“Không biết có phải vì đội cổ vũ tới luyện tập không, tôi luôn cảm thấy trong sân luyện tập luôn có mùi thơm thoang thoảng.”
“Cậu phắn đi, Jeffery. Tối qua đội cổ vũ người ta tới luyện tập, qua một ngày rồi cậu còn ngửi được mùi, còn thính hơn của mũi của con Labrador nhà tôi.”
Vào thời gian giải lao trong buổi tập vào tối thứ năm, Lương Điền Vi đã cầm dữ liệu số liệu từ tổ huấn luyện thi đấu về sân bóng, rồi đi thẳng đến khu huấn luyện viên bên sân ngồi xuống. Cô đã theo đội bóng tập luyện được hai ngày, sau hôm chủ nhật đó, bầu không khí luôn khá tốt, dù là Stanley đáng ghét cũng không tới gây chuyện với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này, có phải Vivian đã xịt nước hoa không, hình như tôi cũng ngửi được mùi thơm.”
Patrick luôn im lặng trong nhóm đột nhiên lên tiếng: “Không phải cô ấy, Vivian rất chuyên nghiệp, lúc huấn luyện cô ấy không bao giờ làm những việc khiến cầu thủ phân tâm.”
Vài cầu thủ ở sân vừa nghe lời này thì nhao nhao gật đầu. Vì vụ tranh chấp của Iman và Jasper vào hôm chủ nhật mà thứ ba đã luyện thêm hai tiếng cho đến mười giờ tối mới kết thúc. Rất nhiều cầu thủ đều thầm oán hận quyết định ma quỷ này của Steve, nhưng Lương Điềm Vi không hề oán trách lời nào. Cô bận rộn đi theo huấn luyện viên thể chất ghi chép các số liệu, bận đến khi kết thúc cùng bọn họ.
Nhưng thật ra cô chỉ làm trợ lý cầu thủ vào giờ hành chính thôi, cô có thể chọn không tới.
“Đúng vậy, cô ấy đúng là khiến người ta bất ngờ đấy.”
Patrick tiếp tục nói: “Hơn nữa các cậu có cảm thấy sau khi Vivian vào đội, bầu không khí tập luyện của đội bóng chúng ta đã thoải mái hơn nhiều không? Vivian luôn mỉm cười, nói chuyện với cô ấy, tâm trạng sẽ trở nên tốt. Quyết định của huấn luyện viên quả nhiên không sai, có một cô gái trong đội bóng, mọi người cũng không nóng nảy lắm.”
Đám chàng trai sôi nổi thảo luận, thế nhưng Lương Điềm Vi hoàn toàn không để ý, chỉ cúi đầu sắp xếp tài liệu mà huấn luyện viên cần dùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này, Patrick, cậu luôn nhìn chằm chằm về phía Vivian, lẽ nào cậu có ý với cô ấy phải không?”
Trong khi đám cầu thủ nói chuyện phiếm, tiền đạo với ánh mắt sắc bén liếc một cái đã tóm được chàng trai nào đó bị hành hạ bởi tình yêu đơn phương: “Bảo sao lúc nãy cậu có thể lập tức nói Vivian không xịt nước hoa, tâm trí đều đặt trên người cô ấy rồi chứ gì.”
Trong tiếng cười vang, Patrick có hơi hướng nội do dự có nên thừa nhận không. Nhìn phản ứng của mọi người, lại thấy Alex sờ cằm, lúng túng nhìn anh ta.
“Patrick, tôi khuyên cậu một câu. Cô ấy là trợ lý cầu thủ, nếu cậu muốn qua lại với cô ấy là chuyện cực kỳ phiền phức. Nếu Vivian trong đội cổ vũ thì dễ dàng hơn, đáng tiếc cô ấy không phải. Cậu nghĩ huấn luyện viên sẽ cho phép yêu đương trong đội sao?”
“…”
Patrick nặng nề thở dài, anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện xa như vậy.
“Nếu huấn luyện viên biết có một người lúc nào cũng phân tâm như cậu ở sân, tôi nghĩ trong hai người, ít nhất một người phải đi. Vì vậy tôi nghiêm túc đề nghị cậu, người anh em, cậu vẫn nên nhịn đi, đừng mắc lỗi theo đuổi cô ấy một cách ngu ngốc.”
Alex tiếc nuối vỗ vai Patrick: “Đúng đấy, nữ sinh của đội cổ vũ cũng rất được, tôi có thể bảo bạn gái tôi - Leah giới thiệu cho cậu.”
“Tôi hiểu rồi, cậu nói đúng.”
Patrick rũ bả vai, anh ta chỉ là trung vệ chạy thay thế bổ sung của nhóm tấn công, còn đang cố gắng vì cơ hội ra sân. Nếu vì yêu đương mà mất đi cơ hội này, vậy những nỗ lực hai năm qua của anh ta sẽ hoàn toàn uổng phí. Anh ta nuối tiếc nhìn Lương Điềm Vi, lại phát hiện có người không để ý ánh mắt người khác, nghênh ngang đi tới trước mặt đối phương.
Anh ta không sai, tối nay người đó đã đi tìm cô…
“Lần thứ tư rồi.”
Jasper uể oải dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Josh: “Này, cậu đếm đến lần thứ mấy rồi?”
Josh: “Giống cậu.”
Jasper gật đầu: “Dù sao thì không bao lâu nữa sẽ kết thúc huấn luyện, đến lúc đó nếu là số lẻ, cậu không lấy được một trăm tệ ra thì không được rời khỏi căn cứ.”
Josh không cho là đúng: “Người anh em, cậu cũng biết thời gian tập luyện chẳng còn bao lâu, cậu cảm thấy cậu ta còn viện cớ đi tìm Vivian không?”
“Đương nhiên, đó là Iman mà.”
Jasper cười xấu xa nhìn đôi nam nữ cách đó không xa, có lẽ anh ta cảm thán sai đối tượng, đáng lẽ nên là: “Đó là Vivian mà.”
Hàm ý có nghĩa, cậu cảm thấy tên Iman kia nhịn được chắc?
Đừng trách vì sao Jasper không tin định lực của Iman như vậy, tối nay người đó đã lấy lý do uống nước ba lần, một lần tìm tới với lý do hỏi đối phương số liệu, để ở bên Lương Điềm Vi.
Nói con gái được làm từ nước gì chứ, anh ta cảm thấy người anh em này của anh ta cũng chẳng khác gì, uống nước mà mất tới ba phút, thời gian nghỉ ngơi thì toàn lười biếng bên cạnh Vivian.
Ban đâu Jasper không phát hiện ý đồ của Iman, còn tò mò anh đặt chai nước xa như vậy làm gì. Mỗi lần uống nước đều phải tới rìa sân, đi đi về về đều lãng phí thời gian. Sau đó cứ đến thời gian nghỉ giải lao thì đối phương lập tức đi đến nơi có bóng hình xinh đẹp duy nhất trên sân.
Lúc đó, anh ta đã hiểu hết.
“Không phải, tôi phát hiện càng ngày càng không hiểu nổi mấy cậu nói gì.” Luke ngửa đầu nốc hơn nửa chai nước, nói với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.
“Mấy lần gì chứ, số lẻ hay số chẵn nữa, các cậu ai có thể giải thích cho tôi không?”
“Nhìn kìa.”
Jasper giương cằm lên chỉ về phía Lương Điềm Vi và Iman cách đó không xa. Cô gái ngừng lại công việc ghi chép đang làm, ngẩng đầu nói chuyện với người bên cạnh. Chàng trai bên cạnh cô gái cao lớn, anh tuấn, sau lưng bộ đồng phục đội bóng màu tím là số 99 thể hiện cho sức mạnh.
“Chúng tôi đang cược tối nay Iman định tìm Vivian mấy lần.”
Josh gác lên vai của Luke, nhìu mày nói với anh ta: “Bây giờ cho phép cậu tham gia ván cược, tôi cược chẵn, Jasper cược lẻ, cậu thì sao.”
“Các cậu thật vô vị, tôi không tham gia.”
Luke gạt tay của Josh đi, anh ta chẳng còn lời nào để nói về hai người này. Nếu bị Iman biết họ lấy mình ra cá cược, vậy anh chỉ có một câu, đừng lôi anh vào vụ này.
Lần cuối cùng đổi thành cầu thủ tạm ngưng, người nào đó hành động đúng như đã hẹn.
“Yes! Năm lần rồi!”
Jasper phấn khích xòe tay ra với Josh: “Tiền mặt! Tiền mặt! Tôi muốn tiền mặt!”
Josh sầm mặt đập tay xuống, Jasper nhanh nhạy tránh tay đi: “Sao, không thẳng được thì thẹn quá hóa giận à?”
Josh lạnh lùng nói: “Vẫn chưa kết thúc tập luyện đâu nhé?”
Sao anh ta biết được ngay cả thời gian tạm ngưng mà Iman cũng muốn đi tới uống nước bên cạnh Vivian chứ.
“Cậu vẫn không hiểu Iman bằng tôi đâu.”
Jasper vén tóc mai màu nâu ra, đắc ý khoanh hai tay, bộ dạng kiêu ngạo nắm chắc thắng lợi trong tay. Điều đó khiến Josh nhìn ngứa mắt, muốn đánh anh ta vài phát.
Josh không hề biết, sự tự tin của Jasper đến từ ngày hôm qua anh ta tới phòng massage xin lỗi Iman, hỏi đối phương sao nghỉ việc, lý do cậu ta muốn thẳng cụ thể là gì.
Lúc đó Iman lộ ra vẻ mặt nghiêm túc rất lâu anh ta chưa thấy.
“Tôi không muốn cô ấy thất vọng về tôi.”
-
Iman trở lại sân bóng, liếc mắt đã nhìn ra sự bất thường của Jasper và Josh: “Sao vậy?”
“Không sao cả, chúng tôi chỉ đoán hôm nay cậu tìm Vivian mấy lần, chỉ vậy thôi.”
Jasper thông minh thẳng thắn, nhưng chỉ thẳng thắn một nửa. Dù sao cũng không giấu nổi Iman thì chỉ có thể lựa nói những gì có thể nói.
“Cậu và Vivian đang nói gì vậy?”
Iman liếc nhìn hai người: “Chúng tôi đang nói vể đội Brown Bears của QE, cô ấy nói linh vật của đội Brown Bears rất đáng yêu.”
Thành tích của đội Brown Bears QE đang ở hạng chót của liên đoàn phía Tây, nhưng nếu bàn về nhân khí của linh vật, vậy thì nằm trong top 3 ở liên đoàn. Dù sao thì ai mà không yêu gấu Teddy chứ.
Josh vốn đứng ở bên cạnh muốn che miệng để anh ta đừng nói, nhưng Jasper cũng không ngốc mà nói chuyện lấy ra Iman cá cược. Anh ta cũng không ngăn cản mà cực kỳ chú ý phản ứng của Iman. Đối phương không hề tức giận.
Jasper cười miệng rộng tới mang tai: “Phải, linh vật kia đáng yêu hơn khủng long bạo chúa của chúng ta nhiều.”
Cuối cùng Iman cũng hiểu Jasper, không có lợi ích cậu ta sẽ không vui vẻ như vậy, Iman nhếch môi nhìn đối phương: “Cậu cược mấy lần?”
Sau cùng vẫn không giấu được Iman, trên mặt Jasper là sự phấn khích không giấu nổi: “Ha ha, số lẻ!”
Josh khó chịu, thở dài thườn thượt: “Số chẵn.”
Jasper cười lớn: “Iman, cậu thấy tôi hiểu cậu nhiều… cậu đi đâu thế?”
Iman quay đầu, nhún vai nói: “Đúng lúc cậu giúp tôi tìm một lý do gặp cô ấy.”
Jasper: “…”
“Sáu lần!” Josh hoan hô giậm chân: “Jasper, đủ nghĩa khí lắm người anh em.”
Vẻ mặt Jasper đầy đau khổ. Anh ta biết ngay tên Iman đó vẫn còn mang thù, nhớ cái thù lúc anh ta chọn sai thời điểm xin lỗi, làm phiền thế giới hai người của cậu ta và Vivian!
Nhưng anh ta làm phiền thì đã sao chứ? Đó là phòng massage của đội bóng, dù anh ta không đi, suy cho cùng Iman cũng không thể mạnh dạn hôn… Hẳn là Iman cậu ta không dám?
…
Được thôi, anh ta sai rồi, đã sai hoàn toàn. Anh ta thật sự không nên làm phiền thế giới hai người của Iman và Vivian vào cuối tuần trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...