Dạ Tôn Dị Thế

Sau khi hai người Hoa Phong Khải và Lam Nhược Thiên ngăn chặn một chiêu kia của Cùng Kì thì lập tức lắc mình ly khai. Thực lực của bọn họ nhất định thấp hơn so với Cùng Kỳ bởi vậy cũng không thích hợp so đấu huyền lực thời gian dài.

Kiếm vũ bị hai người ngăn trở, tuy rằng Cùng Kì biết nhất kích của bản thân mình không thể dễ dàng giải quyết hai người nhưng mà vẫn không cam lòng. Chỉ cần hắn giải quyết hai người thuộc khế ước giả của Bạch Hổ cùng với Thanh Loan thì không phải tính là hắn giải quyết hai tên Bạch Hổ cùng với Thanh Loan hay sao!

“Bạch Hổ, Thanh Loan các ngươi đúng là càng ngày càng làm mất mặt huyết mạch thượng cổ thần thú. Nay đánh có hai cái mà còn muốn né tránh, thật sự làm cho người ta khinh bỉ! Có bản lãnh thì đem các thực lực giữ nhà của mình xuất ra đi!” Cùng Kì không kiên nhẫn đối với Lam Nhược Thiên cùng Hoa Phong Khải quát. Ngữ khí bên ngoài đối với bọn họ chứa khinh bỉ cùng khinh thường thì bên trong còn ẩn chứa một tia khẩn cấp.

Lúc này, hai người thẳng tắp đứng đó , hai chân đạp không dừng ở không xa. Hai người cách xa nhau mấy trượng, đều là vẻ mặt thâm trầm đạm mạc.

“A, một con chuột nhỏ cánh chưa dài, chỉ dám ở trong này chít chít méo mó. Thượng cổ huyết mạch của ngươi thuộc loại tôm tép nhỏ con, đã muốn lãnh gião thì lãnh giáo.” Khóe miệng Hoa Phong Khải nhếch lên mang theo một chút tà mị, giọng điệu nghiền ngẫm lại mang theo một chút khinh thường nhè nhẹ. Dừng lại một chút, liếc liếc mắt nhìn Cùng Kì một cái, Hoa Phong Khải tiếp tục nói:“Bất quá, thôi, nếu ngươi đã khát vọng lãnh giáo như vậy thì ta liền mở lòng từ bi, cho ngươi lãnh giáo một phen đi.” Lúc này bên trong giọng điệu lại thay bằng mười phần nghĩa khí cùng từ bi. Tựa như hắn đang làm một chuyện rất thiên kinh địa nghĩa.

Nguyệt Vũ đang ở một bên chuẩn bị sát chiêu của chính mình thì nghe được Hoa Phong Khải biểu diễn sinh động như vậy, khóe miệng không khỏi kéo lên. Người này thật đúng là...

Cùng là nói, nhưng nghe vào trong tai người khác, hiệu quả tạo thành tự nhiên là không giống như vậy. Chẳng hạn như là Cùng Kì. Mãnh thú Cùng Kì nghe được Hoa Phong Khải uyển chuyển vũ nhục như vậy thì cơ hồ hận không thể đi lên đem Hoa Phong Khải xé tan thành từng mảnh nhỏ!

“Thanh Loan khế ước giả quả nhiên kiêu ngạo. Tiểu tử, ta nhắc nhở ngươi một câu. Đừng cho rằng mình là khế ước giả của thượng cổ thần thú thì rất giỏi! Nói cho ngươi biết huyết mạch thần thú ở trước mặt lão tử chỉ là cái rắm!” Thoạt nhìn tựa như Cùng Kỳ đang cảnh cáo Hoa Phong Khải nhưng ánh mắt thỉnh thoảng phiêu đến chỗ Lam Nhược Thiên. Không thể nghi ngờ thằng nhãi Cùng Kỳ này là đang cảnh cáo hai người biết khó mà rút lui.

Nhưng Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên, bọn họ là loại người nào? Làm sao có khả năng lại sợ bị Cùng Kì cảnh cáo.

“Nga, huyết mạch thượng cổ thần thú ở trong mắt ngươi chỉ là cái rắm? Được rồi, vậy thì ngươi, cái gọi là thượng cổ mãnh thú ở trong mắt ta..” nói đến chỗ này thì Hoa Phong Khải dừng lại một chút mắt hoa đào tà mị nháy mắt, liếc liếc mắt nhìn Cùng Kỳ một cái, khóe miệng mang theo một chút ý cười, nói tiếp:“Rắm cũng không bằng!”

Nghe vậy, khuôn mặt đạm mạc luôn lạnh nhạt không chút ý cười của Lam Nhược Thiên có thể so với Bắc cực xẹt qua ý cười nhè nhẹ. Khóe miệng độ cong kiên cường, cư nhiên nhu hòa xuống, gợi lên một chút độ cong thản nhiên. Ý cười thình lình xảy ra này lại giống như băng sơn tan rã, bách hoa nở rộ, đẹp đến nhiếp hồn người!

Cùng Kì tức đến giơ chân. Nhìn hai tên cách đó không xa, hắn cảm thấy bộ dáng không anh tuấn bằng họ, giờ đến cả đầu óc cũng không linh hoạt bằng họ! Nếu như vậy, hắn sẽ giết bọn họ để miễn cho lửa giận công tâm.

“Phóng ngựa lại đây, ta muốn các ngươi không được chết tử tế!”Rống to một tiếng, hơi thở chí tôn quanh thân Cùng Kì lập tức bộc phát ra ngoài, sóng xung kích do cỗ hơi thở đó sinh ra lập tức đem cát đá xung quanh ảnh hưởng. Liền ngay cả Nguyệt Vũ cách đó không xa cũng phải lùi lại một khoảng cách đủ để miễn cưỡng có thể ổn định thân mình..

Nghe vậy, Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên một bên ngăn cản lại cỗ hơi thở này đồng thời đưa mắt nhìn nhau. Lập tức một cỗ hào quang màu trắng nồng đậm từ bên trong hai người bộc phát ra ngoài. Quang mang bạch sắc cực kỳ thánh khiết tràn ngập hơi thở tinh thuần của hồng hoang phiêu miểu. Hào quang như thế lại rất giống lực lượng hồng hoang lúc trước Bạch Hổ sử dụng.

Lực lượng hồng hoang màu trắng, nồng đậm thánh khiết, nặng nề tang thương. Đem thân hình hai người như ẩn như hiện. Làm hai người như thiên thần tuấn lãng.

Hồng hoang lực vừa ra, oai của hai đại thượng cổ huyết mạch thần thú, lập tức khiến cho phạm vi xung quanh thậm chí cả khu vực huyền thú, tất cả đều hướng về phía này quỳ bái. Liền ngay cả khí tràng lộ niễm của Cùng Kì cũng bị tiêu đi vài phần khí diễm. Bên trong hai tròng mắt hung ác tràn đầy thần sắc ngưng trọng.

Tuy rằng Thanh Loan cùng Bạch Hổ cấp bậc yếu hơn so với Cùng Kì rất nhiều, nhưng Cùng Kì là đại diện cho thế lực tà ác, từ xưa thiên đạo chủ công, tà không thể thắng chính. Bởi vậy huyết mạch vẫn có một chút áp chế so với Cùng Kì. Cũng bởi vì có sự áp chế này nên khiến cho mãnh thú đối với thượng cổ thần thú rất chán ghét cùng cừu hận. Chính là nhờ cái gọi là chính tà bất lưỡng lập.

Trên mặt Cùng Kì tràn ngập thần sắc âm trầm, tà ác lực quanh thân cũng dùng hết khả năng để bùng nổ ra, đem chính mình bao phủ ở bên trong, để chống cự lại hồng hoang lực của hai đại thần thú.


Tại đây, hồng hoang lực màu trắng cùng tà ác lực thổ hoàng sắc trên không trung hình thành hai vòng năng lượng to lớn, cùng chống lại nhau.

Bên trong hồng hoang lực, lúc này áo giáp trên thân hai người Lam Nhược Thiên và Hoa Phong Khải đều lóe ra ánh sáng ngọc hoa quang. Chỉ nghe thấy, hai người đồng thời hô lớn:

“Bạch Hổ Rít Gào, đi!”

“Thanh Loan Chi Minh, đi”

Trong lúc đó chỉ một thoáng qua phía chân trời, chỉ nghe thấy một tiếng rít gào to đầy uy mãnh của Bạch Hổ cùng một tiếng réo rắt to rõ của Thanh Loan. Hai thanh âm đều đến từ huyết mạch thần thú thượng cổ, mãi mãi ngân nga, mang theo rất nhiều tang thương, đồng thời cũng có màu sắc thần thánh tinh thuần bên trong. Một tiếng rít gào, một tiếng dài minh, đều không phải là vô hình, mà là mang theo lực lượng hồng hoang nặng nề, lấy văn ba hữu hình công kích về phía Cùng Kì...

Vòng bảo hộ cường hãn bằng lực lượng tà ác, dưới một phen công kích thế nhưng xuất hiện cảnh tượng ẩn ẩn rung chuyển. Thấy vậy trong mắt Cùng Kỳ nghiêm nghị hẳn lên. Hồng hoang lực của một chích thần thú không nhiều lắm, nhưng hai hồng hoang lực ở cùng một chỗ lại càng không tốt. Bất quá có thể khẳng định, tuyệt đối không phải đơn giản như một thêm một là hai!

Trong mắt Cùng Kỳ xẹt qua lệ mang, thần sắc âm trầm trên mặt lại sâu thêm một tầng. Bất quá, khi nhớ đến thực lực cùng cấp bậc của mình hiện tại, thì trong mắt hắn lại hiện lên thần sắc ngạo nghễ. Hừ, hồng hoang lực thì làm sao? Thực lực không đủ thì chỉ uổng công thôi!

“Các ngươi nghĩ chỉ có chiêu thức như vậy có thể làm gì được ta sao? Hừ hừ, hôm nay ta sẽ cho các ngươi kiến thức rốt cuộc là âm công của ai lợi hại hơn!” Cùng Kỳ khinh thường nhìn sóng gợn âm ba đang lan đến, giọng điệu ngạo nghễ nói.

Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên tựa hồ như không hề nghe thấy lời nói của Cùng kỳ, vẫn không đáp lại.

Đồ đằng hồng hoang trên lưng Cùng Kỳ lúc này bởi vì có năng lượng do tà ác lực cung cấp nên cũng lóe ra quang mang màu vàng. Đại khái là vì mãnh thú có năng lượng tà ác cho nên đồ đằng hồng hoang màu vàng cũng mang theo nhè nhẹ thổ hoàng sắc, thoạt nhìn rất quỷ dị.

“Hung Ác Chi Rống!” Cùng Kỳ mở miệng thật lớn, trầm thấp quát. Theo một tiếng rống này của hắn, tà ác lực hình thành từng đạo âm ba thực chất hướng về Bạch Hổ Rít Gào cùng với Thanh Loan Chi Minh công kích mà đi.

Bởi vì điều kiện tiên quyết để sử dụng kỹ năng này là phải tiêu hao một lượng lớn tà ác lực cho nên tà ác lực bao phủ xung quanh Cùng Kỳ rất loãng.

“Quân Dạ, chính là hiện tại!” Lúc này Lam Nhược Thiên lại truyền âm linh hồn cho Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ ở một bên đã chuẩn bị mọi sự đầy đủ, sau khi nghe thấy lời nói của Lam Nhược Thiên thì ánh mắt chợt lóe, dưới chân không chần chờ một chút nào, hướng về phía Cùng Kỳ tiêu bắn...

“Tiềm Long Xuất Thủy, đi!” Đợi đến khi phi thân đến phía trên lưng Cùng Kỳ, một tiếng hô to từ bên trong miệng Nguyệt Vũ truyền ra.

Tinh thần Cùng Kỳ tập trung cao độ ở trên hai người Hoa Phong Khải ở phía trước, căn bản đã sớm bỏ qua sự tồn tại của Nguyệt Vũ. Bởi vậy thời điểm khi Nguyệt Vũ phi thân đến phía trên hắn thì hắn không hề cảm giác được!

Một tiếng hô này khiến cho lực chú ý của Cùng Kì khi đang đối phó với Thanh Loan và Bạch Hổ hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, quay đầu thì nhìn thấy nhưng lại xuất hiện một màn làm cho hắn cơ hồ muốn cúng bái...


Cực đại thần long, một thân hoàng kim trạch bao phủ quanh thân mình. Hào quang màu hoàng kim lóe ra hào quang vạn trượng. Làm sáng ngời cả ánh mắt. Thần long uy vũ khí phách, khí tràng đàng hoàng, cực kỳ cao điệu. Chỉ trong nháy mắt, Cùng Kỳ thiếu chút nữa nghĩ nó gặp được cảnh tượng chân thần kỵ long trong truyền thuyết, còn kém không quỳ xuống cúng bái...

Tiềm Long Xuất Thủy, thế công sắc bén, cực kỳ nhanh chóng. Lúc này, Nguyệt Vũ sử dụng Tiềm Long Xuất Thủy sau khi luyện hóa, cấp bậc đã cao hơn rất nhiều. Một kích như vậy, tuyệt đối có thể đánh chết cao thủ cấp bậc thất nguyệt huyền tôn! Chảng qua, không biết đối phó với chích cấp bậc chí tôn thì hiệu quả sẽ như thế nào?

Ầm vang long ----

Công kích gần gũi như thế, dù là Cùng Kì có thực lực cấp bậc chí tôn thì cũng không kịp phản ứng chỉ có thể nhìn Tiềm Long Xuất Thủy tùy ý hướng về phía đồ đằng hồng hoang của hắn hung hăng công kích. Theo mục tiêu Tiềm Long Xuất Thủy công kích đến, cho nên bộc phát ra một trận tiếng gầm rú vang dội.

Rống --

Đồ đằng Hồng hoang bị công kích cũng là lúc Cùng Kỳ cảm thấy trên lưng truyền đến một trận đau đớn, nhịn không được thê lương tê rống một tiếng. Bởi vì thống khổ mà thân hình thật lớn run rẩy một trận. Bốn chân hữu lực cũng tựa hồ có chút lảo đảo.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nguyệt Vũ lắc mình hướng về phía hai người Lam Nhược Thiên bay đi...

“Này, tên đó hiện giờ thế nào? Một kích vừa rồi của ta có sinh ra được hiệu quả gì không?” Nguyệt Vũ đối với hai người Hoa Phong Khải và Lam Nhược Thiên hỏi.

“Hồng hoang đồ đằng là dấu hiệu của thượng cổ huyết mạch, đại biểu cho huyết mạch cao quý. Hồng hoang đồ đằng cũng ban cho hồng hoang lực hoặc tà ác lực đồng thời nó cũng là một nhược điểm. Hồng hoang đồ đằng có vẻ yếu ớt, không thể bị công kích qúa lớn nếu không sẽ bị phá hủy! Nói như vậy, tu vi của khinh giả huyền thú sẽ bị ảnh hưởng, thiên phú của trọng giả huyết mạch sẽ biến mất, hồng hoang lực hoặc tà ác lực được ban cho cũng biến mất. Nếu nói như vậy, tu vi sẽ bị phế sẽ trở thành không bằng cả một phàm thú!” Hoa Phong Khải thản nhiên chọn mi đối với Nguyệt Vũ giải thích nói.

“Vậy một kích của ta có hiệu quả không?”Nguyệt Vũ nghi hoặc nói. Tuy rằng thế công của Tiềm Long Xuất Thủy đã đủ bưu hãn, nhưng nàng vẫn rất hoài nghi nó sẽ không có nhiều hiệu quả.

“Công kích của ngươi thật hoàn mỹ, bất quá thực lực Cùng Kỳ rất cao, cho dù đánh lén có hiệu quả thì cũng không hiện lên rõ rệt.” Lam Nhược Thiên nhìn Cùng Kì có chút thống khổ thản nhiên nói.

Quả nhiên, tuy rằng Cùng Kỳ kêu rên tê rống thập phần thống khổ. Nhưng sau một phen giãy dụa, dần dần đã khôi phục lại bình thường. Sau khi khôi phục thì bộ dáng nhìn cũng không khác, tựa hồ như một chiêu Tiềm Long xuất thủy kia căn bản không đánh trúng hắn!

Nguyệt Vũ nhìn Cùng Kỳ vẫn là bộ dáng hoàn hảo không tổn hao gì như trước, trên mặt có thần sắc rung động nhè nhẹ. Một kích Tiềm long xuất thủy của nàng như thế nào nàng biết. Một chiêu đó trước kia đã đả bại hai vị cao nguyệt huyền tôn, nay thực lực của nàng cùng nhóm thú thú đã được đề cao mà lại không có chút hiệu quả nào sao?

“Cùng Kỳ cùng với huyền thú bình thường không giống nhau, những sát chiêu đó đối với nó không có tác dụng. Bất quá một chiêu vừa rồi của ngươi cũng không phải không có chút hiệu quả nào, ít nhất nơi cung cấp tà ác lực của hắn ít nhiều gì cũng đã bị ảnh hưởng.” Tựa hồ như biết được suy nghĩ trong lòng Nguyệt Vũ, thanh âm nhẹ nhàng thản nhiên của Lam Nhược Thiên giải thích nói...

Sau khi khôi phục lại trong mắt Cùng Kỳ lộ ra vẻ hung ác nham hiểm. Buồn cười! Nếu không phải thực lực của nó cường hãn, nếu không phải chữa trị đúng lúc. Thì một kích vừa rồi nhất định khiến cho tu vi của nó lui lại sau từng bước! Trong mắt Cùng Kỳ đều là lửa giận. Dù muốn nhẫn thục không thể nhẫn, cư nhiên dám đánh lén đồ đằng tượng trưng cho huyết mạch thượng cổ của hắn, thật sự là muốn chết!

“Nhân loại đáng giận cũng dám đánh lén đồ đằng của ta, thật sự là muốn chết! Các ngươi đã muốn làm như vậy ta sẽ cùng các ngươi chơi! Chịu chết đi...” Hai mắt Cùng Kỳ lúc này đã thành màu đỏ tươi. Lý trí lúc này đã không còn tác dụng. Đồ đằng bị đánh lén, Cùng Kỳ cảm thấy tôn nghiêm của thượng cổ mãnh thú bị xâm phạm nghiêm trọng, bên trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm là phải đem nhân loại trước mắt này bầm thây vạn đoạn!


“Lam Nhược Thiên, ta đã nói rồi, một kích này không có tác dụng! Ngươi lại nhìn đi, giờ tên này đã điên rồi, bây giờ nên làm thế nào?” Khóe miệng Hoa Phong Khải cong lên, tựa tiếu phi tiếu đối với Lam Nhược Thiên nói.

Lam Nhược Thiên nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn Hoa Phong Khải, trong mắt là một mảnh thần sắc thâm trầm. Nhìn không thấy một chút khẩn trương nào.

“Liên thủ.” Đột nhiên Lam Nhược Thiên mạc danh kỳ diệu phun ra một câu như vậy, Hoa Phong Khải nghe được thì hơi hơi sửng sốt lập tức phản bác nói:“Ta và ngươi liên thủ? Ngươi là đang nói đùa phải không? Ta và ngươi liên thủ cũng không đánh lại được người này! Trừ khi có năng lượng mộc hệ thuần năng nguyên ở độ cao tăng phúc! Nhưng mà ngươi có sao?” Nhắc tới thuần năng nguyên mộc hệ, đầu tiên Hoa Phong Khải nghĩ đến đó là đi cướp thuần năng nguyên mộc hệ của Dạ Phù Phong...

Dạ Phù Phong, thiếu niên áo trắng như gió...

Lam Nhược Thiên nghe xong câu nói sau cùng của Hoa Phong Khải cũng không có nói cái gì, chính là thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Nguyệt Vũ một cái. Hoa Phong Khải tự nhiên có thể nhìn thấy động tác này của hắn, ngay từ đầu có chút khó hiểu, nhưng trong lòng thoáng suy tư một chút, sau đó như là nghĩ đến cái gì, trong mắt lập tức hiện lên bất khả tư nghị, lại lập tức hóa thành hiểu biết đương nhiên.

Hắn cuối cùng đã biết, Lam Nhược Thiên vẫn bình tĩnh như vậy xem ra là hắn đã sớm đoán ra Quân Dạ chính là Dạ Phù Phong đi! Chậc chậc, hắn như thế nào không nghĩ tới, nguyên lai Quân Dạ chính là Dạ Phù Phong? Trách không được hai người này đều bưu hãn như vậy, thì ra là cùng một người!

Dạ Phù Phong, cái người tuyệt sắc vô song trong truyền thuyết, kinh tài tuyệt diễm, thiên phú tuyệt thế thậm chí ở thiếu niên đã có cấp bậc biến thái, trước đây hắn đã nghe đến nhưng mà vẫn không có cơ hội trông thấy. Nguyên lai hắn cũng không quá tin tưởng trên đời này có người như vậy, nhưng mà hôm nay biết được Quân Dạ thật ra là Dạ Phù Phong thì hắn lại tin tưởng!

Đối thoại của hai người tự nhiên là bị Nguyệt Vũ nghe được ở trong tai. Lập tức dù là người khôn khéo như Nguyệt vũ thì trong lòng cũng không khỏi xẹt qua thần sắc kinh ngạc. Nàng nghĩ rằng mình đã che dấu rất tốt, không nghĩ tới vẫn bị Lam Nhược Thiên nhìn thấu. Rốt cuộc là do nàng che dấu quá kém, hay là do Lam Nhược Thiên quá mức khôn khéo? Trong lòng Nguyệt Vũ oán thầm, bất quá cũng lập tức hiểu rõ. Mấy ngày nay, nàng ở cùng chỗ với Lam Nhược Thiên cũng không che chắn gì. Người khôn khéo như hắn đoán được chắc cũng sẽ ngạc nhiên đi?

“Lam Nhược Thiên, khi nào thì ngươi đoán được?” Sau khi nghĩ thống suốt, Nguyệt Vũ đem tầm mắt chuyển hướng đến chỗ Lam Nhược Thiên, cười nhẹ, hỏi. Ngữ khí bên trong cũng không có chút xấu hổ do bị người phát hiện.

“Lần ngươi thuần hóa Đằng Giao.” Lam Nhược Thiên không suy nghĩ nhiều mà hồi đáp. Ngày ấy thời điểm Quân Dạ thuần hóa Đằng Giao, năng lực thuần thú quỷ dị, liền khiến cho hắn liên tưởng đến Dạ Phù Phong nơi Vô Tận Phiêu Miểu, sau đó đem mọi chuyện xâu chuỗi lại, hắn liền dám khẳng định Quân Dạ chính là Dạ Phù Phong!

Lời nói của Lam Nhược Thiên, làm cho Nguyệt Vũ thản nhiên chọn mi. Thì ra là thế, từ lúc nàng bại lộ ra bản thân là tuần thú chuyên nghiệp, thân phận này đã bị Lam Nhược Thiên đoán được...

“Quân Dạ, thật không nghĩ tới, nguyên lai ngươi lại là người được thế nhân truyền kỳ vô cùng kỳ diệu, thanh danh oanh động đại lục, Dạ Phù Phong! Thật sự là nổi tiếng không bằng gặp mặt , gặp mặt lại càng nổi tiếng a!” Hoa Phong Khải đảo mắt ngả ngớn nói, chậc chậc tán dương.

Nguyệt Vũ nghe vậy, tuấn mi một điều. Câu” Nổi tiếng không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng nổi tiếng” như thế nào nghe xong lại làm cho nàng cảm thấy khó chịu như vậy?

“Ai, người khác đều nói, ngươi trưởng thành tuyệt thế vô song, nếu không đem bỏ mặt nạ xuống cho ta xem. Thật ra ta rất muốn nhìn, rốt cuộc là ngươi trưởng thành tuyệt thế tuấn mỹ thế nào?!” Trong mắt Hoa Phong Khải xẹt qua chờ mong, đối với Nguyệt Vũ nói. Rốt cuộc là bộ dạng hắn đẹp, hay là Quân Dạ đẹp hơn?

“Bất quá chính là khuôn mặt thôi, có gì đẹp đâu? Hơn nữa, ngươi còn không nhìn xem đây là thời điểm như thế nào?”Nguyệt Vũ nhìn Cùng Kì bên kia, thản nhiên cười nói.

Hoa Phong Khải nghe vậy, mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm. Nhìn Cùng Kì đang nổi điên ở bên kia thì sẽ biết!

“Tại sao các ngươi nói mộc hệ thuần năng nguyên đối phó hiệu quả với Cùng Kỳ?” Nghĩ đến chuyện bọn họ nói được thuần năng nguyên mộc hệ tăng phúc có tác dụng khi đối phó với Cùng Kỳ nên Nguyệt Vũ có chút tò mò nói.

“Năng lượng mộc hệ thuần năng nguyên là một loại căn nguyên lực. Nó có công năng tăng phúc tinh lọc. Bởi vậy lấy loại năng lượng này đối phó với mãnh thú như Cùng Kì là hiệu quả nhất!” Lam Nhược Thiên môi mỏng khẽ mở, thản nhiên giải thích.

Nguyệt Vũ: “Vậy ta nên làm như thế nào?”

“Ngươi chỉ cần chờ chúng ta kích phát ra tuyệt chiêu bản mạng của Thanh Loan cùng Bạch hổ, thì ngươi sẽ kích phát thuần năng nguyên mộc hệ trong cơ thể ngươi cung cấp cho chúng ta là được.” Không đợi Lam Nhược Thiên giải thích, Hoa Phong Khải liền giành nói trước...


Giữa không trung, thân hình Cùng kỳ thật lớn đứng ở một chỗ. Bốn chân đạp trên một cỗ mây mù thổ hoàng sắc, hai cánh triển khai. Lúc này hơi thở quanh thân Cùng Kỳ có vẻ cường hãn và hỗn loạn. Bên trong một đôi trọc mục, lúc này phiếm đầy hồng quang, để lộ thị huyết cùng sát phạt!

Cách đó không xa, ba người Nguyệt Vũ cũng đứng ở không trung. Ba người đều một thân áo giáp chiến đấu hoa lệ đến cực điểm. Dáng người thon dài ẩn dưới hào quang U U cả ba như thần xuống trần gian.

Lúc này, Lam Nhược Thiên và Hoa Phong Khải đang chuẩn bị ra một kích bản mạng rất cường đại thì quanh thân trong vòng phạm vi một trăm trượng đều là một cảnh tượng bạo động. Thượng cổ huyết mạch ngưng tụ nguyên tố bản mạng, khiến cho nguyên tố chung quanh điên cuồng hướng về phía hai người vọt tới.

Nguyên tố bản mạng của Bạch Hổ là băng hệ nguyên tố, nguyên tố bản mạng của Thanh Loan là lôi hệ nguyên tố. Bởi vậy, một lượng lớn băng nguyên tố cùng lôi nguyên tố đều ngưng tụ thành lốc xoáy hướng về phía hai người cung cấp. Băng nguyên tố ngưng tụ trong nháy mắt làm cho độ ấm xung quanh lấy tốc độ rất nhanh giảm xuống. Lôi nguyên tố cường hãn khiến cho phạm vi xung quanh có thể tùy ý nghe thấy tiếng sấm rền vang.

Nguyệt Vũ đứng ở giữa hai người, tựa như được hai người che chở, bởi vậy không có bị hai loại nguyên tố quấy nhiễu. Do đó Nguyệt Vũ liền có thể an tâm khống chế lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên. Bất quá Nguyệt Vũ cũng không sử dụng nhiều. Trên cơ bản là hầu như không sử dụng. Bởi vậy nên hiện tại triệu hồi một lượng lớn cũng có chút cố hết sức!

Loại mãnh thú như Cùng Kỳ, đại bộ phận nguyên tố bản mạng đều là thổ nguyên tố. Chỉ có một ít là mộc hệ cùng thủy hệ, mãnh thú Cùng Kỳ trước mắt này là một chích thổ hệ.

Cùng Kỳ có thổ hệ nguyên tố thì tự nhiên có thể kích phát ra huyền kỹ bản mạng nhất kích tất sát. Công kích như vậy, không cần phải nói, tuyệt đối là cường hãn vô cùng!

Chỉ thấy vốn là quanh thân Cùng Kỳ rất nồng đậm tà ác lực thì bên trong lại có một cỗ nguyên tố thổ hoàng sắc đang dần dần tăng thêm nhiều. Đại lượng thổ nguyên tố hướng về phía Cùng Kỳ thổi đến, gia nhập vào bên trong tà ác lực. Hai loại màu sắc khác biệt không lớn, bởi vậy cơ hồ không nhận ra được bên nào là thổ hoàng sắc, bên nào là tà ác lực...

Cùng Kỳ cũng triệu hồi một lượng lớn nguyên tố bản mạng cũng không lập tức kích phát ra huyền kỹ của bản thân. Dù sao lấy thực lực của hắn bây giờ mà kích phát thì có vẻ còn hơi sớm! Vì thế tuy rằng rất điên cuồng nhưng hắn cũng ung dung nhìn Nguyệt Vũ ở bên kia...

Lúc này qua trải nghiệm cảm thụ thuần năng nguyên lực mộc hệ Nguyệt Vũ cũng đã tìm được vài phần cảm giác. Muốn triệu hồi ra mộc hệ thuần năng nguyên tự nhiên là không nói chơi. Nhưng về phần có thể triệu hồi được bao nhiêu thì Nguyệt Vũ cũng không rõ ràng lắm. Bất quá nàng dám khẳng định so với lúc trước thì phải triệu hồi hơn gấp nhiều lần!

Bản mạng nguyên tố kích phát huyền kỹ của Lam Nhược Thiên và Hoa Phong Khải có thể nói là vô cùng thu liễm. Ngoại trừ lúc đầu có nguyên tố kích phát ra ngoài gây bạo động ra, sau đó căn bản là không khác gì bình thường, im lặng giống như không kích phát.

“Quân Dạ, triệu hồi một ít mộc hệ thuần năng nguyên lực cho chúng ta thử xem.” Hoa Phong Khải đột nhiên truyền âm linh hồn cho Nguyệt Vũ nói. Tuy rằng đã biết Quân Dạ chính là Dạ Phù Phong nhưng hắn vẫn cảm thấy kêu Quân Dạ có vẻ dễ gọi hơn.

Nguyệt Vũ nghe thấy vậy, tinh thần lực vừa động, thúc dục mộc hệ thuần năng nguyên ở chỗ đan điền. Theo tinh thần lực dẫn đường, từng đợt từng đợt lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên nhè nhẹ liền theo tinh thần lực hướng về phía bên ngoài đi ra...

Theo tinh thần lực vượt qua hư không, thuần năng nguyên lực mộc hệ lóe ra lục sắc u quang hướng về phía Hoa Phong Khải cùng với Lam Nhược Thiên bao phủ toàn bộ...

Chỉ một thoáng, sau khi hai người được thuần năng nguyên lực bao phủ toàn bộ, bản mạng nguyên tố cứ như cắt tiết gà, trở nên càng thêm sinh động cường hãn. Thậm chí hồng hoang lực hình như cũng trở nên có chút hưng phấn.....

Cùng Kỳ quả thật không thể tin vào hai mắt của mình. Hắn nhìn thấy cái gì đây? Hắn nhìn thấy gì? Hắn cư nhiên nhìn thấy được lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên, cái đó đối với huyền thú mà nói là một loại năng lượng tinh thuần cao quý thánh khiết.

Nhưng đối với mãnh thú như hắn thì tuyệt đối là một loại khắc tinh ảnh hưởng đến sự tồn tại. Đều biết mộc hệ đạt tới thuần năng nguyên lực là lực lượng có tác dụng tinh lọc. Đối với mãnh thú bọn họ thì, không khác gì sợi dây thừng buộc trên cổ!

Biểu cảm trên mặt Cùng Kỳ có chút nghĩ mà sợ, lập tức hắn vận khởi một cỗ huyền lực, một năng lượng như pháo từ bên trong miệng hắn hướng về phía Nguyệt Vũ công kích. Cùng Kì biết rằng chỉ cần giải quyết thiếu niên này thì năng nguyên lực mộc hệ sẽ không còn tác dụng!

Thình lình xuất hiện quả cầu năng lượng lao thẳng đến làm cho Nguyệt Vũ đang tập trung chú ý điều khiển thuần năng nguyên lực mộc hệ cảm thấy có chút trở tay không kịp, trong tình huống này chỉ cần hơi chậm một chút thì có thể là trí mạng...

Ngay tại thời điểm khi quả cầu năng lượng công kích lại đây, thì đột nhiên Nguyệt Vũ cảm thấy trên cánh tay nhiều hơn một cỗ lực lượng là trợ thủ đắc lực của chính mình đem thân hình của mình bay lên hướng về phía sau...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui