Dạ Tôn Dị Thế

Hoa Phong Khải tiếp một chiêu của Lam Nhược Thiên, vốn đã có một cỗ tử khí không chỗ phát tiết, Lam Nhược Thiên xuất thủ, vừa lúc làm cho hắn có chỗ để đột phá, vì thế dưới tay công kích giống như liều mạng, chiêu chiêu uy mãnh.

Hai người bởi vì thúc dục huyền lực, ký hiệu cấp bậc huyền giả dưới chân hai người giống như hai ngọn đèn, làm cho hai người trên trời cao chiến đấu có thể thấy rõ nhau.

Xem ký hiệu cấp bậc của hai người, Nguyệt Vũ càng thêm chờ mong cuộc chiến đấu. Hai người đều là Nhất nguyệt huyền tôn, thực lực cơ hồ giống nhau như đúc! Có thể nói là bọn họ thế lực ngang nhau. Thiên tài chi chiến như vậy, hẳn là sẽ tuyệt đối phấn khích!

Hai người trên không trung ngươi tới ta đi, đánh đánh liên hồi. Ở dưới, vẻ mặt Nguyệt Vũ lại nhàn nhã xem xét, tựa hồ như hai người trước mắt ra tay nặng như vậy một chút cũng không phải nguyên nhân vì mình!

Trên trời, hai người đều là một thân áo trắng phiêu phiêu, dung nhan tuấn mỹ, bóng dáng dưới ánh trăng nhưng thật ra lại thập phần mạnh mẽ mà lại tuyệt đẹp.

Ngay từ đầu hai người đánh nhau nhìn có vẻ rất ra sức, nhưng cũng vẫn còn vẻ ôn hòa. Nhưng về sau càng đánh lại càng kịch liệt. Không biết là vì hai người nhìn thấy nhau liền khó chịu, hay là bởi vì gặp gỡ được đối thủ có thực lực tương đương cho nên đả khởi đến không thể vãn hồi, không nhìn ra cao thấp.

Thực lực hai người vốn đã phi thường cao, Nhất Nguyệt huyền tôn, thực lực như vậy, nếu phát huy mười phần công lực thì lực phá hoại tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi. Trong lúc hai người đánh nhau kịch liệt, bởi vì so chiêu quá mãnh, một quả cầu huyền lực va chạm sau đó bay về phía đại môn lễ đường nổ mạnh.

Nhất thời một trận nổ vang làm trời đất rung chuyển, người trong lễ đường bị tiếng nổ mạnh hấp dẫn sự chú ý, một đám đều đi ra. Khi bọn họ nhìn hai bóng dáng trên không trung đang đánh nhau, một đám trợn mắt há hốc mồm, trong mắt lộ vẻ bất khả tư nghị.

Trời ạ, bọn họ đã nhìn thấy cái gì? Bọn họ cư nhiên nhìn thấy hai vị đại thiên tài của Phong Vân các ra tay quá nặng! Ra tay quá nặng còn chưa tính, cư nhiên còn ra tay ở nơi công cộng! Nơi công cộng còn chưa tính, cư nhiên lại lan đến cả lễ đường! Này thực sự là mặt trời mọc đằng tây a! Đây chính là hai vị tuyệt thế thiên tài luôn xử sự lanh nhạt sao?

Vì thế, mọi người liền ồ lên...

“Oa, mẹ nó, ngươi xem, Lam Nhược Thiên cùng Hoa Phong Khải hoàng tử a! Trời ạ, bọn họ cư nhiên ở trong này so chiêu! A a a, ta cư nhiên may mắn nhìn thấy bọn họ tỷ thí!

“Hảo kích động a hảo kích động, cư nhiên hai vị thiên tài hoàn mỹ như thế, ngươi xem xem, chính là đánh nhau cũng đều soái như vậy! Nga rống rống, có dám hay không không cần soái như vậy--”

“Ngạch, không nghĩ tới Lam Nhược Thiên thiếu gia cùng Hoa Phong Khải hoàng tử mặc bạch y lại soái như vậy, trời ạ, thật sự là làm người ta kích động! Ta không được--”

“....”

Vì thế, sau một thời gian, Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên lập tức trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Mà đương sự Nguyệt Vũ còn lại thực là người không có lương tâm...


Lúc này, ở một chỗ tối, Lạc Tu vẻ mặt gian trá nhìn đến bóng dáng Nguyệt Vũ xoay người tiêu sái mà đi, trên nét mặt già nua xuất ra một chút tươi cười xấu xa, niệm thì thầm: “Ha ha, tiểu tử kia thật đúng là một tên vô lương tâm, người ta đều vì ngươi ra tay nặng như vậy, bản thân cư nhiên lại chạy lấy người! Thật sự là rất không tốt!” Bất quá, hắn thực sự là rất con mẹ nó yêu chết nhân phẩm của tiểu tử kia!

Nhìn Nguyệt Vũ đi xa, trên mặt già nua của Lạc Tu cười gian một chút, sau đó nhẹ nhàng khụ hai tiếng, lại khôi phục biểu tình nghiêm túc. Đương nhiên nếu xem nhẹ ý cười không đứng đắn trong mắt lão.

“Hai người các ngươi, còn không dừng tay, mặt lão phu đều cho các ngươi hết rồi.” Lạc Tu nghiêm mặt, hét lớn một tiếng nói.

Nhìn đến là Lạc Tu trưởng lão đến đây, một đám đều lộ vẻ tôn kính, đối với Lạc Tu xoay người hành lễ. Lạc Tu là siêu cấp cường giả của đế quốc học viện, thực lực cường đại. Không chỉ là viện trưởng lão mà còn là một vị đạo sư. Thân phận của Lạc Tu vừa là trưởng lão vừa là đạo sư, ở đế quốc học viện là tuyệt vô hận hữu. Hoặc là đạo sư, hoặc là trưởng lão, không ai có thể có hai loại thân phận. Cho nên, đệ tử của đế quốc học viện đối với Lạc Tu đều thực tôn kính.

“Các ngươi còn đợi ở chỗ này để làm gì? Nên làm gì thì làm đi!” Lạc Tu liếc mắt nhìn bốn phía nhóm người đang xem kịch vui, nói hẳn ra đều là đang nhìn mĩ nam đi, tức giận quát.

Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên, vẫn đều xem nhẹ mọi người ở phía dưới, bất quá một tiếng rống của Lạc Tu tự nhiên là mang theo huyền lực, bởi vậy hai người đều nghe được. Thu mạnh chiêu thức trong tay, thu hồi huyền lực ngoại phóng, hai người từ trên không trung chậm rãi bay xuống.

“Hai người các ngươi, rốt cuộc đang làm cái gì? Không biết nơi này là nơi nào sao?” Lạc Tu nhìn hai người, trầm giọng giáo huấn. Tuy rằng hắn đã biết nguyên nhân, nhưng đôi khi quá trình này là không thể thiếu được. Hơn nữa, hắn còn không biết hai người này vì cái gì bị cái tiểu tử kia đả kích đến đâu!

Được rồi, hắn thừa nhận chính hắn có chút bái quái!

Câu hỏi của Lạc Tu, nhưng thật ra làm cho Hoa Phong Khải lập tức nghĩ tới, tên đầu sỏ Quân Dạ kia. Ánh mắt sắc bén liếc qua bốn phía một cái, cư nhiên phát hiện Quân Dạ đã không còn một bóng người.

Lập tức, phẫn nộ trong mắt Hoa Phong Khải chợt lóe rồi biến mất, thay vào đó là một tia thâm u, tựa hồ cái người đầu óc động kinh, hành vi bất thường kia không phải là hắn. Vừa không giống người ôn nhuận như trước, lại không giống táo bạo như vừa rồi. Lúc này Hoa Phong Khải càng thêm thần bí.

Quân Dạ phải không, ta nhưng thật ra rất muốn nhìn ngươi làm thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay của ta!

Lam Nhược Thiên nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện bóng dáng bạch y kia đã biến mất.

Trong đôi mắt thâm trầm như hải xẹt qua một tia thất vọng, nhưng biến mất cũng rất nhanh. Trong nháy mắt lại khôi phục vẻ thâm trầm đạm mạc.

“Như thế nào, không nghĩ nói? Hay vẫn là không dám nói?” Lạc Tu tự nhiên cũng thấy được hành động của hai người, tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn là nghiêm túc khiển trách.

“Hồi Lạc Tu lão sư, ta cùng Nhược Thiên chính là luận bàn mà thôi, cũng không phải đánh nhau. Nhược Thiên, ngươi nói đi?” Trên mặt Hoa Phong Khải tươi cười ôn nhuận, đối với Lạc Tu ánh mắt cung kính nói. Nói xong còn lém một cái ánh mắt giống như đang nói: “Tiểu tử, ngươi hiểu được!” về phía Lam Nhược Thiên.


Lam Nhược Thiên đối với ánh mắt của Hoa Phong Khải, làm như không thấy, như trước đứng ở nơi đó cái gì cũng không nói. Như vậy thoạt nhìn có bao nhiêu túm liền có bấy nhiêu! Cái gì mà đánh nhau với không đánh nhau, hắn lười giải thích!

“Nhược Thiên, là như vậy sao?” Lạc Tu hướng tầm mắt về phía Lam Nhược Thiên, nghiêm túc hỏi.

Lam Nhược Thiên tuy rằng lười giải thích, nhưng chính đạo sư hỏi mình như vậy, không mở miệng không được, liền nói: “Luận bàn mà thôi!” Lời nói lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh, biểu tình thong dong lạnh như băng. Này không phải đang nói dối? Rõ ràng đang là trần thuật một câu chuyện thật!

Bất hạnh, Lạc Tu biết được sự thật sau khi nghe lời nói của Lam Nhược Thiên, dưới chân một cái không xong, thiếu chút nữa ngã quỵ!

Con mẹ nó, gặp qua nói dối mặt không đỏ tim không loạn, nhưng chưa thấy qua bình tĩnh như vậy! Thực lực nói dối này thật sự làm cho hắn khó có thể chạm vào bóng lưng!

Không cần khoa trương như vậy! Thật sự là không cần khoa trương như vậy đi!

Nói, thật sự là vị ái đồ Lam Nhược Thiên của hắn sao? Sẽ không là giả đi?

Mỗ vị lão gia này, phù ngạch, không nói gì hỏi thương thiên. Hắn thật không biết, đồ đệ giống như khối băng của hắn, nói dối điêu luyện như vậy, ngạch, đáng yêu như vậy...

Hoa Phong Khải không cần nói cũng biết như thế nào đi, nghe xong kỹ năng nói dối vô đối của Lam Nhược Thiên, khóe miệng khêu gợi kéo kéo, so với động kinh lúc trước còn muốn nghiêm trọng! Huynh đệ này của hắn thật đúng là thực con mẹ nó tài giỏi! Hắn trước kia như thế nào không có phát hiện, nguyên lai Nhược Thiên còn có thể nói dối, biết nói dối còn chưa tính, phương thức nói dối lại có thể bưu hãn như vậy! Mặt không đỏ khí không suyễn, thật sự làm cho hắn mở rộng kiến thức!

Lạc Tu miễn cưỡng ổn định thân hình, xấu hổ khụ khụ hai tiếng, làm bộ như nghiêm túc nói: “Nếu là luận bàn, quên đi. Nhớ kỹ lần sau muốn luận bàn thì cũng phải chọn địa phương khác, lễ đường là nơi các ngươi có thể luận bàn sao? Nếu lại có lần sau, tuyệt đối sẽ không nhẹ tay.” Nói xong, Lạc Tu tiêu sái xoay người, sau đó biến mất dạng. Ai cũng không phát hiện lão gia này sau khi xoay người vẻ mặt cười to...

Ngày thứ hai ngày bí cảnh mở ra, nghe được tiếng vang loáng thoáng bên ngoài, Nguyệt Vũ đang ngủ say, mi liền hơi hơi túc khởi, có chút bất mãn. Vốn mấy ngày nay nàng đều không có ngủ qua. Tuy rằng tu luyện không có ảnh hưởng đến thân thể, nhưng dù sao cũng là người, ngủ luôn luôn là thoải mái nhất. Tối hôm qua, Nguyệt Vũ là lần đầu tiên buông tha cho việc tu luyện, hảo hảo mà ngủ, vì hôm sau bí cảnh mở ra cho nên phải giữ sức lực.

“Vũ nhi, dậy đi, đã không còn sớm, bí cảnh sẽ mở ra!” Thanh âm ôn nhuận của Bạch Thiên Tuyệt vang lên, mang theo ý cười nghiền ngẫm.

Nguyệt Vũ bất đắc dĩ, tuy rằng ngủ thực thích, nhưng chính sự vẫn trọng yếu hơn! Chậm rãi mở mắt, khuôn mặt tuấn tú phóng đại liền xuất hiện trước mặt Nguyệt Vũ. Nguyệt Vũ liền liếc cái xem thường, tên này nha, lại ở đây trúng cái gió gì a?

Không nhìn hắn, Nguyệt Vũ mặc quần áo với vận tốc ánh sáng, sau đó đi ra ngoài. Trực tiếp đem Bạch Thiên Tuyệt một người để lại trong phòng vẻ mặt ai oán...


“Vũ nhi, lần này đi bí cảnh lịch lãm, vi sư cũng không muốn nói thêm cái gì, mọi sự cứ làm hết sức là được rồi.” Bạch Thiên Tuyệt nhìn Nguyệt Vũ đã chuẩn bị xong hết thảy, sắp xuất phát, đối với Nguyệt Vũ phân phó nói. Lúc này Bạch Thiên Tuyệt là vẻ mặt nghiêm túc, không còn phóng đãng không kiềm chế được như trước.

Nhìn Bạch Thiên Tuyệt như vậy, Nguyệt Vũ cũng là nghiêm túc gật gật đầu. Nếu Bạch Thiên Tuyệt đã nói như vậy, tự nhiên là có đạo lý. Trong bí cảnh nguy hiểm không biết, chính mình vẫn phải chú ý.

Nhìn đến Nguyệt Vũ nghiêm túc gật đầu, trên mặt Bạch Thiên Tuyệt lại xuất hiện ý cười, sau đó nói: “Đi thôi, vi sư cùng ngươi đi qua.”

“Lão sư không phải thực nhàn sao? Như thế nào hôm nay lại muốn đi?” Nguyệt Vũ không khỏi trêu chọc nói. Không có biện pháp, ai kêu người này trước sau đều là vẻ mặt không sao cả, hoạt động gì cũng không tham gia a!

“Bí cảnh mở ra không giống bình thường.” Bạch Thiên Tuyệt tuấn mi một điều, thản nhiên nói.

Trước Ẩn Nguyệt thần tháp là một quảng trường rộng lớn, lúc này đã chật ních người. Hôm nay là ngày bí cảnh mở ra, người có tên trong bảng thủy tinh ngày hôm qua đều phải tới nơi này tập hợp, chờ đợi bí cảnh mở ra.

Lần này đi bí cảnh lịch lãm, so với năm vừa rồi, nhân số càng nhiều. Nguyên nhân trong đó là vì trong đế quốc học viện có mỗ vị trưởng lão từ Cửu nguyệt huyền tôn năm nay tiến giai thành huyền đế, bởi vì vậy mà mở ra bí cảnh liền hơn một phần lực lượng.

Trên quảng trường lớn mênh mông bát ngát, người có tên trong sổ dựa theo khu học của chính mình, sau đó tự xếp thành hàng ngũ. Tuy rằng nhân số rất nhiều, nhưng thực ra một chút cũng không náo loạn. Trật tự như vậy, làm cho người ta sợ hãi than: không hổ là đệ tử của đế quốc học viện, tố chất này không có gì phải phản đối!

Dưới Ẩn Nguyệt thần tháp, mười vị một thân bạch y phiêu phiêu, lão giả râu bạc trắng thật dài nhập định mà ngồi. Mười người hơi thở nội liễm giống như không hề bận tâm, nhìn không thấu. Nhưng là không ai hoài nghi đây là những người thực lực khủng bố! Mười người này chính là mười vị trưởng lão của đế quốc học viện, đều là, cường giả Huyền đế! Bí cảnh mở ra lần này chính là dựa vào bọn họ.

Mười đại trưởng lão đã muốn toàn bộ đến đông đủ để mở ra bí cảnh, cũng chỉ thiếu viện trưởng đại nhân. Sau khi viện trưởng đại nhân đến, sẽ chính thức cử hành nghi thức. Vì thế mọi người đều là kiển chân chờ đợi.

Đột nhiên, chân trời xuất hiện hai đạo bóng dáng bạch y, giống như lưu vân bay tới.

Đợi hai bóng dáng tới gần, mọi người mới nhìn rõ hai người. Chỉ thấy cả hai dáng người đều thon dài, khí tràng cường đại. Bạch y như tuyết, mặc phát như đoạn.

Nam tử thân hình mạnh mẽ hé ra dung nhan ôn nhuận như ngọc, tuyệt thế vô song. Ý cười nơi khóe miệng như có như không lại phong hoa tuấn diễm, lịch sự tao nhã vô song. Thiếu niên bên người nam tử, tuy là bị mặt nạ bạc che khuất dung nhan, nhưng đứng cạnh tuyệt thế nam tử, lại đồng dạng sắc ngời phương hoa, côi tư diễm dật. Chiếm đoạt nhan sắc nơi chân trời.

Nhìn hình ảnh duy mĩ như vậy, trong lòng mọi người hâm mộ không thôi.

Bọn họ đều biết viện trưởng đại nhân bộ dạng thực tuấn mỹ, nhưng hôm nay viện trưởng đại nhân lại càng thêm tuấn mỹ! Bọn họ biết Quân Dạ rất cường đại, tuy rằng không biết trưởng thành bộ dáng như thế nào, nhưng xem một thân khí tràng như vậy, cũng biết chắc chắn sẽ không kém!

Sư đồ như vậy, đứng chung một chỗ, đều tự phong tình, như thi như họa. Trên đời không còn thầy trò nào có thể sánh được với hai người tao nhã tuyệt đối như vậy đi?

“Nếu viện trưởng đại nhân đã đến rồi, như vậy liền bắt đầu nghi thức đi.” Lạc Tu vốn là nhập định mà ngồi, liếc mắt một cái nhìn thấy hai người Nguyệt Vũ cùng Bạch Thiên Tuyệt liền cảm thấy khó chịu a! Hai người này, hài hòa như vậy, thật sự là làm hắn ghen chết!


Lời nói của Lạc Tu làm mọi người từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, lại một lòng nhìn về nơi bí cảnh chuẩn bị lịch lãm lần này.

Bạch Thiên Tuyệt đối Nguyệt Vũ lạnh nhạt cười, sau đó xoay người hướng về thần đáp bên trên đài cao đi đến. Nguyệt Vũ cũng tự nhiên bước về đội ngũ Phong Vân các.

Trước khi mở ra bí cảnh có một đoạn nghi thức, cái gọi là nghi thức này, bất quá kỳ thật chỉ là một vị đạo sư tuyên bố lịch lãm lần này cần chú ý hạng mục công việc linh tinh. Bất quá, tuy rằng là chú ý hạng mục, mọi người cũng là nghe rất cẩn thận. Dù sao bí cảnh cùng sự thật cũng có khác nhau. Một cái không cẩn thận, sẽ chết!

Nếu là lịch lãm, hơn nữa là bí cảnh mở ra một năm một lần, lịch lãm như vậy tự nhiên cũng có đối lập. Học viện quy định, phàm là đệ tử tiến vào bí cảnh lịch lãm, mỗi người ít nhất cũng phải thăng cấp Nhất nguyệt (một cấp) thực lực! Như vậy là yêu cầu thấp nhất! Lần này đi bí cảnh lịch lãm, thời gian còn lại là bốn mươi chín ngày. Thời gian bốn mươi chín ngày nếu ở thế giới bên ngoài thăng cấp Nhất nguyệt thực lực quả thực có chút khó khăn, nhưng ở trong bí cảnh lại dễ dàng hơn. Cho nên yêu cầu như vậy cũng không quá phận. Chỉ cần đệ tử cố gắng một chút, hết thảy đều có thể đạt tới.

Trừ bỏ chuyện này, học viện cũng sẽ tiến hành thưởng cho đệ tử có thực lực tăng trưởng nhanh nhất. Đương nhiên, đệ tử yếu kém sẽ bị trừng phạt, đồng thời còn hủy bỏ tư cách tiến vào bí cảnh năm sau.

Đó tất nhiên là chuyện nói sau, bây giờ sẽ là thời gian chân chính mở ra bí cảnh.

Không cần nói thêm cái gì, vốn là mười vị trưởng lão đang nhập định mà ngồi, đột nhiên lập tức phi thân lên cao, làm thành một cái vòng tròn, đem Ẩn Nguyệt thần tháp vây ở bên trong.

Mười vị trưởng lão diêu thân mà đứng, y bào phần phật. Một thân khí thế mạnh mẽ đại phóng, vốn là hơi thở nội liễm lập tức cường đại như sơn, bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) hướng về mọi người đánh úp lại.

Hơi hơi nhắm mắt, mười vị trưởng lão mở lòng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm. Một lát sau, liền chỉ thấy trên lòng bàn tay của mười người đều có một quả cầu năng lượng màu tím thâm trầm.

Quả cầu năng lượng màu tím càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ lớn ngập nửa người mười đại trưởng lão. Thấy vậy, dưới tháp, trong mắt Bạch Thiên Tuyệt chợt lóe lên tia sắc bén, lắc mình một cái, liền đứng phía trên Ẩn Nguyệt thần tháp.

Bạch Thiên Tuyệt lăng không ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, trong tay vẽ vài cái kết ấn nhìn tưởng đơn giản nhưng lại phức tạp biến thành một cái ký hiệu quỷ dị.

Ký hiệu hình tròn màu trắng, càng lúc càng lớn, phi thăng tới đỉnh đầu Bạch Thiên Tuyệt. Sau khi kí hiệu phi thăng đến đỉnh đầu của hắn, Bạch Thiên Tuyệt lại lắc mình, bóng dáng đã phi thẳng tới trời cao cách ký hiệu không xa.

Mười đại trưởng lão sau khi nhìn đến động tác của Bạch Thiên Tuyệt, thập phần ăn ý huy động hai tay, ngửa người một cái đưa quả cầu năng lượng màu tím đi ra ngoài. Mười quả cầu năng lượng màu tím, cơ hồ giống nhau như đúc, ở dưới ký hiệu, đột nhiên bị một năng lượng màu trắng bao vây, hấp dẫn đến bên trong ký hiệu, sau đó biến mất trong hư không.

Sau khi mười cái quả cầu năng lượng đều biến mất, Bạch Thiên Tuyệt một tay vung lên, ký hiệu màu trắng dần dần thu nhỏ lại, sau đó dần dần biến thành một cái năng lượng quang mang màu trắng. Năng lượng quang mang màu trắng, giống như du long dưới sự chỉ dẫn của Bạch Thiên Tuyệt hướng về đỉnh của Ẩn Nguyệt thần tháp bắn nhanh mà đi...

Tia quang mang cuối cùng biến mất, phía trên Ẩn Nguyệt thần tháp, một trận quang mang màu trắng ngà liền bừng lên. Cột sáng màu trắng ngà, từ nhược chí cường, cao đến tận chân trời, nhất trụ kình thiên (một gậy chống trời). Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều là màu trắng. Trắng mênh mông vô bờ...

Sau khi Nguyệt Vũ cảm nhận được năng lượng này, trong lòng liền bị kìm hãm. Năng lượng màu trắng ngà này, không phải là lực của Minh Nguyệt chi tâm ở đan điền sao? Như thế nào ở trong Ẩn Nguyệt thần tháp cũng có? Chẳng lẽ trong Ẩn Nguyệt thần tháp cũng tồn tại một năng nguyên lực Minh Nguyệt chi tâm khác?

Không đợi Nguyệt Vũ nghĩ nhiều, một trận thanh âm liền vang lên: “Sau trận hào quang màu trắng, đó là bên trong Ẩn Nguyệt bí cảnh, các đệ tử đi lịch lãm hảo hảo bảo vệ tốt chính mình đi...” Thanh âm này, rõ ràng là lời nói của Bạch Thiên Tuyệt...Lời nói của Bạch Thiên Tuyệt biến mất, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy trong đầu một trận mệt mỏi, sau đó liền vô ý thức ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui