Lương Điềm Vi bắt đầu hối hận về đề nghị của mình. Lẽ nào còn muốn thể hiện sự không chuyên nghiệp trước mặt anh? Cô thật muốn tìm một cái mặt nạ vừa xấu vừa đáng sợ đeo lên cho anh, để bản thân bình tĩnh.
Nên ra tay giúp anh massage thả lỏng rồi. Đối mặt với Billy, cô rất dứt khoát, nhưng đối diện với Iman thì cô do dự một lúc lâu, ngón tay trắng xanh mới xoa nhẹ bả vai chàng trai.
Độ nóng truyền tới đầu ngón tay, cô căng thẳng, trái tim như nhảy đến tầng chín.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Điềm Vi vừa nâng tay trái của Iman lên giúp anh xoay vòng giãn cơ, vừa giữ bả vai căng cứng của đối phương. Cơ bắp của anh thật sự đang cứng ngắc, thật không biết sao anh có thể chịu đựng lâu như vậy mà không kêu đau câu nào.
Iman ngồi trên giường massage nhìn chằm chằm cô, tay phải chống đệm da, cằm đặt ở vai trái, tầm mắt sáng quắc nhằm trúng mặt cô.
Anh cười hỏi thẳng: “Vivian, em đỏ mặt gì chứ?”
“Tôi cảm thấy rất nóng.”
Lương Điềm Vi thở mạnh: “Anh… có thể nhắm mắt hoặc quay đầu đi được không?”
Cô đề nghị anh, cũng là ý kiến, lại càng là yêu cầu. Nhưng không ngờ anh còn nghiêm túc suy nghĩ, im lặng nửa phút Lương Điềm Vi mới nhận được câu trả lời của anh.
“Không thể.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh có thể nghịch điện thoại hoặc tìm việc gì đó để giết thời gian.”
Cô lẩm bẩm: “Không thì tôi giúp anh thả lỏng, kết quả bị anh nhìn lại căng thẳng.”
Anh đột nhiên bật cười: “Bị tôi nhìn một cái đã căng thẳng rồi sao?”
Lương Điềm Vi thành thật trả lời: “Ừ.”
Trong đôi mắt đang cười của Iman hoàn toàn không thấy vẻ gươm tuốt vỏ trên trên trận đấu trước đó.
“Nhưng tôi cứ muốn nhìn em thì làm sao bây giờ?”
Anh đột nhiên sinh ý nghĩ trêu đùa cô: “Vivian, em dạy tôi cách làm đi.”
“Anh muốn nhìn cứ nhìn.”
Anh thật xấu, Lương Điềm Vi giận dỗi đáp lại một câu. Nếu phải tìm mặt nạ thì phải tìm cái nào không hở mắt. Cô buông tay anh, định dùng điện thoại bật nhạc để làm dịu bầu không khí xấu hổ.
Thủ lĩnh của đội bóng Tyrannosaurus vui mừng thể hiện khí phách mình có tiền nhưng không có nơi để tiêu. Phòng massage một người rất rộng rãi, chưa nói đến việc trang bị dụng cụ massage cao cấp, còn có âm thanh cao cấp phối hợp với massage thả lỏng tâm trạng.
Nhưng cô vẫn chưa đi đã bị Iman giữ chặt, ngón tay thon dài, thô ráp, mảnh khảnh của chàng trai bắt lấy cổ tay mềm yếu trắng nõn của cô. Anh không dám dùng sức, cũng không muốn buông cô ra.
Ánh mắt cứ truy đuổi cô như vậy, vừa nói vừa quan sát phản ứng của cô: “Đúng rồi, suýt nữa quên nói với em, lúc hôn tôi cũng không nhắm mắt.”
Vừa rời khỏi sân bóng, cả người Iman khô nóng, khiến cô như cũng bị nhiễm mấy phần khí nóng cuối hè. Anh bổ sung: “Không nỡ nhắm.”
Cứ muốn nhìn cô mãi, nhìn cô vì căng thẳng mà lông mi không ngừng run rẩy, nhìn cô ngượng ngùng bởi con ngươi đen ướt át, sau đó dỗ cô lại gần hơn, ôm chặt hơn.
Ánh sáng rực rỡ chảy trong đôi mắt xanh sóng sánh nước. Không biết có thể cưỡng lại được việc hỏi cô rằng có muốn ôn lại chuyện tối đó ở đây không.
Điều này như thử thách sức chịu đựng của anh, khó hơn rất nhiều, rất nhiều so với nửa tiếng chạy bộ hoặc luyện sức cân bằng.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc cô khép cửa phòng massage lại, anh lập tức muốn đè người lên cửa, khóa chặt cô trong lòng, để anh hôn một cái rồi buông cô ra.
Anh không quan tâm ở đây là phòng massage chính, ngoài hành lang là đội bóng đang luyện tập. Anh sẽ hôn đến mức cô hoàn toàn không có thời gian và sức để phát ra tiếng. Như ở góc quán bar, toàn bộ sức lực đều dùng để cảm nhận sự tồn tại của anh.
Tối qua cô chủ động một lần, hôm nay anh trả lại cô một lần.
Giọng điệu của anh có phần lười nhác, vừa nhớ nhung cảm giác kia. Trong lòng Lương Điềm Vi chợt đau xót một cách khó hiểu, trong chớp mắt nghĩ tới bộ dạng Iman ôm cô gái vào lòng rồi trân trọng, yêu thương, không ngừng hôn.
Hơn nữa nghe giọng điệu của anh, dường như nụ hôn rất đã ghiền. lại còn muốn một lần nữa.
Hic…
Cô cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại khó chịu. Là cảm giác bị phản bội khi vốn nghĩ rằng ở nơi vườn trường đại học chó mèo thành đôi, hiếm có liên minh độc thân, lại phát hiện thật ra đối phương từng có quan hệ thân mật sao? Lúc Iman nhìn thẳng, cô hoàn toàn không thể nghĩ kỹ.
“Anh, không biết xấu hổ sao?”
Cô kích động mà hỏi câu hỏi ngu ngốc. Với lại, cô để ý sao? Cô hoàn toàn không để ý. Thậm chí cô không muốn nghe chi tiết về chuyện anh hôn môi với người khác. Nhưng còn có thể nói gì đây, chính Iman khơi mào chủ đề này.
“Người chủ động muốn hôn không xấu hổ, tôi xấu hổ gì chứ?”
“Đúng thật là một cô gái can đảm.”
“Đúng vậy.”
Iman khẽ cười, nhìn thẳng, xem cô có muốn gì không: “Cứ quấn lấy như thế, hỏi sao tôi không hôn cô ấy. Em nói xem, sao tôi chịu được chứ?”
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa vang lên. Vào lúc Iman chán ghét nhíu mày, Lương Điềm Vi lại như được cứu mà hô với bên ngoài: “Mời vào.”
Là Jasper, anh ta cúi đầu đứng ở cửa, tới để xin lỗi.
“Hai người từ từ nói, tôi ra ngoài.”
Lương Điềm Vi cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cô đang muốn gió lạnh thổi để bình tĩnh hơn. Nhanh chóng rời khỏi phòng massage, đến hành lang hít thở không khí.
Cô tựa lưng vào bức tường trắng, nhìn thấy sân tập luyện cách đó không xa đã thắp sáng. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hò hét của các cầu thủ đang tập luyện, giọng của Josh rất lớn, đang chỉ huy đội hình phòng ngự, cô gái đội cổ vũ cũng chưa rời đi, tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai của cô gái thường xuyên vang lên, rất náo nhiệt và đặc sắc.
Còn trong đầu cô chỉ có nụ hôn của Iman.
Đó là chuyện khi anh học trung học hay năm nhất đại học? Nói chung không thể là hiện tại, dù gì khoảng thời gian này cô đều theo anh. Sau khi trải qua vụ hiểu lầm đối phương hẹn hò, cô rất rõ Iman không có bạn gái.
Có điều, hôn môi với anh sẽ có cảm giác gì?
Tuy anh nói anh sẽ không nhắm mắt, nhưng cô gái kia nhất định sẽ nhắm chặt mắt. Cô nghĩ, không ai có thể nhìn thẳng mặt anh quá năm giây. Nếu bị anh nhìn, nhất định sẽ xấu hổ không thể kiềm chế, giống như vừa rồi vậy.
Cô mới chỉ chạm vào cánh tay của cháng trai, nhưng cô biết nó rắn chắn mạnh mẽ thế nào, được cánh tay như vậy ôm, “a”…
Lương Điềm Vi giơ tay ôm hai má nóng hổi. Vì gần đây tiếp xúc quá nhiều với anh sao? Nghĩ đông nghĩ tây, không biết nghĩ đi đâu rồi. Cô chạy tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng hai má đỏ hây hây cũng dần giảm nhiệt.
Lần sau không thể như vậy nữa, cô là trợ lý của cầu thủ, nếu gặp cầu thủ liền đỏ mặt, vậy làm sao làm tốt việc của mình đây.
Lương Điềm Vi hít thở sâu một hơi rồi quay lại phòng mát xa, một mình Iman ngồi trên giường mát xa xem điện thoại. Điều nằm ngoài dự đoán của cô là Jasper đã rời đi.
“Hai người nói xong nhanh vậy sao?”
“Ừ.”
Thật ra chưa nói xong, người đã bị anh đuổi đi. Trước giờ tên Jasper kia luôn không có năng lực quan sát, tới làm phiền anh vào lúc này làm gì? Đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
“Vậy tôi tiếp tục massage cho anh.”
Lương Điềm Vi bước vào khép cửa lại: “Nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Hửm?” Anh buông điện thoại, nhìn cô với vẻ hứng thú.
“Anh đừng nói chuyện, anh mà nói sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của tôi.”
Đương nhiên tốt nhất cũng đừng nhìn cô, đừng cười với cô, đừng thở, đừng vác gương mặt mà các cô gái đều thích gọi cô Vivian một cách dịu dàng.
“…”
Cô đứng trước mặt anh, chắp tay sau lưng bàn điều kiện xong, trong con ngươi đen láy tròn sáng chỉ có hai chữ nghiêm túc: “Dù sao anh mà nói một từ, tôi sẽ lập tức đi khỏi.”
“Vậy kêu đau thì sao?”
Cô không dùng dụng cụ thả lỏng chuyên nghiệp với anh, cũng không dám dùng bậy, vì vậy dù cô dùng sức hơn nữa, cũng khó mà ấn tới mức anh kêu đau.
Vẻ mặt nghiêm túc của Lương Điềm Vi vỡ nát sau vài giây, cô khẽ ho: “Chịu đựng.”
Anh cong môi, cực kỳ dễ thương lượng: “Ừ, được.”
Qua vài giây, cô lại bổ sung: “Nếu thật sự không chịu nổi cũng có thể kêu một hai tiếng, nhưng đừng quá đáng, nếu không người khác sẽ tưởng tôi làm gì anh.”
Vì vậy, việc lắp dàn nhạc ngoài tác dụng thả lỏng, còn có chức năng chính là che dấu tiếng kêu thảm của đám cầu thủ nhỉ. Trong vòng ba giây, thần trinh thám Vivian đã phá được một bí ẩn mà hoàn toàn không ai quan tâm.
Nụ cười quyến rũ của Iman từ từ tràn ra từ khóe miệng, ánh mắt nhìn thẳng Lương Điềm Vi: “Em đừng đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để nhịn.”
Nhưng không phải nhịn đau, mà là nhịn ý nghĩ ôm cô vào lòng, hung hăng hôn cô.
Lương Điềm Vi giúp anh thả lỏng cơ bắp cánh tay xong thì để mặt anh hướng xuống, nằm lên giường massage, cô muốn giúp anh thả lỏng vai và lưng.
“Tôi chỉ giúp anh làm thả lỏng đơn giản nên chắc chắn không đủ, ngày mai anh nhất định phải tới căn cứ để người chuyên nghiệp giúp anh điều trị cho tốt.”
Cô vừa dứt lời, Iman liền cởi áo dài tay màu đen, lộ ra đường nét cơ bắp rõ ràng, mái tóc vàng bị hất rối tung.
“Vivian, tôi nghe em hết.”
Ừng ực, Lương Điềm Vi nặng nề nuốt nước bọt. Cô cảm thấy chắc chắn Iman đã nghe thấy âm thanh to đó.
Anh đã nghe thấy, nhất định nghe thấy rồi, vì anh cứ cười với vẻ đắc ý!
Trong con mắt xanh phát ra ánh sáng khác thường, nghiêng đầu thấy khóe miệng cô nhếch lên, thu hút ánh mắt của cô xong thì anh cúi đầu nhìn cơ ngực cường tráng và cơ bụng săn chắc của mình, nụ cười của anh càng đậm hơn.
Có lẽ ý nghĩ đen tối đó trong đầu cô chưa tiêu tan hết, cô cảm thấy Iman đang mời cô làm một vài chuyện mà cô đã tham lam lúc nãy.
Nhưng có gan nói không có gan làm, cô giả vờ giận thúc giục anh: “Anh muốn thưởng thức thì tự về từ từ thưởng thức, có thể nằm xuống nhanh hơn không, lề mà lề mề.”
Chỉ là sau khi nằm xuống thì cảnh đẹp chết người đã tới, vòng eo trũng kéo dài đến mông được phác họa bởi quần lót trong chăn.
Có lẽ cô điên rồi, chắc chắn điên rồi, cô rất muốn vỗ mông của anh thật mạnh.
-
Bên kia, Jasper vừa quay về sân tập luyện, vài cầu thủ đội tấn công cùng rời sân với anh ta vội tiến lên: “Thế nào, cậu ấy hết giận chưa?”
“Iman nói sao? Có phải chúng ta đều nên xin lỗi không?”
“Không cần đâu, cậu ấy hết giận rồi, tôi vừa nói chưa đầy hai câu cậu ấy đã bảo tôi về tập luyện rồi.”
Jasper ngoài miệng thoải mái, nhưng vẻ mặt lại khó chịu. Cậu ta đã hết giận chuyện tập luyện, nhưng hình như lại giận anh ta chuyện khác rồi.
Vì giọng điệu của Iman không tốt, nóng lòng bảo anh ta cút nhanh đi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...