“Này, Phù Phong huynh đệ, tốt xấu gì ta cũng là đại ca ngươi, ngươi xuống tay nên nhẹ nhàng biết không? A --” Còn chưa chờ Thiên Uy nói xong, liền truyền tới một tiếng hô đau thê lương, sau đó là thanh âm vật nặng rơi xuống đất.
“Ta nói Thiên Uy đại ca, ngươi như thế nào lại đánh yếu như vậy nha?” Nguyệt Vũ trêu tức nhìn Thiên Uy bị chính mình đánh bay, thản nhiên mở miệng nói. Không phải nàng muốn hạ thủ nặng như vậy a, mà là nàng từ sau khi tiến giai, năng lượng trong cơ thể tràn đầy, không có chỗ phát tác, liền phải hạ thủ nặng một chút a!
Nghe vậy, khóe miệng Thiên Uy hung hăng co rút. Hắn không đánh? Nói đùa gì vậy? Hắn (nàng) đến Tam nguyệt Huyền đế tất nhiên hắn không phải đối thủ của hắn (nàng) rồi! Hắn làm sao có thể không đánh, căn bản chính là vị huynh đệ này rất biến thái a biến thái!
“Không cần sạo, Phong nhi nói không sai, chính là ngươi đánh quá yếu!” Không đợi Thiên Uy biện giải, thanh âm hùng hậu của Thiên Thương đã truyền từ bên ngoài đến.
Thanh âm trầm thấp, trong uy nghiêm mang theo thản nhiên nhu hòa cùng từ ái, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân.
Từ trận chiến ở phủ Thiên Uy ngày ấy, sau khi Thiên Thương tuyên bố Nguyệt Vũ là ngoại tôn của hắn, thái độ Nguyệt Vũ vẫn là lạnh nhạt, không có gì mừng rỡ, càng không có phản đối. Cho dù là thái độ nhẹ như nước, cũng đã làm cho Thiên Thương rất là thỏa mãn. Dù có máu mủ tình thâm thế nào, mười mấy năm chưa từng gặp mặt cũng sẽ có ít nhiều đạm mạc cùng xa cách. Cho nên hắn không vội, hắn tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho ngoại tôn nữ này chân chính coi hắn là ngoại công!
“Gia gia, ngươi nói cái gì vậy! Rõ ràng là Phù Phong huynh đệ quá mạnh mẽ! Điều này sao có thể trách ta yếu đây?” Thiên Uy bất mãn biện giải. Bộ dáng ủy khuất như vậy căn bản cùng Thiên Uy thanh bần lãnh khốc với ngoại nhân kia, cách nhau một trời một vực.
“Nói ngươi quá yếu chính là quá yếu, còn nói sạo!” Thiên Thương hơi hơi hé mặt, cố ý nghiêm túc mở miệng nói. Kỳ thật, Thiên Thương đối với tôn tử này, trong lòng rất hiểu biết. Tôn tử này của hắn tuy rằng thiên phú nổi trội xuất sắc vô cùng, nhưng cũng là cực kì khắc khổ. Tính tình thật ra lại cùng nha đầu Khinh nhi kia rất giống nhau. Ngoại trừ cái đó ra, tôn tử này tính cách thâm trầm nội liễm, không tiếp cận ngoại nhân. Cho nên cho tới bây giờ đều đối với ngoại nhân một bộ dáng băng hàn, trong trẻo lạnh lùng. Nhưng ở trước mặt người thân luôn bày ra đủ loại khuôn mặt.
Đối với tôn tử này, hắn cũng là đau đến tận xương tủy!
Bị Thiên Thương nói như vậy, Thiên Uy lại bĩu môi ủy khuất, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Vũ mang theo ý tứ cầu cứu hàm xúc.
Nhìn hai người ở chung như vậy, Nguyệt Vũ nói không hâm mộ đó là giả.
“Đúng rồi, Thiên Uy đại ca, thời gian dài như vậy sao không thấy cha mẹ của ngươi a?” Nguyệt Vũ liếc mắt nhìn Thiên Uy một cái, thản nhiên chọn mi. Đối với thúc thúc cùng thẩm thẩm trong truyền thuyết này, Nguyệt Vũ cũng vô cùng tò mò. (là cậu mợ đấy nhưng đổi thành thúc thúc cùng thẩm thầm.)
“Nga, phụ thân cùng mẫu thân ta nay vẫn đang song song bế quan, chuẩn bị tiến vào cảnh giới đế thượng!” Thời điểm Thiên Uy nói đến cha mẹ của mình, trên mặt trồi lên thản nhiên vui mừng cùng tự hào. Cha mẹ hắn thực vĩ đại, cũng là tấm gương để hắn noi theo!
Nghe Thiên Uy nói như vậy, Nguyệt Vũ mở to hai mắt nhìn, trong lòng rất là kinh ngạc. Song song tiến vào cảnh giới đế thượng, đây không thể không mạnh a! Trách không được Vụ Ẩn thành lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua cha mẹ Thiên Uy đâu, nguyên lai là song song bế quan! Xem ra, không lâu nữa, Vụ Ẩn thành này liền có hơn hai vị cường giả đế thượng!
Đột nhiên, Nguyệt Vũ nhớ tới nàng còn chưa từng gặp mặt cha mẹ mình. Nghe Thiên Thương nói thiên phú của cha mẹ nàng đều là vĩ đại đến cực điểm. Thiên phú của mẫu thân khuynh tuyệt Nguyệt Hoa đại lục, mà phụ thân còn lại là người đệ nhất đại lục kia. Tổ hợp cường hãn như vậy, nay nếu còn sống, sẽ là chói mắt như thế nào, kinh tài tuyệt diễm như thế nào?
“Bọn họ nhất định chưa chết!” Tựa như nhìn thấu tâm tư Nguyệt Vũ, thanh âm Thiên Thương thản nhiên mang theo một chút thâm trầm vang lên.
Nghe vậy, Nguyệt Vũ hơi hơi sửng sốt. Bọn họ không có chết? Thiên Thương làm sao mà biết được?
“Mệnh bài mẫu thân ngươi không có vỡ, nhưng linh hồn lại gần như phiêu miểu, hẳn là không ở Nguyệt Hoa đại lục, có lẽ là địa ngục, có lẽ là ở một phiến đại lục khác. Mà phụ thân cùng mẫu thân ngươi cùng nhau lập lời thề sinh tử không rời, nguyện chết cùng chết! Bởi vậy mẫu thân ngươi còn sống, phụ thân ngươi tự nhiên sẽ còn sống!” Thiên Thương hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thương khung vô tận, thanh âm mang theo một tia phiêu miểu không linh.
Nếu biết Khinh nhi năm đó kiên quyết yêu như vậy, hắn buông tay có thể sẽ không có chuyện như vậy xảy ra hay không? Kỳ thật cũng không hẳn! Nếu năm đó không có chuyện đó, tiểu tử kinh tài tuyệt diễm trước mắt này có lẽ sẽ không ở đây đi?
Cho nên, hắn bình thường trở lại.
Nghe xong, Nguyệt Vũ rung động trong lòng. Không chỉ là vì biết cha mẹ nàng còn sống, mà còn rung động tình cảm của bọn họ trong lúc đó đến chết không rời.
Rốt cuộc là tình cảm sâu nặng như thế nào, rốt cuộc là tình yêu xâm nhập cốt tủy dung nhập cốt nhục như thế nào mới khiến cho bọn họ nguyện ý sinh mệnh tương liên, sinh tử không rời?
Lần đầu tiên, Nguyệt Vũ có một loại khát vọng, khát vọng một lần được gặp đôi truyền kỳ tuyệt đại bích nhân này!
“Tốt lắm, không nói chuyện này nữa.” Thiên Thương lắc lắc đầu, không nghĩ nhắc lại chuyện rối rắm này. Quay đầu, chống lại ánh mắt Nguyệt Vũ: “Tuy rằng ngươi hiện tại đã tiến vào cảnh giới Huyền đế, nhưng vẫn như cũ còn quá yếu. Muốn đi gặp cha mẹ của ngươi, thậm chí là muốn đi Thần Ẩn thành tính sổ, đều là không đủ. Ngươi đã đến cảnh giới Huyền đế, phải đi địa hạ rừng rậm tu luyện đi. Có lẽ nơi đó sẽ là một cái địa phương không tồi.”
Địa hạ rừng rậm? Không phải là nơi ngày đó Triệt nói cho nàng sao? Địa hạ rừng rậm kia nghe nói linh nguyên nồng đậm làm cho người ta sợ hãi, nguyên lai Thiên Thương cũng biết a.
“Địa hạ rừng rậm? Gia gia, vậy không ổn đi? Tuy rằng Phù Phong huynh đệ hiện tại đã là Huyền đế, nhưng địa hạ rừng rậm khủng bố như vậy, huyền thú đều không thấp hơn tôn thượng. Đi xuống đó, Phù Phong không phải là sẽ rất nguy hiểm sao? Hơn nữa, địa hạ rừng rậm linh nguyên nồng đậm, Phù Phong đi xuống sẽ nổ tan xác mà chết!” Thiên Uy lắc lắc đầu, có chút không ủng hộ.
“Hừ, không trải qua nguy hiểm làm sao có thể trưởng thành? Địa hạ rừng rậm tuy rằng linh nguyên nồng đậm, nhưng thân thể Phong nhi cường hãn như vậy, căn bản không chịu ảnh hưởng. Đừng nói là nổ tan xác, dù là khó chịu một chút cũng không có! Về phần huyền thú trong địa hạ rừng rậm tuy rằng cấp bậc đều ở tôn thượng, nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều lắm. Hoàn cảnh như vậy, không thể nghi ngờ là tốt nhất!” Thiên Thương lắc lắc đầu, thản nhiên nói.
Nguyệt Vũ nghe xong lời nói của Thiên Thương, nhẹ nhàng gật gật đầu, rất là đồng ý. Muốn tu luyện, cần phải ở trong hiểm cảnh không ngừng đột phá, chứ không phải chỉ lo đề cao cấp bậc. Nếu mỗi ngày ngồi ở một chỗ lĩnh ngộ, hấp thu linh khí, làm như vậy căn bản chính là lãng phí thời gian!
“Yên tâm đi, Thiên Uy đại ca, ta cũng hiểu được địa hạ rừng rậm thực thích hợp với ta.” Nguyệt Vũ đối với Thiên Uy cười nhẹ, an ủi nói.
Thiên Uy biết tính cách Nguyệt Vũ, một khi quyết định tự nhiên là sẽ không sửa đổi. Bởi vậy, hắn không hề khuyên can. “Tuy rằng ta không phản đối, nhưng ta cũng muốn đi cùng ngươi!”
“Này...” Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, có chút khó xử nhìn thoáng qua Thiên Thương.
“Ngươi tự nhiên cũng phải đi! Ngươi nghĩ ngươi giỏi đến mức nào? Thực lực của ngươi còn rất kém, đương nhiên cũng cần đi học hỏi kinh nghiệm!” Thiên Thương khinh thường nhìn thoáng qua Thiên Uy, tức giận quát.
Thiên Uy bị Thiên Thương quát như vậy, thật ra lại không cảm thấy ủy khuất. Bởi vì hắn có thể cùng Phù Phong huynh đệ đi địa hạ rừng rậm tu luyện!
“Địa phương tốt như vậy, không biết ta cùng đi có được không?” Thời điểm ba người đang tán gẫu vui vẻ, một đạo thanh âm như nước suối chậm rãi truyền đến.
Ba người hướng về chỗ phát ra âm thanh, liền thấy Quân Dạ Hi một thân hắc y thập phần ôn nhuận, tuy rằng vẫn là trường bào màu đen, nhưng lại thiếu vài phần thanh bần, hơn vài phần ôn nhuận phát ra từ nội tâm. Khóe miệng câu ra một chút nhu hòa thản nhiên. Quân Dạ Hi như vậy, thoạt nhìn lại tuấn mỹ như thần.
Nguyệt Vũ thản nhiên chọn mi, nhìn Quân Dạ Hi có chút quái dị. Không biết Quân Dạ Hi hôm nay trúng phải gió gì! Bằng không cười như vậy làm gì?
“Quân huynh, độ dày linh nguyên địa hạ rừng rậm rất cao, không phải ai cũng có thể chịu được! Thân thể ta nếu không phải bởi vì từ nhỏ đã bị mẫu thân dùng các loại linh dược ngâm, phỏng chừng cũng không thể đi xuống!” Thiên Uy nghe được Quân Dạ Hi cũng muốn đi, hơi hơi nhíu mi, giải thích nói. Đối với Quân Dạ Hi, hắn cũng thực để ý vị bằng hữu này, tự nhiên là sẽ không muốn hắn gặp nguy hiểm.
“Thiên huynh lo lắng nhiều rồi, độ dày linh nguyên này đối với ta không có nhiều ảnh hưởng.” Quân Dạ Hi cười nhẹ, đối với linh nguyên địa hạ rừng rậm tỏ vẻ không cho là đúng.
“Nếu như vậy, ba người các ngươi liền cùng đi đi. Cùng đi còn có thể giúp nhau.” Ánh mắt sắc bén của Thiên Thương nhìn lướt qua Quân Dạ Hi, lập tức thản nhiên gật gật đầu.
Phía trên chủ đảo, bốn bóng dáng đứng chung một chỗ. Gió nhẹ lay động góc áo cùng sợi tóc mấy người.
“Gia gia, địa hạ rừng rậm này nên đi xuống như thế nào? Sẽ không là trực tiếp nhảy xuống đi?” Thiên Uy nhìn thoáng qua phía dưới, phát hiện ngoại trừ một mảnh mây mù ra, rốt cuộc nhìn không thấy cái gì phía dưới. Nhãn lực cường giả Huyền đế còn nhìn không tới, địa hạ rừng rậm này sâu bao nhiêu cũng liền có thể nghĩ! Thiên Uy tuy rằng sinh hoạt tại Vụ Ẩn thành, địa hạ rừng rậm tất nhiên cũng biết đến, nhưng về phần đi xuống như thế nào, hắn thật đúng là không biết a.
“Địa hạ rừng rậm tuy rằng là ở dưới đảo di động này, nhưng chiều sâu chừng vạn trượng. Không chỉ có như thế, trong lúc đó còn có loạn lưu cách trở, cho nên đi xuống cũng không phải là sự tình đơn giản. Nếu cứ nhảy xuống, tôn thượng cũng không nhất định có thể bình yên vô sự!” Thiên Thương lắc lắc đầu, giải thích nói.
“A, như vậy a!” Thiên Uy không khỏi mở to hai mắt nhìn, có chút khó có thể tin. Một bên, Nguyệt Vũ cũng đồng dạng kinh ngạc trong lòng. Thế nhưng ngay cả cường giả tôn thượng cũng không thể bình yên vô sự đi xuống, địa hạ rừng rậm này thật đúng là thần bí khủng bố!
“Vậy phải đi xuống như thế nào?” Nguyệt Vũ nhịn không được tò mò phương pháp đi cái này.
“Các ngươi nhìn nơi đó.” Thiên Thương chỉ vào một khối bạch ngọc hình tròn chế thành đài cao nhỏ cách đó không xa.
Mấy người đến gần nhìn đài cao bạch ngọc, thế nhưng lại là một cái ký hiệu trận hình. Ký hiệu này cùng ký hiệu thăng cấp, các loại đồ án có khác nhau rất lớn. Không biết là chỉ gì.
“Đây là để các ngươi đi xuống đó -- truyền tống trận.” Không đợi mấy người hỏi, Thiên Thương liền giải thích nói.
“Truyền tống trận này đã có từ khi xây Vụ Ẩn thành thành tới nay. Bên này là gần chủ đảo, bên kia là ở bên trong địa hạ rừng rậm. Địa hạ rừng rậm năm đó vốn là thánh địa tu luyện của Vụ Ẩn thành, nhưng sau đó, không biết vì sao Nguyệt Hoa đại lục đột nhiên có áp chế, bởi vậy cũng áp chế thực lực mọi người. Cũng vì vậy mà địa hạ rừng rậm mất đi tác dụng.” Thanh âm Thiên Thương lại vang lên, không khó nghe ra tiếc hận trong đó.
Nghe xong, Nguyệt Vũ không khỏi kinh ngạc. Nguyên lai địa hạ rừng rậm này còn có chuyện xưa như vậy. Nguyên lai Nguyệt Hoa đại lục này thật lâu trước kia còn có tồn tại cường giả so với đế thượng còn cường hãn hơn!
“Này nên dùng như thế nào?” Thiên Uy nhìn đài bạch ngọc cao trước mắt, nghi hoặc hỏi. Đài cao bạch ngọc này, hắn cũng không biết gặp qua bao nhiêu lần, không thể tưởng được nguyên lai là một cái truyền tống trận. Lúc trước hắn còn tưởng rằng là vật trang sức đâu!
“Các ngươi phi thân tới trên đó đi.”
Mấy người lắc mình một cái, liền đứng ở trên đài cao. Thiên Thương thấy vậy, gật gật đầu, mở miệng nói:
“Địa hạ rừng rậm có độ dày linh nguyên tuy rằng nồng đậm, đối với tu luyện có lợi, nhưng không thể ở trong thời gian quá dài, nếu không về sau chờ các ngươi đi ra, linh nguyên loãng này sẽ không thể thỏa mãn các ngươi. Điều này đối với tu vi của các ngươi chỉ có hại không có lợi. Cho nên, các ngươi nhớ kỹ, ba tháng sau nhất định phải trở về. Ba tháng sau ta sẽ mở ra truyền tống trận, các ngươi chỉ cần tìm được truyền tống điểm là có thể trở lại.” Nói xong, tay phải Thiên Thương nhẹ nhàng vung lên, huyền lực màu xám đậm đem truyền tống trận bao vây. Sau đó, mấy người Nguyệt Vũ liền hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại chỗ.
Dưới di động đảo, địa hạ rừng rậm một mảnh phập phồng kéo dài. Tựa hồ cũng không phải bởi vì ở dưới mà có cái gì đó hạn chế, vẫn như cũ là kéo dài vô tận. Địa hạ rừng rậm, giống như một thế giới mới, không thể không đồ sộ.
Bởi vì nhiều năm không có ánh mặt trời chiếu xuống, địa hạ rừng rậm bởi vậy mà rất sâu thẳm. Bất quá, dưới hoàn cảnh như vậy, dựng dục ra rất nhiều thực vật lóe ra u quang thản nhiên, thực vật nơi này, cơ hồ mỗi một loại đều sáng lên. Mỗi một thực vật đều có một chút quang mang mỏng manh, quang mang của toàn bộ thực vật ở đây khiến cho cả tòa rừng rậm tản mát ra ánh sáng chói lóa, thế nhưng so với ánh nắng còn sáng ngời hơn, so với tinh quang còn trong sáng hơn, so với ánh trăng còn sáng rõ hơn.
Lúc này, trong rừng rậm u tĩnh xa xưa, đột nhiên lóe ra một trận hào quang màu xám không hài hòa. Hào quang hiện lên, ba đạo bóng dáng thon dài chậm rãi xuất hiện.
Đây là hai nam tử anh tuấn bất phàm, cùng một thiếu niên tuấn mỹ xuất trần. Ba người đều là một thân trường bào màu đen, trong địa hạ rừng rậm xinh đẹp u tĩnh thoạt nhìn rất là thần bí.
“Mẹ nó, chẳng lẽ đây là thế giới đồng thoại* trong chuyện xưa?” Nguyệt Vũ từ truyền tống trận phục hồi lại tinh thần, mở to mắt liền thấy được một màn làm nàng rung động tuyệt đối như vậy. Trợn to mắt nhìn hết thảy trước mắt, vẻ mặt rất là khiếp sợ.
(*) đồng thoại: thần thoại, truyện cổ tích
Tuy rằng nàng không phải loại người hướng tới đồng thoại tốt đẹp, nhưng nay nhìn đến phong cảnh trước mắt, nàng cũng không khỏi nhớ tới khát vọng của con người trong thế giới đồng thoại.
Nào là núi, nào là suối, không chỗ nào không phải là đẹp như cảnh trong mơ. Nếu không phải biết nơi này là địa hạ rừng rậm, nàng có lẽ thật đúng là sẽ nghĩ đến bản thân đang đi tới thế giới đồng thoại đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...