Thiên Thương nhìn dung nhan nữ tử tuyệt sắc kinh kì thiên nhân trước mắt, trong lòng run lên. Đôi mắt kia, tựa như đang xuyên thấu qua khuôn mặt này nhìn về quá khứ hư vô mờ mịt đã trôi qua.
“Có thể đi?”Thật lâu sau, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi. Nhìn Thiên Thương ngẩn người trước mắt, giọng điệu không tốt nhắc nhở một câu.
Bị thanh âm Nguyệt Vũ làm bừng tỉnh, Thiên Thương rốt cục cũng hoàn hồn trở lại, bên trong một đôi mắt đen láy hiện lên một chút đỏ tươi, cũng lộ ra cảm xúc buồn vui lúc này.
“Nói, mẫu thân ngươi hiện tại ở nơi nào?” Sắc mặt Thiên Thương thình lình trầm xuống, lớn tiếng chất vấn nói.
Bị giọng điệu chất vấn như vậy làm cho hơi hơi ngây người, Nguyệt Vũ trong mắt xẹt qua không hờn giận. Đem nhẫn đeo lại trên tay, Nguyệt Vũ lại khôi phục bộ dáng nam trang.
“Lúc ta năm tuổi mẫu thân liền mất tích, ta cũng không biết nàng đi đâu.” Có lẽ đã mất, cũng có lẽ đang tiêu dao ở một nào đó trên thế giới này, Nguyệt Vũ khóe miệng khinh câu, có chút trào phúng.
Tuy rằng biết đáp án sẽ như thế, nhưng khi nay nghe được Thiên Thương vẫn cảm thấy bi thương trong lòng. Mười mấy năm qua, hắn vẫn chưa từng buông tha tìm kiếm Vân Khinh. Mà mười mấy năm này, đủ để cho hắn lục tung toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục lên.
Nhưng, mặc cho hắn lật núi rời sông, tìm kiếm chân trời góc biển, cũng không có tin tức gì!
Chẳng lẽ nữ nhi hắn yêu thương nhất cứ như vậy mà biến mất?
Nhìn Thiên Thương cảm xúc thê thảm trước mắt, trong lòng Nguyệt Vũ cũng xoay chuyển trăm lần. Chẳng lẽ mẫu thân nàng không phải người Dạ gia mà là người Thiên gia?
Cẩn thận nghĩ lại, Nguyệt Vũ cũng hiểu được hết thảy cái gì cũng có thể xảy ra. Bộ họa trên tường kia, dung nhan nữ tử cùng nàng có bảy phần tương tự. Nhẫn trên tay nàng lại cũng là vật của Thiên gia. Vừa rồi khi Thiên Thương thấy hình dáng của nàng, trong mắt hiện lên khó tin cùng với khiếp sợ, nàng cũng biết. Hết thảy đều thuyết minh, nàng cùng Thiên gia nhất định dây dưa không ít!
Về phần Dạ gia, Dạ Phách Thiên đối với “Ngũ thiếu gia” căn bản là chưa từng để ở trong lòng, ngay cả năm đó lấy thiên phú tuyệt thế của nàng làm trụ cột Dạ gia. Nhưng từ khi ngũ thiếu gia ngã xuống, hào quang biến mất, Dạ Phách Thiên cho nàng, chính là từng trận ác mộng. Tuy rằng Dạ gia là đại gia tộc, đối với thiên phú của đệ tử hậu đại rất xem trọng, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, đệ tử hậu đại Dạ gia, cho dù là thiên phú có kém, đãi ngộ so với nàng tốt hơn rất nhiều!
Nay nghĩ đến, đãi ngộ với huyết mạch của mình như vậy, chắc chắn phảu có nguyên nhân.
Chỉ sợ, mẫu thân nàng thật đúng là không phải nữ nhi của Dạ Phách Thiên mà là của lão gia hỏa trước mắt này đi!
“Mẫu thân của ta, hình như tên là... Vân Khinh.” Trong trí nhớ, có lúc nghe đến xưng hô như vậy. Vân Khinh, Vân Khinh, tựa như một đám mây thản nhiên, trong sinh mệnh của nàng, lưu lại từng dấu vết nhẹ nhàng nhợt nhạt...
Thiên Thương đưa lưng về phía Nguyệt Vũ, khi nghe đến lời nói của Nguyệt Vũ, thân mình rõ ràng cứng đờ, thật lâu sau, khi hắn xoay người lại, tang thương trên mặt, đã khôi phục thần sắc lạnh nhạt trước sau như một. Nhưng lúc này lại giảm vài phần sắc bén, hơn vài phần nhu hòa.
“Đúng vậy, nữ nhi của ta, chính là kêu Vân Khinh. Thiên Vân Khinh. Nữ nhi duy nhất của ta, nữ nhi ta yêu thương nhất.” Thiên Thương xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn tới phương xa, bắt đầu nhớ lại......
“Mười tám năm trước, Vân Khinh cũng mới mười tám tuổi. Khinh nhi thiên phú rất tốt, mười tám tuổi đã đến cấp bậc huyền tông. Thiên phú như vậy, khuynh tuyệt thiên hạ, phóng nhãn toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục, phỏng chừng cũng chỉ có tên tiểu tử Bạch Thiên Tuyệt danh chấn đại lục kia là có thể so với!
Khi đó, đối với Khinh nhi, ta rất yêu thích. Không chỉ vì nàng là nữ nhi duy nhất của ta, cũng không phải bởi vì thiên phú của nàng. Mà là bởi vì tính tình Khinh nhi làm cho ta yêu thích. Tuổi còn nhỏ, tính cách tinh quái, thông minh đến cực điểm. Bất quá, ta cũng biết, chẳng qua đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, kỳ thật tính tình Khinh nhi là trong trẻo lạnh lùng, cũng chỉ có ở trước mặt người nàng chân chính quan tâm mới triển lộ một mặt tinh quái. Nhưng, đồng thời, tính tình Khinh nhi cũng rất ương ngạnh, một khi nàng đã quyết định chuyện gì, ai cũng ngăn cản không được. Chính tính tình như vậy, đã làm cho chúng ta ly biệt sau mười tám năm, thậm chí hơn.” Thiên Thương khi nói tới đây, thở dài một hơi. Đem tầm mắt chuyển đến người trước mắt giống mà lại không giống Khinh nhi, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp. Hắn hiện tại, cũng không biết nên hận hay nên cảm thấy may mắn. Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện kia, cũng sẽ không có người trước mắt so với Khinh nhi chỉ có hơn chớ không kém đi? Nếu Khinh nhi lúc này biết nữ nhi của nàng vĩ đại như vậy, không biết sẽ kích động như thế nào?
Nguyệt Vũ đây là lần đầu tiên nghe được thân thế của chính mình, trong lòng cũng thầm giật mình một phen, nguyên lai trên người nàng còn cất giấu một đoạn bí mật như vậy. Đồng thời, trong lòng lại chờ mong, không biết rốt cuộc là đột biến gì, mới khiến cho Thiên Vân Khinh rời đi Thiên sơn, càng làm cho một đôi phụ-nữ nhiều năm xa cách như vậy!
“Cảnh sắc Thiên sơn, hung hiểm không rõ, rất là thích hợp lịch lãm. Thời điểm Khinh nhi tu luyện đến huyền tông cao nhất, chuẩn bị đột phá vách tường thiên giai, liền một mình một người đi vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm nguyên thủy của Thiên sơn lịch lãm. Nhưng chính là một lần lịch lãm đó đã làm nên hết thảy!”
“Một ngày kia, có người thông báo nói Khinh nhi đã trở lại, ta còn không tin. Khinh nhi mới rời đi vài ngày, làm sao có khả năng sẽ trở lại? Nhưng không đợi ta ra ngoài, Khinh nhi liền lắc mình tiến vào đại điện... Cùng Khinh nhi đi vào, còn có một vị nam tử một thân bạch y nhiễm huyết. Nam tử có lẽ bị trọng thương, dựa lên người Khinh nhi hôn mê bất tỉnh. Nhìn đến nam tử kia, trong lòng ta lại đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Tựa như ẩn ẩn cảm thấy, nam tử này xuất hiện, sẽ mang đi nữ nhi ta yêu thương nhất......”
“Phụ thân, mau cứu hắn.” Thiên Vân Khinh nâng lên nam tử bên người, vẻ mặt vội vàng đối với Thiên Thương nói.
Thiên Thương nhìn lướt qua nữ nhi trước mắt, nhìn bộ dáng chật vật của nàng, trong lòng có chút đau lòng không tha. Nhưng khi tầm mắt hắn chuyển đến nam tử bên người Vân Khinh, hơi hơi nhíu mi, trong mắt hiện lên một chút hắc ám không rõ.
“Khinh nhi, ngươi làm sao có thể tùy tiện liền mang ngoại nhân tiến ta Vụ Ẩn thành?”Thiên Thương tuy rằng nghiêm túc hỏi, nhưng cũng luyến tiếc nghiêm khắc với nữ nhi của chính mình.
“Phụ thân, ngươi nhìn xem hắn, hắn bị rất nặng thương! Nếu không phải bởi vì hắn cứu ta, phỏng chừng ta đã sớm bị một chích tôn thượng giết chết!” Trong lòng Vân Khinh lúc này vẫn còn lưu lại một chút sợ hại. Tình huống lúc đó, thật sự là một lời khó nói hết. Mà nam tử bên người nàng lại làm cho nàng cảm kích vạn phần đồng thời cũng tràn đầy hổ thẹn.
Nghe xong nữ nhi mình nói, thân thể Thiên Thương cứng đờ, trong lòng có chút nghĩ mà sợ.
Thiếu chút nữa bị giết?! Thiên Thương cảm thấy chuyện như vậy hắn thật không dám tưởng tượng. Lập tức, trong mắt Thiên Thương hiện lên sát ý. Nếu bảo bối nữ nhi của hắn bị giết, hắn sẽ khiến cho toàn bộ huyền thú trong Thiên sơn này chôn cùng!
Bình phục sát ý trong lòng, Thiên Thương đem tầm mắt dừng trên nam tử đang hôn mê trước mặt, hơi hơi nhíu mi, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Bất quá cuối cùng Thiên Thương vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thôi, tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng nữ nhi hắn. Một nhân tình này sớm hay muộn cũng phải trả. Cùng lắm thì chờ khi thương thế của hắn tốt lên, đuổi hắn ra khỏi Vụ Ẩn thành, thậm chí là trong Thiên sơn...
Thương thế nam tử khôi phục thật sự rất nhanh. Có lẽ là bởi vì Thiên sơn hoàn cảnh tốt, hoặc có lẽ là linh bảo Thiên sơn quá nhiều, cũng có lẽ là vì thân mình nam tử vốn đã vĩ đại đến cực điểm. Nói ngắn lại, không đến mười ngày, nam tử vốn đang bị trọng thương, lúc này đã khôi phục đến bảy tám phần.
“Uống thuốc.” Thiên Vân Khinh mở cửa phòng ra bưng một chén thuốc vào, liền thấy ánh mắt nam tử thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Nam tử nghe được thanh âm Vân Khinh, rất nhanh thu hồi tầm mắt lại, nhìn nữ tử tuyệt sắc, mỉm cười.
Thiên Vân Khinh tuy rằng thấy mặt nam tử rất nhiều lần, biết diện mạo của hắn có thể nói tuyệt thế. Nhưng trong đoạn thời gian đó nam tử đều hôn mê. Bởi vậy thấy không quá rõ ràng. Nay nam tử tỉnh lại, thoạt nhìn lại càng tuấn mỹ hơn người! Vụ Ẩn thành địa linh nhân kiệt, bao nhiêu nam tử tuấn mỹ nàng chưa gặp qua? Nhưng cũng chưa từng có ai so được với nam tử tuyệt thế trước mắt.
Không biết vì sao, tâm, đột nhiên đập nhanh hơn!
Nam tử tự nhiên cũng thấy nữ tử. Nữ tử hắn gặp qua không ít, tuyệt sắc nữ tử cũng không tính là hiếm lạ. Nhưng dung nhan nữ tử trước mắt không thể nghi ngờ là tinh xảo nhất mà hắn từng nhìn thấy. Không chỉ có như thế, nữ tử trước mắt khí chất lỗi lạc, tao nhã tuyệt đại. Một thân trong trẻo lạnh lùng lại lộ ra linh động. Thanh hoa như nguyệt, một chỉ động tác giơ tay nhấc chân cũng đã không nên lên lời phong tình vạn chủng.
Vì thế, hắn không khỏi nhìn đến ngây người.
Liếc mắt một cái, liền là mãi mãi. Cũng nhất định bọn họ sau này triền triền miên miên cùng nhau, lại tiếp diễn thành một đoạn giai thoại tuyệt đại, yêu thành thương nhớ, tâm không hối hận!
Thời điểm Thiên Thương vừa tới, liền nhìn thấy ánh mắt hai người nhìn nhau. Hắn tự nhiên cũng chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra tình ý trong đó. Lập tức, bất an trong lòng càng thêm nồng đậm.
Dời tầm mắt, nhìn về phía nam tử ngồi trên giường. Hắn không thể không thừa nhận, nam tử như vậy xác thực có thể tính là tuyệt thế. Dù hắn thấy qua rất nhiều người, nhưng chưa ai có thể sánh bằng người trước mắt. Nam nhân như vậy, không thể không kinh tủng thế nhân. Nếu nam nhân trước mắt này, thân phận hay lai lịch không lớn, có lẽ hắn sẽ rất thích ý hắn trở thành con rển của mình. Chẳng qua....
Từ một ngày kia, tình cảm của Thiên Vân Khinh cùng nam tử trong lúc đó càng nồng đậm hơn. T Tình cảm sâu nặng như vậy, làm cho Thiên Thương cảm thấy uy hiếp thật lớn. Cảm giác như vậy cơ hồ làm cho Thiên Thương ái nữ thành si* hít thở không thông!
(*) ái nữ thành si: ài, đơn giản hóa đi. Cực kì yêu thương nữ nhi của mình thành si luôn ^^.
“Ngươi không thích hợp với Khinh nhi, vẫn nên rời đi đi!” Trong đại điện, hai mạt bóng dáng ngạo nghễ mà đứng. Lúc này, thanh âm Thiên Thương đột nhiên vang lên.
Nam tử nghe được lời nói của Thiên Thương, vẫn không có cảm xúc, chính là thản nhiên hỏi:“Vì sao?”
“Đừng tưởng rằng ta không biết, thân phận của ngươi căn bản không thể sống lâu dài ở Nguyệt Hoa đại lục! Bởi vì ngươi căn bản không phải người của đại lục này này! Nếu ta không có đoán sai, thời điểm ngươi được Khinh nhi cứu, một thân thương tích một phần là vì không gian loạn lưu tạo thành, còn một phần là vì bị người đuổi giết tạo thành, đúng không?” Ngữ khí Thiên Thương nghiêm khắc, trong mắt lại âm trầm. Đối với bất kể mọi sự uy hiếp đến nữ nhi của mình, hắn đều phải đề phòng cẩn thận!
Thiên Thương nghiêm khắc nói, khiến cho nam tử nao nao. Tựa như đối với việc Thiên Thương biết thân phận cùng lai lịch của hắn, cảm thấy có chút không thể tin được. Bất quá, rất nhanh, nam tử liền khôi phục thần sắc bình tĩnh.
“Đúng vậy, Thiên Thương các hạ nói xác thực không sai. Ta không thuộc phiến đại lục này, mà là đến từ một mặt vi diện* so với phiến đại lục này còn rộng lớn cùng cấp hơn. Ta cũng vậy bởi vì bị kẻ xấu đuổi giết, vào nhầm bên trong loạn lưu, nên mới có thể tới phiến đại lục này......” Nam tử khó giữ được liền đem lai lịch của mình toàn bộ nói ra. Thanh âm trầm thấp, nam tính du dương, làm cho người ta như trở về chốn cũ.
(*) vi diện giống như đại lục vậy, sở dĩ gọi như thế có lẽ là vì nó cao cấp hơn đi, hoặc cũng có thể là bởi vì khả năng, trình độ hay cách thức tu luyện hơn Nguyệt Hoa rất nhiều. à không, có lẽ hẳn là ý tác giả. Thôi, hiểu đơn giản vậy đi chứ Túy cũng méo biết.
Lúc này, hắn thế nhưng có chút cảm tạ đám đuổi giết hắn. Nếu không phải bọn họ đuổi giết, cuộc đời này hắn cũng sẽ không gặp được Khinh nhi, nữ tử làm cho hắn nguyện ý phó chư* cả đời, lại vui vẻ chịu đựng!
(*) phó chư: kỳ thực từ này Túy cũng không rõ lắm,
Đơn gian mà nói là cùng nhau một chỗ, hay bên nhau (trọn đời) gì đó. ╮(╯▽╰)╭
“Nếu như vậy, ngươi hẳn là biết Khinh nhi cùng ngươi ở chung sẽ không hạnh phúc!” Thiên Thương như rống lên. Nếu đã có quan hệ phức tạp như vậy, vì sao còn trêu chọc nữ nhi của hắn? Khiến cho nữ nhi hắn nay một lòng một dạ đi theo! Hắn không dám tưởng tượng, quật cường như Khinh nhi, nếu về sau phát hiện trả giá như vậy cũng không đáng giá, sẽ có kết quả như thế nào!
“Ta sẽ làm cho Khinh nhi hạnh phúc!”Nam tử thanh âm rất nhẹ, cũng vạn phần kiên định. Làm cho nữ tử ngoài cửa, nghe xong trong lòng ấm áp, trong mắt lại không khống chế được mà rơi lệ.
“Thánh Nhất...” Thiên Vân Khinh nhào vào trong lòng nam tử, không phải bởi cảm động lời nói của nam tử, mà là vì những thứ nam tử đã phải trải qua làm cho nàng cảm thấy đau lòng.
Long Thánh Nhất nhìn nữ tử trong lòng, làm sao sẽ không biết nàng lúc này suy nghĩ cái gì? Ánh mắt sủng nịch mang theo ôn nhu trước nay chưa từng có. Bộ dáng Long Thánh Nhất như vậy, nếu như bị người nơi đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ rớt hai tròng mắt!
Long Thánh Nhất lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết, khi nào thì có biểu tình như vậy?
Thiên Thương nhìn hai người ân ái trước mắt, trong lòng lại ghen tị, sợ hãi, lo lắng, đủ các loại cảm xúc bao phủ, rốt cục nhịn không được hét lớn một tiếng:“Thiên Vân Khinh, ta không đáp ứng, ta vĩnh viễn cũng không cho phép ngươi cùng người này ở chung một chỗ! Bằng không, ngươi liền cút ra Vụ Ẩn thành cho ta, biến khỏi Thiên sơn!”Thiên Thương rống to một tiếng, truyền khắp toàn bộ đại điện, cơ hồ làm cho tất cả mọi người trong tòa chủ đảo đều nghe được.
Thiên Vân Khinh lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân mình giận dữ như vậy, trong lòng có chút ê ẩm, bất quá càng nhiều hơn là không đành lòng. Phụ thân nàng vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng, nay chọc hắn nổi giận, nàng làm nữ nhi có chút không đành lòng.
“Phụ thân, ngươi không cần như vậy, Thánh Nhất thật sự rất tốt, hắn...”
“Không có khả năng! Ngươi chọn đi, là Thiên sơn hay là hắn!”Thiên Thương lúc này đã bất chấp bằng bất cứ giá nào, hắn tuyệt đối không cho phép tương lai nữ nhi bảo bối của hắn có một tia đen tối!
“Phụ thân...”
“Chọn!”
Đã hòa mình vào tình yêu thì không thể buông tha, Thiên Vân Khinh cảm thấy có một loại mê mang trước nay chưa từng có. Một bên là phụ thân luôn yêu thương cùng cuộc sống mười tám năm trong Thiên sơn, một bên lại là nam nhân nàng muốn tư định cả đời không xa cách.
Chọn thế nào cũng đều là một loại khó xử!
“Phụ thân, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu!”Nửa ngày sau, trong mắt Vân Khinh nổi lên nước mắt, tuy rằng nàng đối với phụ thân, yêu kính phát ra từ nội tâm, nhưng nam tử bên cạnh cũng là người nàng muốn làm bạn cả đời. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể ôm tội danh bất hiếu, có thể cùng nam nhân mình yêu bên nhau trọn đời, nàng không hối hận!
Cảm giác được nam nhân bên người ra sức nắm chặt tay nàng, Thiên Vân Khinh quay đầu lại, nhìn thẳng dung nhan tuấn mỹ của nam tử, cười nhẹ. Nụ cười này, tràn ngập kiên định, tựa như đang nói, quyết định như vậy nàng vui vẻ chịu đựng!
“Ngươi... Ngươi...” Thiên Thương không nghĩ tới nữ nhi của hắn thế nhưng chọn một ngoại nhân, lập tức giận dữ đến khó thở, chỉ vào hai người nửa ngày cũng không nói ra được một câu.
Thiên Vân Khinh cẩn thận nhìn thoáng qua phụ thân trước mắt, trong mắt hiện lên đau đớn kịch liệt. Nay nàng cứ như vậy mà đi, chỉ sợ sẽ không còn gặp lại đi?
“Đi thôi.” Thiên Vân Khinh gắt gao cầm tay Long Thánh Nhất, xoay người kiên định hướng về bên ngoài mà đi.....
Từng bước một, càng lúc càng xa. Từ ngày ấy, Thiên Thương không bao giờ còn có thể gặp lại Thiên Vân Khinh nữa.
......
“Kỳ thật cũng bởi vì bản thân ta. Ta không chấp thuận, bởi vậy Khinh nhi mới ra đi, ba năm ta cũng chưa từng đi tìm nàng một lần. Ta cuối cùng vẫn ôm may mắn trong lòng, nghĩ đến nàng nhất định sẽ trở về, nhưng mà quật cường như Khinh nhi, thế nhưng cũng không quay lại Thiên sơn một lần!”Thiên Thương lắc lắc đầu, thần sắc trong mắt, giống như hối hận, giống như ảo não...
“Sau này?” Nguyệt Vũ lúc này trong lòng khiếp sợ vạn phần. Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai phụ thân cùng mẫu thân nàng lại có một đoạn tình xưa oanh oanh liệt liệt như vậy. Mà phụ thân nàng, thế nhưng lại là nhân vật thần bí đến từ một phiến đại lục khác. Đối với đôi phụ mẫu này, Nguyệt Vũ hiện tại vô cùng tò mò!
“Sau này, cũng chính là ba năm sau, ta nghe nói Long Thánh Nhất cùng Thần Ẩn thành đã xảy ra một hồi đại chiến. Sau khi hồi chiến đấu kia chấm dứt, Long Thánh Nhất mất tích. Phỏng chừng đã trở về một mảnh đại lục kia đi! Về phần Khinh nhi... Cũng mất tích.” Dứt lời, trong mắt Thiên Thương tràn đầy hối hận. Nếu, năm đó... Nhưng hắn cũng rõ ràng, trên đời này vĩnh viễn cũng không có từ nếu!
Hai người đều mất tích? Không đúng a! Rõ ràng lúc nàng năm tuổi nương mới mất tích nha? Về phần trước khi nàng năm tuổi, lại chưa từng gặp qua cha của mình. Bất quá nàng đã thấy qua nương a! Chẳng lẽ một lần chiến đấu kia chỉ có cha nàng mất tích? Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, rất là nghi hoặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...