Dạ Tôn Dị Thế

Ba ngày sau…

Đoàn người Khống Thiên quỳ rạp trên mặt đất ngủ, rốt cục sau ba ngày nghỉ ngơi siêu dài đã từ từ chuyển tỉnh……

Thấy mọi người đều tỉnh, Nguyệt Vũ cũng không vô nghĩa, nói thẳng:“Đều tỉnh? Nếu ngủ đã ba ngày, hiện tại huyền lực cũng liền toàn bộ khôi phục. Cho nên cũng là lúc khởi hành rồi, đi thôi!” Nói xong, không đợi những người khác nói cái gì, liền xoay người bước đi.

Nghe xong lời này, mọi người có chút cảm thấy hổ thẹn. Bọn họ thế nhưng đem đội trưởng quăng tới một bên, chính mình ngủ ba ngày, thật là có chút quá phận!

Bất quá bọn họ cũng không nghĩ nhiều, lập tức nâng bước đuổi theo bóng dáng Nguyệt Vũ.

Kỳ thật, Nguyệt Vũ đi như vậy cũng có đạo lý của nàng. Trong vòng 3 ngày này, bởi vì lúc trước chiến đấu còn lưu lại mùi máu tươi cho nên đã dẫn tới không ít huyền thú. Mà Nguyệt Vũ chính là đảm đương chức vụ bảo tiêu, tiến đến xem xét tình huống huyền thú rồi tiến hành vô số trận đánh nhau.

Bởi vì nơi này không thuộc loại khu vực quá nguy hiểm gì, cho nên vài chích huyền thú cấp bậc cũng không phải rất cao, đối với Nguyệt Vũ mà nói chỉ là một cái phất tay. Ngẫu nhiên đến một con lợi hại, chích thối siêu thần thú Tiểu Điện này cũng sẽ bụp một cái tát, đá bay nó……

Bất quá, bởi vì thời gian quá dài, Nguyệt Vũ cũng cảm nhận được có một cỗ hơi thở thập phần cường đại gì đó đang hướng tới gần bọn họ bên này, hơn nữa nàng dám khẳng định người tới thực lực tuyệt đối không chút nào kém so với Tiểu Điện!

Nói cách khác, kẻ tới thực lực ít nhất cũng là Cửu Nguyệt cao nhất siêu thần thú!

Cửu Nguyệt cao nhất siêu thần thú vẫn là ít?


Ngượng ngùng, Nguyệt Vũ còn không dám quang minh chính đại cùng hắn chiến đấu như vậy. Nơi này không chỉ có một mình nàng, mà nếu chỉ có mình nàng, có lẽ còn có thể chờ mong một chút.

Nhưng là dù sao nơi này còn có hai mươi người, nói khó nghe chính là tha du bình(một đám theo chân), bởi vậy Nguyệt Vũ sau khi đợi mọi người tỉnh liền nháy mắt mang theo bọn họ lên đường.

Đi tuốt phía trước, Nguyệt Vũ tận dụng hết khả năng đem linh thức của mình phóng ra. Mà bởi vì có tinh thần lực đến biến thái, nên trong phạm vi mấy chục cây số Nguyệt Vũ vẫn có thể cảm thụ được rất rõ ràng. Khoảng cách như vậy cơ hồ cùng cấp bậc huyền giả này của nàng cao hơn mười phần!

Không cần giải thích, đây chính là điều biến thái mới làm được!

Đi phía trước Nguyệt Vũ đột nhiên mạc danh kỳ diệu sinh ra một loại cảm giác diệu kỳ, cái loại cảm giác này không thể nói rõ được, dù sao cũng chính là kỳ quái!

Càng chạy, Nguyệt Vũ càng cảm thấy rõ mọi vật trong Phệ Ma Sâm Lâm này, cũng không biết có phải ánh mắt của nàng trở nên quá tốt hay không mà có thể nhìn thấy biến hóa cảnh sắc rõ ràng như vậy!Sau đó chính là tiếng động, tựa hồ các loại thanh âm to nhỏ của huyền thú trong rừng rậm đều có thể nghe thấy.

Lập tức Nguyệt Vũ phản ứng đầu tiên chính là: Chết rồi, ta không những nghe được huyễn thanh mà còn gặp phải ảo giác!

Dùng sức lắc đầu vài cái, Nguyệt Vũ lấy lại bình tĩnh tiến về phía trước.

Mặt sau khi mọi người nhìn đến động tác kỳ quái của Nguyệt Vũ, không khỏi cảm thấy mạc danh kì diệu (kỳ quái).


Trong mắt bọn họ, Nguyệt Vũ chính là một người không bao giờ làm động tác dư thừa cả, hơn nữa mỗi một động tác đều rất tao nhã. Nhưng là động tác lắc đầu vừa rồi tựa hồ tuyệt không phù hợp với hình tượng của nàng…

Không đợi Nguyệt Vũ bình tĩnh lại, chuyện kế tiếp lại cầng làm cho con tim Nguyệt Vũ chịu không nổi!

Nguyệt Vũ trong lòng kinh hãi! Nàng vừa mới làm cái gì? Nàng thế nhưng một bước đi xa tới năm thước!

Một loạt nghi hoặc, khiếp sợ cùng tò mò, vì thế Nguyệt Vũ nhìn lại thân thể của chính mình. Tựa hồ thân thể này cũng không có trưởng thành một cái cự nhân (người khổng lồ) a! Nhưng là vì sao một bước liền tiến tới năm thước? Chẳng lẽ đây lại là ảo giác?

Khuôn mặt bình tĩnh của Nguyệt lúc này đã có nhè nhẹ dấu hiệu biến hóa. Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới a, đường đường đạnh danh đỉnh đỉnh Dạ tôn này lại có một ngày xuất hiện tinh thần phân liệt!

Không nói gì hỏi thương thiên……

Đang trong lúc buồn bực, đột nhiên một đạo linh quang hiện lên trong đầu Nguyệt Vũ. Thoáng chốc, tâm tình của nàng giờ phút này lại trở nên bình tĩnh. Lơ đãng, nhắm hai mắt lại, Nguyệt Vũ không cần thần thức cũng không cần cảm quan, tự bằng vào tâm của chính mình đi cảm thụ hết thảy……

Kỳ tích xảy ra, chung quanh cảnh tượng tựa hồ phát ra hào quang, so với dùng ánh mắt nhìn, cảm giác bằng thần thức còn rõ ràng hơn!

Không chỉ có như thế, Nguyệt Vũ chỉ cần muốn là có thể tùy tiện đi nhanh tới chung quanh các khu vực. Ý thức được một chuyện thật đáng sợ, tựa hồ, giống như, nàng có thể sử dụng súc địa thành thốn (ngàn dặm trong gang tấc) trong truyền thuyết?


Nghĩ đến như thế, Nguyệt Vũ lập tức mở hai mắt, sau đó trong lòng nhớ kỹ nơi muốn tới, dưới chân một trận mơ hồ, thế nhưng đã dừng lại ngay dưới một thân cây cách vị trí ban đầu mười thước!

Nan dĩ tương tín, Nguyệt Vũ thử một lần nữa, vẫn là thành công!

Lập tức, Nguyệt Vũ mừng rỡ. Một loại kỹ năng hữu dụng như vậy, chỉ cần muốn đi nơi nào là có thể tới bằng cách phát lực ở hai chân, sau đó chọn các loại góc độ lớn nhỏ liền tới được.

Không thể không thần kỳ a!

Bên này Nguyệt Vũ vì tân thành tự của chính mình mà vui vẻ, mặt sau mấy người đã sớm bị dọa từ lần Nguyệt Vũ triển lãm cái loại bản lĩnh này lần đầu tiên!

Bọn họ vừa nhìn thấy gì? Bọn họ thấy được một người thế nhưng lại có thể di động rất nhanh bằng phương thức quỷ dị như vậy! Tốc độ kia chỉ sợ chỉ có cấp bậc Huyền tôn cường giả mới đạt được! Nhưng là phương thức quỷ dị này quả thật Huyền tôn cũng theo không kịp!

Mọi người đều bị dọa sợ, khóe miệng mạnh mẽ co rút, cộng thêm cả người đều giật giật! Đội trưởng bọn họ quả nhiên không phải có thể lấy từ“Người” để hình dung!

Nếu bộ pháp uy vũ như vậy, Nguyệt Vũ rất là thích. Đương nhiên nàng cũng sẽ không quên cấp nó một cái tên thật tốt!

“Không bằng về sau liền xưng bộ pháp này tên là Hành Vân bước đi!” Nguyệt Vũ trong lòng thầm nghĩ.

Bởi vì Nguyệt Vũ lúc này đang trong kích động, bởi vậy khó có được dịp Nguyệt Vũ lại bỏ qua nguy hiểm chung quanh!

Chính là một lần lầm lỡ như vậy đã làm Nguyệt Vũ trong suốt những năm tháng sau này, mỗi khi nhớ tới đều nghiến răng nghiến lợi, sau đó một trận phát tiết……


Cách đó không xa, phía sau mấy cây đại thụ sau lưng Nguyệt Vũ, mỗ cự thú nhìn không rõ diện mạo chính là một trận cười gian, một cái âm mưu sắp bắt đầu……

Đắm chìm trong hành vân bước, Nguyệt Vũ đột nhiên cảm giác được một chút khác thường của thế giới, ngẩng đầu vừa nhìn, Nguyệt Vũ liền phát hiện tựa hồ cũng không có gì biến hóa a! Nhưng là khi nàng quay lại xem thành viên Khống Thiên, nhưng lại phát hiện…

Không có! Lại nhìn, nạp ni (cái gì)? Tiểu Điện cũng không có!

Rốt cục, hồ đồ nhất thời Nguyệt Vũ liền hiểu được, nàng sợ là đã gặp phải công kích! Còn là cái loại huyễn thú ti bỉ vô sỉ hạ lưu dùng ảo cảnh vây khốn mình!

Nhưng đã chậm!

“Ba ba ba…” Thanh âm êm tai tuyệt vời đột nhiên vang lên, mà thanh âm này đúng là… Ngạch… Đúng là trên đùi dưới lưng của Nguyệt Vũ, mà Nguyệt Vũ đáng thương không hề trì hoãn liền bị bay ra……

Sau khi vận động nhanh chóng kết thúc, Nguyệt Vũ kham kham, hơn nữa, ngạch, tư thế này… Thật sự là cái kia sao? quá bất nhã…

Bị nhất kích đánh bay làm mất mặt như vậy, có thể nghĩ, sắc mặt Nguyệt Vũ khó coi cỡ nào!

Lúc này Nguyệt Vũ trong lòng chỉ có một ý tưởng, đó chính là nhất định phải giết chết cái tên đầu sỏ gây nên kia!

Từ trên mặt đất đứng lên, Nguyệt Vũ còn không có đứng vững, lại bị cái thứ súc vật kia hung hăng đá mạnh!

Nguyệt Vũ tức hộc máu, chẳng lẽ mình có duyên gặp được biến thái? Mặc kệ là biến thái cái quái gì, Nguyệt Vũ thề, nàng nhất định sẽ làm cho tên hung thủ này sống không bằng chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui