“Lăng công tử, điểm tâm của ngài.” Một tiểu nha hoàn bưng khay đi vào đặt trên bàn.
Thấy Tử Giai còn đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, lại phóng đại thanh âm kêu một tiếng: “Lăng công tử.”
Thế này Tử Giai mới phục hồi tinh thần.
“Đây là Vương gia vì riêng ngài phân phó điểm tâm.”
Tử Giai thông thả đi vào trước bàn, nhìn nhìn bát chúc còn bốc khói và điểm tâm tinh mỹ trên bàn. Nghĩ rằng: Hắn đã ba hôm không đến xem mình, trước kia chỉ cần hắn ở trong phủ đều sẽ bồi mình dùng bữa.
Nha hoàn tựa hồ nhìn ra tâm tư y, vội vàng bổ sung nói: “Đúng rồi, Vương gia nói mấy ngày nay công sự bận rộn tạm thời sẽ không đến xem Lăng công tử.”
Cái gì công sự bận rộn? Còn không phải đi hòa thân với Nam Hạ quốc công chúa sao. Nghe nói, Nam Hạ quốc công chúa Âu Dương Điệp Vũ bị đưa tới kinh thành không lâu, chỉ tên nói họ phải gả cho Dự thân vương Tiết Đàn. Hoàng thượng không một mình làm chủ, trưng cầu ý kiến Tiết Đàn. Ai ngờ Tiết Đàn không chút suy nghĩ liền ứng thuận việc hôn nhân này. Công chúa cứ như vậy vào trụ Vương phủ, hai người đang chọn ngày tốt, chờ ngày thành thân. Mấy ngày nay Tiết Đàn trừ bỏ trù bị hôn lễ, chính là cùng công chúa nơi nơi giải sầu, thế nào còn nhàn hạ đến chiếu cố mình đây?
Tử Giai trong lòng nghĩ như vậy cũng không biểu lộ ở trước mặt nha hoàn, chỉ phân phó một tiếng bảo nàng lui xuống, còn chính mình ngồi ở trên ghế trước bàn.
Hồi lâu, thấy nha hoàn vẫn còn đứng kia, liền hỏi: “Như thế nào còn sững sờ ở đây?”
Nha hoàn trả lời: “Hồi công tử, là Vương gia phân phó nô tỳ nhất định phải nhìn ngài dùng hết điểm tâm.”
Hắn còn quan tâm mình? Nghĩ vậy, tâm liền bỗng nhiên xúc động một chút, bất quá rất nhanh lại hạ xuống, hắn phải thú người khác, ta cũng đừng tái mong chờ cái gì đi.
Tử Giai hơi hơi nhìu mày, bình thản không chút hờn giận đối nha hoàn nói: “Ngươi vẫn là đi xuống đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.”
“Là.” Nha hoàn lên tiếng liền lui xuống.
Ngơ ngác nhìn thức ăn tỏa hương trên bàn, lại một chút khẩu vị đều không có. Nhìn chúc trong bát dần dần lãnh đi, tâm y cũng từng chút lãnh xuống.
Tiết Đàn hắn muốn thành hôn, nghe nói vị Nam Hạ công chúa kia rất được.
Chỉ cần là mỹ nhân, hắn đều có thể tiếp nhận sao? Hắn liền như vậy không cần mình sao? Hay là mình đối hắn mà nói, thật sự chỉ là một sủng vật mà thôi?
Tử Giai đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng nghĩ đi ra ngoài một chút. Vừa tới sân bên ngoài, chỉ thấy nha hoàn mới vừa đi không lâu kia đối với một thị nữ khác ở phía trước càu nhàu.
“Cái gì thôi, đến lúc này mà còn không biết xấu hổ, thật đúng là đem chính mình thành chủ nhân.”
“Ngươi nói nhỏ thôi, coi chừng bị Lăng công tử nghe được.”
“Nghe được thì thế nào? Thất sủng cổ nhân mà thôi. Vương gia phải thành thân, hắn thật nghĩ đến Vương gia hội độc sủng hắn cả đời sao?”( hảo nô tỳ =.=)
Nghe đến đó, trong lòng Tử Giai như bị cắt một đao.
Đúng vậy, y chẳng qua chỉ là một hạt nhân, lại là một nam sủng ti tiện, còn hy vọng xa vời có một ngày Tiết Đàn thật sự yêu thương mình sao? Có lẽ đối với Tiết Đàn mà nói, giá trị của mình cũng chỉ là ở trên giường khi lấy lòng hắn. Khi hắn đối chính mình mất đi hứng thú, mình lại càng giống sủng vật bị vứt bỏ.
Lúc này chợt nghe thanh âm Tào quản gia phía trước truyền đến, đối hai thị nữ kia quát to: “Hai nha đầu các ngươi đang rề rà ở đây làm cái gì? Nhanh đến tiền đường hỗ trợ.”
Hai thị nữ ứng thanh liền chạy xa…
Trong Vương phủ đang vì đại hôn của Tiết Đàn cùng Điệp Vũ công chúa mà bận rộn, Tiết Đàn mỗi ngày cùng Điệp Vũ công chúa ở đầu đường Yến kinh đi dạo, không ai để ý tâm tình Tử Giai, càng không có người để ý sự tồn tại của y – trừ bỏ người thích trà dư tửu hậu nhàn nhã ngồi tâm sự tin đồn thú vị này.
Lăng Tử Giai ngồi ở góc sáng sủa của quán trà, lẳng lặng nghe trò cười trong quán.
“… Ngươi nói Lăng Tử Giai làm một hạt nhân, sống đã đủ nghẹn khuất, lại làm nam sủng của Dự vương gia, cũng thật sự là đem mặt mũi thế tử một quốc gia cấp mất hết!”
“Kia tính cái gì? Nếu Dự vương gia kia thật sự thương hắn cũng là hắn tạo hóa, ai có thể không biết bên người Dự vương gia mỹ nhân vô số a. Cho dù Lăng Tử Giai hắn phong hoa tuyệt đại, đến trong mắt Thiên triều Dự vương gia chúng ta, vẫn cũng chỉ cùng một nam sủng giống nhau!”
“Tối buồn cười là, Vương gia ít ngày nữa sẽ thú Nam Hạ công chúa, nghe nói công chúa kia cũng là tuyệt đại mỹ nhân đây. Lăng Tử Giai thế này cũng thật dọa người, không danh không phận đi theo Vương gia bốn năm, kết quả là Vương gia căn bản không tính yêu hắn!”
“Ta mà là hắn, ta đã sớm chui rúc trở về Bắc Đông quốc!”
“Ha ha!”
“Ha ha ha!”
….
Góc sáng sủa thật u ám, Tử Giai đem chính mình giấu hoàn toàn ở nơi u ám, biểu tình trên mặt không phải phẫn nộ, cũng không là cáu giận, mà là lạnh nhạt.
Lạnh nhạt đến chỉ có người từng trải qua tuyệt vọng sâu sắc mới có thể hiểu được bi thống. Tin đồn như vậy, y đã sớm nghe thành quen.
Y im lặng cúi đầu uống trà, một lần một lần châm nước trà viết cùng một chữ – Đàn.
Nhưng dù tái viết nhiều, cũng không thay đổi được sự thật a. Tiết Đàn lập tức sẽ thú Điệp Vũ công chúa kia, mà chính mình từ đầu đến cuối đều chỉ là sủng vật hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay mà thôi.
Nếu, nếu chính mình thật sự có lòng tự trọng, có phải hay không hẳn là kiên quyết rời đi, trở lại nơi thuộc về y đi? Chắng lẽ còn đợi cho hắn chính mồm nói ra sẽ vứt bỏ mình sao?
“Thế tử điện hạ?”
Một người đem thanh âm áp đến cực thấp, đột nhiên ở bên tai Tử Giai hỏi.
Tử Giai chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt một người một thân y phục vải thô, đội đấu lạp, như cố ý che đi dung mạo, gương mặt tuy rằng bám bụi nhưng có thể thấy được nguyên bản tuấn mỹ.
Lăng Tử Giai không rõ nên nhìn người tới, đóng hạ mắt, im lặng đợi người đó mở miệng.
“Ta là Thiếu Khiêm, Vương Thiếu Khiêm a.” Người đó nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, tiếp tục đè thấp thanh âm nói.
Mắt Lăng Tử Giai sáng lên một chút, nhìn chằm chằm người đó hồi lâu, chợt nhận ra bộ dáng giống như đã từng quen biết. Là người bạn thời thơ ấu, cũng là người bạn y tối tín nhiệm – Vương Thiếu Khiêm. Mười năm, mười năm trước đều còn là ngoan đồng, hiện tại đều đã là người trưởng thành. Tuy rằng bộ dáng thành thục, nhưng vẫn có thể nhận ra lẫn nhau.
Ngây ngốc cô độc rời xa cố hương đến nơi không có thân nhân này mười năm, đột nhiên một vị cố nhân xuất hiện làm cho y cảm thấy vô cùng kinh hỉ. Lúc này tâm lý Tử Giai dị thường kích động, nhưng vẫn hạ giọng hỏi: “Thiếu Khiêm?! Thật là ngươi? Ngươi có khỏe không?”
Vương Thiếu Khiêm thâm tình nhìn mặt Lăng Tử Giai, trừ bỏ niềm vui khi gặp lại, còn có một loại tình tự phức tạp.
“Ta hảo, điện hạ ngươi thì sao?”
“Ta?” Tử Giai không biết nên trả lời như thế nào, chính y cũng không biết như vậy có tính hảo hay không. Nếu nói không tốt, hàng năm đều cẩm y ngọc thực, áo cơm không lo. Nhưng nếu nói tốt, y chân chính thấy vui vẻ sao?
Tử Giai không trả lời, mà hỏi lại một câu: “Nga, ngươi như thế nào lại đến nơi này?”
Vương Thiếu Khiêm lại nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người còn đang đàm tiếu, không ai chú ý tới hắn, liền đưa lưng về phía mọi người ngồi trước bàn Lăng Tử Giai, để sát vào Lăng Tử Giai thấp giọng nói: “Điện hạ, Bắc Đông quốc cùng Thiên triều muốn đánh trận.”
“Cái gì?” Tử Giai giương mắt nhìn đối phương, không dám tin.
Thiếu Khiêm do dự một chút, chậm rãi nói tiếp: “Điện hạ, thật không dám giấu diếm, Khả Hãn lão nhân gia đã quy thiên rồi…”
Văn ngôn, Tử Giai đầu tiên là ngẩn ra, một lát sau lại thả lỏng biểu tình thùy hạ ánh mắt ngơ ngác nhìn mặt bàn.
Phụ Hãn quy thiên, mười năm tiền phân biệt nay lại thành tử biệt, ngay cả lần cuối cùng cũng không nhìn thấy mặt. Tuy nói năm đó cũng từng hận hắn nhẫn tâm đem chính mình đến nơi này làm hạt nhân. Nhưng là theo tuổi tăng trưởng, y cũng dần dần lý giải khổ tâm của phụ Hãn. Hết thảy đều là vì đại cục.
Dù sao cũng là cốt nhục tình thâm, y từ nhỏ đã không có mẫu thân, nay lại nghe nói phụ Hãn tạ thế, y có thể nào không thương tâm? Nay, y không phải đúng là một người không nhà để về?
Tựa hồ nhìn ra tâm tư y, Vương Thiếu Khiêm an ủi nói: “Điện hạ ở lại Yến kinh rất nguy hiểm, ta là đến đưa ngươi đi.”
Lăng Tử Giai giương mắt nhìn Vương Thiếu Khiêm một cái, đi? Y còn có thể trở về sao?
Vương Thiếu Khiêm theo trong tay lấy ra một mật hàm, nói: “Đây là Khả Hãn trước khi lâm chung lệnh ta giao cho điện hạ, chỉ cần điện hạ trở về có thể dùng cái này kế thừa Hãn vị. Nếu không thúc thúc của ngươi sẽ soán vị, sau sẽ khởi binh mưu phản hướng triều đình tuyên chiến. Cứ như vậy, điện hạ làm hạt nhân ở lại kinh thành cũng rất nguy hiểm. Thỉnh điện hạ mau mau cùng ta trở về đi!”
Thùy mâu vuốt ve bát trà, thản nhiên nói: “Ngươi trở về đi, ta sẽ không đi theo ngươi.”
“Nhưng là, điện hạ…”
Vương Thiếu Khiêm chưa nói xong, Lăng Tử Giai đã phiêu nhiên xuất môn đi xa.
Vương Thiếu Khiêm nhìn theo bóng dáng Lăng Tử Giai, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ngươi không đi, ta làm sao có thể đi đâu?”
Trời đã tối rồi, trong Vương phủ đèn đuốc huy hoàng, như một trời đầy sao dưới mặt đất.
Lăng Tử Giai nhìn trời, nói không rõ là vui hay buồn, chính là cảm thấy có chút khổ sở.
“Tử Giai, ngươi đã đi đâu?”
Vừa vào cửa, chợt nghe thanh âm tức giận của Tiết Đàn ập xuống, Lăng Tử Giai sửng sốt, nhìn Tiết Đàn, khóe miệng co rúm, thản nhiên nói: “Ngươi không phải hẳn là nên bồi Nam Hạ công chúa kia sao?”
Tiết Đàn vốn đang sinh khí vì không thấy Tử Giai, nay nghe lời Tử Giai nói, lửa giận bỗng nhiên lập tức tan thành mây khói, mặt mày hớn hở đứng lên, không để ý Tử Giai giãy dụa đưa y ôm vào trong lòng, vui cười nói: “Như thế nào, sinh khí? Tử Giai ngay cả bộ dáng tức giận cũng làm người ta trìu mến như vậy, đến đến đến, làm cho ta hảo hảo bồi thường ngươi một chút.”
Nói xong, Tiết Đàn liền cúi đầu hôn Tử Giai, tay cũng không để yên.
Tử Giai giãy dụa đẩy Tiết Đàn ra, hướng bên trong đi đến: “Mỗi lần đều như vậy hồ lộng ta.”
Tiết Đàn lại từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy y, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhành thổi khí, thấp giọng nói: “Ta như thế nào hồ lộng ngươi? Ta mỗi lần đều là thỏa mãn ngươi mới bằng lòng chấm dứt, chẳng sợ ta mệt muốn chết, cũng chưa bao giờ qua loa xong việc a.”
Tử Giai cắn môi, cúi đầu, thấp giọng oán trách: “ Ngươi biết ta nói không phải ý này…”
“Nói cái gì cũng không trọng yếu, hiện tại có việc trọng yếu hơn!” Tiết Đàn cười càng không có hảo ý.
Tử Giai muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn mạnh mẽ ôm lấy thân mình, y chỉ cảm thấy lòng bàn chân nhất hư, liền bị Tiết Đàn mạnh mẽ áp đảo trên giường.
“Ngươi…” Tử Giai giãy giụa nghĩ muốn chạy trốn khỏi giam cầm của Tiết Đàn, bất đắc dĩ thể nhược lực tiểu (thân thể yếu lực nhỏ), làm sao là đối thủ Tiết Đàn thân là đại tướng quân?
Tiết Đàn tay càng không an phận, vói vào trong quần áo Tử Giai tùy ý chạy, cười dị thường ám muội, thanh âm cũng tràn ngập dục vọng: “Ngươi có biết ngươi đùa với lửa? Giãy giụa chỉ càng làm khiêu khởi hứng thú của ta.”
Tử Giai lập tức liền ngừng giãy giụa, thẳng tắp nhìn Tiết Đàn.
Tiết Đàn không chút ý tứ muốn dừng lại, ngón tay nhẹ khiêu khích bộ vị mẫn cảm của Tử Giai, nhìn ánh mắt Tử Giai bắt đầu trốn tránh chính mình, thế này mới vừa lòng ngừng tay, hôn thật mạnh đi xuống, xé rách quần áo hai người.
Tử Giai ban đầu còn trốn tránh, lại ngăn cản không được thế công mãnh liệt của Tiết Đàn, nhịn không được thân thủ ôm lấy Tiết Đàn.
Tiết Đàn lấy mảnh quần áo cuối cùng còn sót lại, tràn ngập dục vọng đánh giá thân thể trong lòng. Tay không tự chủ được hướng thân Tử Giai, dùng sức xoa nắn dục vọng đã muốn có phản ứng của y.
“Ô…” Thân thể Tử Giai không tự chủ được vặn vẹo, đôi mắt trong suốt lúc này đã nhuốm màu đam mê, thâm tình nhìn Tiết Đàn, tiếng thở dốc càng ngày càng trầm.
“Chỉ có ta tài năng làm ngươi say mê đến như vậy…” Tiết Đàn cười khẽ trong cổ họng, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc của Tử Giai càng ngày càng dồn dập, trong miệng không tự chủ được phát ra thanh âm ngân nga rất nhỏ mà say mê.
Một trận kịch kiệt run rẩy, Tử Giai gắt gao phàn trụ Tiết Đàn, gương mặt thường ngày bình tĩnh vô ba chỉ có trong lòng Tiết Đàn mới hiện ra nét nhộn nhạo, ánh mắt mê ly thở hổn hển.
Tiết Đàn đưa y tựa vào lòng ngực chính mình, một bàn tay ngăn đón y, một bàn tay ngựa quen đường cũ tìm xuống dưới.
Khoảnh khắc ngón tay tới mục đích, thân mình Tử Giai nhẹ run, giương mắt nhìn Tiết Đàn, Tiết Đàn cúi đầu hôn trụ y, phân tán lực chú ý của y, ngón tay lại lưu luyến chung quanh đóa hoa kiều diễm đang run rẩy.
Hắn một mảnh bát lộng phiến hoa tinh mịn mềm mại, một chút một chút đẩy ra đóa hoa, nhẹ nhàng mà lại sâu thâm tham nhập hoa nội.
Thân mình Tử Giai run rẩy theo một chút, lại khép mắt, thở hổn hển, say mê hưởng thụ cảm giác nóng bỏng đáng sợ kia, theo sự chuyển động của ngón tay, phát ra tiếng rên rĩ mơ hồ không rõ.
Thẳng đến khi đóa hoa bởi vì ngón tay khiêu khích chậm rãi nở ra, Tiết Đàn mới ôm Tử Giai đặt lên đùi mình, siết chặt eo Tử Giai, mạnh mẽ xỏ xuyên thân thể mềm mại kia…
“A… A a…”
“Tử Giai, ngươi là của ta…”….
Ngoài cửa sổ, một bóng đen hăng hăng nắm chặt tay xoay người bỏ đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...