Dã thú và hoa hồng

Lương Điềm Vi không nghĩ tới đối phương lại nhìn mình, đôi mắt trắng đen rõ ràng khẽ chớp: “Hôm qua Angela không mang theo chìa khóa nên đứng bên ngoài căn hộ, buổi tối đội cổ vũ của cậu ấy còn phải thi cuộc tuyển chọn sơ bộ nên tôi mới về sớm mở cửa giúp cậu ấy.”
 
Cô sợ Iman nghĩ cô không coi trọng anh, vì giúp bạn mở cửa phòng mà lập tức rời đi, Lương Điềm Vi bổ sung: “Quần áo của Angela đặc biệt chuẩn bị vì buổi biểu diễn đó, cực kỳ quan trọng, cậu ấy đã tập đi tập lại vũ đạo dành cho tuyển chọn sơ bộ, không thể vì không có trang phục mà từ bỏ được đúng không nên tôi bắt buộc phải về mở cửa cho cô ấy. Iman, thật sự tôi rất muốn đợi anh, thật đấy!”
 
Thật sự cô đã rất kiên nhẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Iman: “Cô rời đi trước là vì giúp bạn bè, tại sao lại không giải thích?”
 
Lương Điềm Vi sửng sốt hai giây: "Nhưng ngày hôm qua tôi rời đi trước là sự thật …”
 
Hơn nữa, anh thật sự ghét tôi mà.
 
Cô thầm bổ sung trong lòng, cho dù có nói, anh cũng sẽ nghĩ là tôi đang kiếm cớ.
 
Lúc đó thái độ của anh đối với cô không tốt lắm, vậy nên cô nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
 
Gương mặt trắng nõn của cô gái năm phần thản nhiên năm phần bình tĩnh khiến trong lòng Iman bực bội đến mức mất khống chế.
 
Cơn gió nhẹ thổi qua trạm xe buýt, con đường ồn ào, quả thật đây không phải nơi lý tưởng để suy nghĩ đến cảm xúc phức tạp trong lòng, sau đó anh cảm nhận rõ ràng được hai loại cảm xúc đối lập tồn tại trong mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm xúc vui vẻ và phiền phức đồng thời hiện diện, đều bởi vì người con gái trước mặt.
 
Ngày hôm qua sau khi nói ra bao nhiêu lời khó nghe mà cô vẫn nguyện ý đợi anh.
 
Vậy mà anh lại tiếp tục một lần nữa nói những lời quá đáng với cô, thật đáng chết.
 
“Iman? Anh là Iman Lawrence!”
 
Chàng trai vừa nãy còn đang chúc mừng Stanley phát huy tốt thực lực bỗng vui sướng bổ nhào đến trước mặt Iman: "Thượng Đế ơi, thì ra cậu thật sự gia nhập đội Tyrannosaurus! Bọn họ nói với tôi cậu chuyển trường đến, tôi còn không tin, tôi nói làm gì có chuyện tốt như thế chứ!”
 
Anh ta là người sống trong hiện thực, từ trước đến nay chưa từng mơ mộng hão huyền, vậy mà hiện thực còn đẹp hơn cả giấc mơ!
 
“Bây giờ gặp được cậu thật sự quá tốt rồi, tuần sau cậu có ra trận không, tôi nhất định sẽ giành được vé đi xem trận thi đấu của cậu, không giành được tôi sẽ bỏ tiền ra mua, tôi nhất định phải đi cổ vũ cho cậu. Cậu biết không, tôi đã xem tất cả các trận đấu thời cấp ba của cậu, cậu thật sự là thiên tài đấy!”
 
Sắc mặt Stanley tái mét, thằng quỷ đáng ghét quá mức hưng phấn này chui đâu ra vậy, tên bất tài này nói anh ta người bảo hộ của đội phòng ngự cơ mà?
 
Đáng ghét, càng khiến Stanley tức giận hơn chính là giọng nói của người kia thu hút sự chú ý của những người khác, trong phút chốc bên đường toàn tiếng nói của người xem bóng kể lại cho người không xem về thời kỳ thống trị huy hoàng hồi cấp ba của Iman.
 
Ầm ĩ, có cái gì mà ầm ĩ, mấy người chưa từng thấy vận động viên bóng bầu dục bao giờ sao?
 

Như vậy đã tính là gì, Stanley anh ta mới là minh tinh vườn trường, mấy cô gái bên đội cổ vũ toàn vây quanh anh ta, mà anh ta vừa xuất hiện trong trường luôn có người chủ động lại chào hỏi, anh ta mới là người được hoan nghênh, được săn đón nhất.
 
“Đi thôi, không phải nói muốn ăn kem sao? Còn đứng như trời trồng ở đây làm gì.”
 
Sự nổi bật vốn thuộc về Stanley đã bị Iman cướp mất, Stanley khó chịu nhìn về phía Lương Điềm Vi: "Cô nhiều chuyện như thế làm gì, lần sau đừng kêu Angela đến đón cô nữa, thật phiền phức.”
 
“A, cái người này bị bệnh thần kinh hả?”
 
Vô duyên vô cớ lại trở thành cái bia trút giận cho Stanley, nhưng Lương Điềm Vi cô không phải cái bao trút giận, cô giận dữ đi mất, mà lời nói của cô cũng không thể gây tổn thương được da mặt dày như trâu của Stanley.
 
Nhưng một giây sau đã có người trút giận giúp cô.
 
Iman lập tức nắm lấy cổ áo Stanley, cười nhạo anh ta: "Rác rưởi.”
 
Màn đêm buông xuống, đôi mắt xanh thẫm của Iman phủ một tầng sương đen, anh nói chuyện chậm rãi, không phải uy hiếp, mà thật sự đang nghi hoặc: "Cậu chưa thua đủ có phải không, hay cậu muốn nếm trải cảm giác bị tôi đánh tơi bời một lần nữa?”
 
Trên lối đi bộ, người đến người đi, vô số người đang nhìn người của đội phòng ngự cao to, vạm vỡ - Stanley bị một anh chàng tóc vàng đẹp trai túm cổ áo, nhưng không một ai bước lên giảng hòa, trái lại còn cầm điện thoại quay video.
 
Sắc mặt Stanley cường tráng bỗng trắng bệch, duỗi tay muốn tránh thoát hai lần nhưng tay của Iman giống như cái khóa nặng trịch, người khác không thể thoát khỏi, trừ khi anh muốn buông tha cho họ.
 
Quái lạ là Stanley thử hai lần liền dừng lại, hô hấp trở lên rối loạn, trong mắt hiện lên tơ máu đỏ lòm, dường như rất sợ hãi.
 
Angela vội vàng cứu bạn trai, không chút suy nghĩ liền kê chân lên tay Iman: “Iman mau buông anh ấy ra, anh không biết Stanley cũng giống anh sao, đều là vận động viên bóng bầu dục đấy.”
 
Chẳng có ích gì.
 
“Sao tôi lại không biết.”
 
Iman cười lạnh lùng, ánh mắt nham hiểm trừng Stanley, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, Stanley vạm vỡ như vậy mà bị ném ra xa mấy bước chân.
 
Thời khắc người đàn ông lấy lại được sự tự do liền giấu đi tư thế chật vật của mình, giả vờ thoải mái chỉnh lại quần áo, vờ như anh ta còn không thèm dùng lực, không thèm tranh chấp với Iman nên mới như vậy.
 
Không phải anh ta không thể phản kháng, mà anh ta không muốn so đo với Iman thôi.
 
“Stanley.Dean, một tên phế vật.”
 
Ánh mắt đầy khinh thường của Iman dường như muốn đè cái lưng thẳng lưng của Stanley xuống một lần nữa.
 
Bị gọi cả họ lẫn tên trước mặt nhiều người như vậy thì chính là kẻ thất bại, vậy mà Stanley lại không phản bác, rõ ràng anh ta rất tức giận, nhưng đối mặt với Iman, sự tức giận của anh ta đều phải nhịn lại không dám phát tiết, cái cổ to khỏe đỏ đến đáng sợ.
 
Lương Điềm Vi phát hiện ra một Stanley kiêu ngạo tự mãn ở trước mặt Iman lại như một con hổ giấy, thoạt nhìn có vẻ hung thần ác khí, khí thế không hề thua Iman, nhưng quan sát kỹ mới thấy anh ta chỉ dám tức giận với người khác, cũng chỉ dám khoe khoang với người khác.
 

Từ trên xuống dưới đều là phế vật.
 
Angela dịu dàng vỗ về bờ vai Stanley, dỗ dành anh ta đừng tức giận.
 
“Đừng đụng vào anh! Cô nghĩ tôi cần được an ủi sao?”
 
Stanley từ chối lòng tốt của Angela, còn hung hăng hất tay bạn gái ra, không tìm thấy một tia lý trí nào trong con mắt đỏ ngầu kia: “Cút đi, tôi không cần sự đồng tình.”
 
Cánh tay trắng nõn của Angela bị nhéo đến đỏ ửng, cô ấy đau đớn kêu lên: “Stanley.”
 
Nhìn thấy cô gái với cánh tay mảnh khảnh bị hất ngã trên đất, Lương Điềm Vi vội vàng đi tới đỡ. Angela đứng dậy nhìn Stanley thở phì phò rời đi, liền muốn đuổi theo anh ta: “Vi, tớ không sao, tớ đi tìm anh ấy trước, có chuyện gì để về rồi nói.”
 
Cô ấy đi quá nhanh, Lương Điềm Vi không kịp gọi.
 
Lần này thì hay rồi, tâm trạng đang tốt bị Stanley phá sạch, không thể ăn kem nữa, mà cô còn đang nghĩ Angela đuổi theo có bị sao không. Stanley kia hoàn toàn bị tức giận che mờ mắt rồi, anh ta vạm vỡ như vậy, vừa nãy vung tay một cái Angela đã ngã rồi.
 
Lúc Lương Điềm Vi uể oải muốn rời đi, Iman lại gọi: “Vivian.”
 
“Sao vậy?”
 
Lương Điềm Vi quay người, hai tay Iman đút túi quần yên lặng đứng đó nhìn cô.
 
Mái tóc màu vàng của chàng trai bị gió làm rối tung nhưng anh lại chẳng thèm quan tâm, chỉ tùy ý vén một cái, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Lương Điềm Vi.
 
Đôi môi hồng của Lương Điềm Vi khẽ hé rồi chậm rãi khép lại.
 
Cô nghĩ tới chàng thiếu niên một mình đại sát tứ phương trên sân thi đấu năm đó, muôn vàn sự cổ vũ như thủy triều dâng trào muốn nhấn chìm anh, anh cởi bỏ mũ bảo hiểm, rũ bỏ mái tóc vàng rực rỡ, không để ý tới bình luận của người khác.
 
Đây mới là Iman mà cô quen biết, không cần trang phục và hình tượng hoa lệ, sự tồn tại của bản thân anh đã đủ thu hút ánh mắt người khác, một Iman tự do, không chịu sự cấm đoán của ai.
 
Iman hất cằm về phía chiếc biển hiệu vừa đáng yêu vừa lãng mạn cách đó không xa: “Như vậy đi, đổi thành tôi mời cô ăn kem.”
 
Cô hít sâu, khiến trái tim đang đập mạnh bình tĩnh lại: “Không, nên là tôi mời anh mới phải.”
 
Vừa nãy Iman đã trút giận giúp cô, bởi vì Stanley hèn nhát đó, cô thực sự không dám làm Iman tức giận.
 
“Cảm ơn anh vì đã giáo huấn cái người kiêu căng ngông cuồng kia.”
 
Hơn nữa, Iman sống nhờ vào việc làm thuê, làm sao cô dám để anh mời mình.
 

Trong tiệm, mỗi một tay Lương Điềm Vi cầm một cây kem, suy nghĩ ba giây liền đưa cái vị chocolate cho Iman thì lại thấy đối phương rất tự nhiên lôi ví ra trả tiền.
 
Tay trái cô cầm một cây kem vị quả mâm xôi ngọt thanh, tay phải một cây kem chocolate, thật là khó xử, tay không thể làm việc nên cô chỉ có thể dậm chân: “Không được, tôi muốn mời anh, anh trả tiền làm gì?”
 
Iman nhìn cô, khoé miệng nhếch lên, xem ra tâm trạng đang rất tốt: “Tôi không ăn đồ ngọt, vậy nên cả hai cây đều là của cô.”
 
Hả? Vậy không phải biến thành anh mua kem cho cô sao?
 
Cô muốn hỏi, nếu đã không ăn vì sao ban nãy cô hỏi anh muốn ăn vị gì, anh không nói thẳng mà lại nói cô thích vị gì thì chọn vị đấy.
 
Trong phút chốc cô có cảm giác cảnh tượng này có chút mờ ám, bởi vì thật sự rất giống bạn trai, nhưng cô hiểu hơn ai hết Iman không thích cô.
 
“Cô may mắn thật đấy, có bạn trai tốt như vậy.”
 
Người hiểu lầm không chỉ có mình cô, còn có cô gái đáng yêu làm nhân viên tiệm, vừa nhận tiền mặt chuẩn bị tìm tiền thừa trả lại, vừa đỏ mặt trộm nhìn Iman.
 
Lương Điềm Vi ngại ngùng giải thích: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”
 
Khi có người nói ra chuyện ngại ngùng, thì chuyện càng ngại ngùng hơn sẽ xảy ra.
 
Hay rồi, lần này cô không dám nhìn Iman, cô sợ đối phương không vui, nhưng cô đã lập tức phủ nhận nên hy vọng anh sẽ không giận quá lâu.
 
Đi tới dưới khu ký túc xá, Lương Điềm Vi cũng đã giải quyết xong hai cây kem.
 
Cô cắn môi dưới, đôi mắt tròn nhìn lên trên, nhìn chàng trai im lặng suốt chặng đường đưa cô về: “Iman, ngày mai anh có đi tập luyện không?”
 
Anh trả lời với giọng điệu bình thản: "Ngày mai đội bóng không có buổi tập luyện."
 
Rõ ràng anh không tham gia tất cả buổi tập luyện, nhưng anh lại biết rõ lịch trình hơn cả cô.
 
Lương Điềm Vi nản lòng ờ một tiếng, cứ như vậy thì thời gian và cơ hội cho cô càng ít đi rồi: "Vậy sau này tính tiếp, tôi về trước đây, tạm biệt."
 
"Khoan đã."
 
Iman gọi Lương Điềm Vi lại: "Stanley miêu tả tôi như thế nào với bạn cùng phòng của cô?"
 
Lương Điềm Vi nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, giống như muốn nói 'anh thật sự muốn biết hả', Iman ngược lại tỏ vẻ không sao, kênh kiệu dựa lưng vào cửa kính của căn hộ.
 
Cô khéo léo đề nghị: "Anh ta nói rất quá đáng, tôi cảm thấy anh có thể không cần phải biết đâu."
 
"Vivian." Anh nhẹ nhàng thúc giục.
 
"Được rồi để tôi nói, nhưng mà anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý."
 
Lương Điềm Vi kể lại đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện mà Angle đã nói với cô cho Iman: "... Anh ta còn nói, ba cầu thủ đến tìm anh tất cả đều bị anh hung hăng đánh cho một trận."
 
"Tôi không có đánh người."
 
"Hả?"

 
"Tôi không có ra tay đánh họ, không hề đánh một tên nào, nam sinh viên đầu tiên đến tìm tôi bị thương là do lúc chạy ra ngoại đã vấp vào cửa rồi té, hai người sau đó là do Stanley đánh."
 
"Stanley ư? Tại sao anh ta lại làm như vậy?!"
 
"Vì muốn Steve cảm thấy tôi là người có khuynh hướng bạo lực, như vậy thì ông ấy mới từ bỏ việc cho người đến lôi tôi trở về."
 
Tiền vệ chính Jasper của đội bóng là đồng đội cấp 3 của Iman, người đầu tiên đến tìm anh bị thương quay về, ngay sau đó đã có tin đồn anh đánh người, dĩ nhiên những tin đồn kia là do Stanley tạo nên, tiếp đó trên mặt của người thứ hai, thứ ba đều có dấu vết bị đánh, cũng là do Stanley gây nên.
 
Jasper muốn giúp anh giải thích với huấn luyện viên, nhưng bị anh ngăn lại, bởi vì sau khi tin tức anh đánh người lan truyền ra ngoài, quả thật hơn nửa tuần không có người nào đến quấy rầy anh nữa, như thế cũng không tệ, dù sao thì anh cũng không quan tâm người khác nói gì về mình.
 
Cho đến khi anh hiểu lầm Lương Điềm Vi.
 
So với cảm giác tủi thân khi bị người khác hiểu lầm, cảm giác có lỗi và áy náy của người hiểu lầm sau khi biết được sự thật càng khiến người ta khó chịu hơn.
 
Anh nhìn cô: "Cô có biết vì sao tôi lại giải thích với cô không?"
 
"Vì sao?"
 
"Vivian, tôi không muốn cô hiểu lầm tôi."
 
Thì ra là vậy, mà anh vốn không cần lo lắng điều đó.
 
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Iman, trong nụ cười ngọt ngào ẩn giấu chút tự hào.
 
"Vậy thì anh không cần lo lắng, Iman, tôi vốn không hề tin vào những lời nói bậy bạ của anh ta, tôi biết anh là người như thế nào, từ lúc đầu tôi đã biết rồi."
 
Trái tim của anh như có vật gì đó chạm mạnh vào, là cái gì, là nụ cười của cô hay là thứ gì khác, anh cũng không rõ.
 
Anh ngẩn người, nhìn khóe môi của Lương Điềm Vi còn dính một vệt kem chocolate.
 
Cô trông rất ngọt, có lẽ anh cũng muốn ăn một chút đồ ngọt rồi.
 
Iman mỉm cười đáp lại cô, vẻ điển trai ấy khiến tim cô lỡ hai nhịp, sau đó nụ cười ấy như điên cuồng nhảy múa.
 
Bên tai cô như có tiếng nổ vang, trong phút chốc cô chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp tim của mình.
 
Sao lại có người đẹp trai đến thế chứ... Thượng Đế ơi ngài thật sự quá thiên vị anh ấy.
 
"Ngủ ngon, Vivian."
 
"Ngủ ngon..."
 
Sau khi vào thang máy, nhịp tim của cô mới từ từ bình tĩnh trở lại, cô chợt nhận ra một vấn đề rất quan trọng.
 
Iman anh tiễn cô về, sao mà cứ tiễn như vậy, rồi tiễn đến dưới khu ký túc xá luôn vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui