọn họ?

Có dám hay không, không cần huyền huyễn như vậy a?

Trẻ tuổi như vậy là Cửu Nguyệt đại huyền sư còn chưa tính, người ta nhiều lắm cũng chỉ khoa trương một câu: “Ai nha, lại là một tuyệt thế thiên tài, hảo hâm mộ a.”

Nhưng nay tuyệt đỉnh thiên tài còn chưa tính, lại thêm cái danh tuần thú sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hơn nữa còn là cái loại có thể thuần hóa siêu thần thú.

Này cũng quá khoa trương đi? Đây còn muốn người ta sống không a? Ngày nào đó, nếu đội trưởng bọn họ nói: Mọi người, ta là đế vương tuần thú giả trong truyền thuyết; bọn họ cũng sẽ bình tĩnh đáp: Kỳ thật chúng ta đều biết rồi!

Nhìn vị đội trưởng biến thái của nhóm mình, hai mươi thành viên Khống Thiên lần đầu tiên trong lòng nho nhỏ khách sáo (ngược) một chút!

Không có biện pháp, quá biến thái nên bị người ta khinh bỉ!


“Tiểu Hắc, khu vực này ngươi hẳn rất là quen thuộc phải không? Ngươi cũng biết khu vực này bên trong có bao nhiêu thần thú sao?” Trên lưng hai cánh Hắc Mang Giác Mã, Nguyệt Vũ thản nhiên mở miệng hỏi, tâm tình tựa hồ vẫn chưa khôi phục.

Nghe được cái tên “Tiểu Hắc” này, mỗ Giác Mã trong lòng nho nhỏ quýnh một chút, nhân tiện trong lòng nhược nhược hỏi một câu: “Chủ nhân, ngươi có dám cho ta một cái tên khí vũ hiên ngang hơn một chút không?”

Ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiểu Điện trên vai Nguyệt Vũ cũng lộ ánh mắt đồng tình như đang nói: Cùng là người lưu lạc thiên nhai, huynh đệ, kiên nhẫn một chút đi, không phải chỉ là một cái tên thôi sao, nghe rồi cũng thành quen thôi.

Đồng thời, mỗ Giác Mã thú trong lòng cũng có chút bi ai cho đám thần thú này. Lời này rất rõ ràng, chủ nhân ính là muốn đi thu phục bọn họ thôi!

Bất quá bi ai như vậy nhưng đồng thời mỗ Giác Mã cũng vui vẻ hơn một chút. Nếu chủ nhân lại khế ước với chích thú khác, như vậy hắn có thể không cần làm người thấp nhất! Hẳn là có thể giống Kim Văn Điện Hổ kia khi dễ mấy tên đến sau!

“Ngạch, chủ nhân a, siêu thần thú nơi này chỉ có mình ta, nhưng thần thú thì không thiếu.” Tiểu Hắc chi tiết nói, nghĩ đến sắp có tiểu đệ liền kích động.

“Nga? Thần thú không hề thiếu? Vậy ngươi hẳn cũng biết phạm vi chúng thần thú hoạt động ở đâu?” Nguyệt Vũ nghe được chữ “không hề thiếu” trong mắt liền lóe tinh quang, thấy vậy nhị thú nội tâm đều cảm thấy lạnh run……

“Điều này chủ nhân không cần lo lắng, chỉ cần ta ra mặt một cái, đám thú kia cũng không dám đối ngài thế nào!” Tiểu Hắc rất là tự hào nói.

Nghe xong lời này, Nguyệt Vũ liền quăng cho một cái xem thường. Đáp phi sở vấn*, nàng khi nào thì lo lắng điều này ? Quả nhiên, vẫn là nàng vận khí không tốt, khế ước thú đều là ngu ngốc! (Túy: *Đáp phi sở vấn = hỏi một đằng, đáp một nẻo)


Mỗ Triệt đang trong huyền thú không gian ngủ say tu luyện nghe thấy, vì thế trong lòng hô to một tiếng:“Nha, không cần lấy thứ ngu ngốc này cùng gia so sánh, gia không phải là người bọn họ có thể so được!”

Đang chuẩn bị nói cái gì, thần thức Nguyệt Vũ đột nhiên cảm thấy có người đi tới Phệ Ma Sâm Lâm này. Hơn nữa còn là một đám không ít, có tới bốn mươi bóng dáng.

Nhưng là dựa theo phương diện thực lực mà nói cũng không phải rất mạnh, đại bộ phận đều là huyền sư cùng đại huyền sư. Còn có ba người, Nguyệt Vũ cụ thể nhìn không ra thực lực, nhưng là, bằng vào tinh thần lực biến thái, Nguyệt Vũ biết ba người này hẳn là hai tên huyền hoàng, một kẻ huyền tông.

Nhìn đội hình này, Nguyệt Vũ cảm thấy thực lực cùng cấp bậc so với thành viên Khống Thiên không sai biệt lắm. Đương nhiên, trừ bỏ huyền hoàng cùng huyền tông kia ra.

Lập tức, Nguyệt Vũ đối với mọi người nói:“Mọi người chú ý một chút, ta vừa mới phát hiện có một đám người đi tới Phệ Ma Sâm Lâm, nhân sổ đại khái bốn mươi mấy người, cách chúng ta khoẳng mấy chục dặm. Chúng ta đi qua xem là loại người nào.”

Nói xong, Khống Thiên mọi người cũng không cảm thấy cái gì. Bởi vì trong Lưu Vân thành, Phệ Ma Sâm Lâm có người tiến đến lịch lãm cũng là điều thực bình thường, bất quá nếu đội trưởng đã nói như vậy, đương nhiên là có đạo lý của hắn.

Toàn viên Khống Thiên hiện tại đối với Nguyệt Vũ là hoàn toàn tín nhiệm!

Cực lực che dấu hơi thở trên người, Nguyệt Vũ mang theo đoàn người dần dần tới gần. Theo Nguyệt Vũ bọn họ tới gần, thần thức Nguyệt Vũ cảm nhận được đám người kia cũng liền xuất hiện trước mắt……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận