Tiền vệ chính Iman vào sân sau ba năm không chơi vị trí này nữa.
Không khí trên sân bỗng nhiên thay đổi, Stanley rất muốn chứng minh bản thân không hề thua kém Iman, nhưng rõ ràng huấn luyện viên Steve lại thiên vị Iman hơn. Bây giờ hay rồi, hãy chờ anh ta thể hiện, chắc chắn anh ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Anh ta sẽ trình diễn màn biểu diễn đẫm máu, khủng bố hơn màn biểu diễn vào hôm thứ bảy của Iman.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà…
Tình hình sau đó khiến anh ta vô cùng thất vọng, đừng nói mạnh mẽ bắt giữ được đối phương, hoặc nhân cơ hội cho đối phương biết tay, mà vấn đề ở chỗ, anh ta không chạm được vào Iman…
Sao lại như vậy, sao có thể như vậy? Cho dù là trận đấu chính thức, số lần bắt giữ của anh ta luôn thuộc hàng đầu hoặc giữa trong thi đấu liên đoàn phương Tây, trong khi đối diện có mười một người, Iman chuyển từ vị trí tiền vệ phòng ngự sang vị trí tiền vệ chính, thêm vào đó là năm cầu thủ dự bị chưa từng được ra sân, chỉ có năm cầu thủ thuộc đội tấn công, dưới tình huống như vậy mà anh ta lại không chạm được vào Iman!
Trung phong của đội tấn công là cầu thủ dự bị vừa được vào sân, bình thường người này không có nhiều cơ hội biểu diễn, rất khó khăn mới có được cơ hội này, anh ta bám theo Stanley mọi lúc mọi nơi, ngăn cản anh ta tiếp cận Iman, còn trung vệ chạy phối hợp với Iman để hoàn thành thủ thuật che mắt mà tiền vệ trung tâm của đội White Shark muốn sử dụng ngày hôm qua.
Kịch bản quen thuộc giống như đúc, nhưng người nhìn thấu thủ thuật che mắt này, bây giờ lại biến thành người sử dụng thủ thuật che mắt.
Vẫn là tình huống không biết tiếp theo sẽ là gì, nhưng có lẽ đội phòng ngự của đội bóng Tyrannosaurus sẽ không theo được.
Sau đó rơi vào một cái bẫy mới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ai ngờ, trước khi tập luyện Iman chỉ mất vài phút để bố trí chiến thuật, vậy mà khiến đội phòng ngự của đội Tyrannosaurus tan tác rời rạc.
Mà đội phòng ngự như vậy làm nửa tiếng sau đội tấn công không chuyền được bóng.
Áp suất không khí ở sân bóng cực kỳ thấp, Iman cởi mũ bảo hiểm xuống, lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt.
"Tôi nghĩ trận đấu ngày hôm qua đã để lộ ra rất nhiều vấn đề, hôm nay là cơ hội tốt để chuộc tội, nhưng mà hầu hết mọi người vẫn đang đắc ý đắm chìm trong chiến thắng ngày hôm qua."
"..."
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám phản bác, thậm chí không ai đáp lại anh.
Vẻ mặt của các cầu thủ to lớn càng lúc càng đỏ bừng, trong lòng một số người cảm thấy vô cùng khó chịu, tức giận đẩy cầu thủ ra đi lên phía trung tâm bộc phát ra.
"Iman, hôm qua cậu thể hiện rất xuất sắc, nhưng trước kia cậu chưa từng đến luyện tập. Đừng nói như cậu là vị cứu thế của đội bóng vậy. Chúng tôi ở đây ai cũng đều cố gắng và có trách nhiệm hơn cậu rất nhiều."
Luke là người đầu tiên phản bác: "Không phải vậy, là do cậu không biết rồi. Trước kia Iman không đến tập luyện, nhưng chủ nhật nào cậu ấy, tôi còn có Jasper, Josh đều tập luyện ở căn hộ."
Tất cả mọi người, bao gồm cả Steve ôm tay đứng ở bên ngoài sân, ban đầu định cho các cầu thủ tự giải quyết với nhau cũng phải đi đến giữa sân.
"Jasper, Josh, Luke nói thật sao? Chủ nhật nào Iman cũng tập luyện cùng các cậu?"
Vẻ mặt Jasper đỏ ửng, Josh nhìn anh ta, rồi gật đầu với Steve: "Đúng vậy huấn luyện viên, là Iman yêu cầu, chủ nhật cậu ấy đi làm về, buổi tối bọn em sẽ tập hợp ở căn hộ của cậu ấy, cậu ấy chỉ ra rất nhiều vấn đề của nhóm cầu thủ, rồi em lại nói những vấn đề đó cho mọi người, chính cậu ấy là người không cho bọn em nói là do cậu ấy phát hiện ra."
Tiếng thảo luận vang lên trong đám đông, có người đột nhiên hiểu ra: “Bảo sao Iman biết tên của tôi, tôi đang thắc mắc sao cậu ta biết.”
“Không thể nào, tôi vẫn luôn cho rằng nhân phẩm của cậu ta không tốt, không có trách nhiệm, chỉ có kỹ năng xuất sắc, còn nghĩ cậu ta sớm muộn sẽ…”
Rất nhiều người trong đám đông đều được anh chỉ ra khuyết điểm chết người mới có thể sửa lại, thế nhưng lại bị đám người này hiểu lầm. Tuy vậy anh cũng chẳng để tâm.
Bởi vì có một người, vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng anh không được giáo dục, bạo lực và kém cỏi, nhưng người đó ngay từ lúc ban đầu đã chưa từng hiểu lầm anh.
Dù thái độ của anh với cô tồi tệ, dù anh khiến cô chịu nhục nhã hết lần này đến lần khác.
Cô vẫn sẽ xuất hiện ở góc đó, yên lặng đợi anh, lại cười đưa ra đề nghị bị anh nói không tốt.
Sau đó kiêu ngạo nói với anh “Không sao, tôi biết anh là người như vậy, ngay từ lúc đầu đã biết rồi”.
Anh không cần được coi là anh hùng hay chúa cứu thế, chỉ cần làm chính mình, tất cả mọi thứ anh làm đều chỉ vì mục đích để thắng.
Chẳng muốn nghe lời vô nghĩa, càng không muốn được cảm ơn và khen tặng.
Iman cười, xua tay với vẻ lười nhác: “Bỏ đi, mọi người cứ từ từ chúc mừng, tôi không quấy rầy nữa.”
Không ai giữ anh, hoặc là nói không ai dám giữ anh lại. Iman đi thẳng về cửa lớn của sân huấn luyện, bỏ lại đám cầu thủ chột dạ.
“Huấn luyện viên, nếu không có việc khác…” Lương Điềm Vi nhìn Iman rời đi trước.
“Cô có thể đi giúp cậu ấy massage thả lỏng không? Hôm nay cậu ấy vẫn chưa giãn cơ.”
Jasper há miệng, từ từ chuyển hướng về phía Lương Điềm Vi, rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Iman.
Bất kể tiền vệ ngoài hay tiền vệ chính, trong một tiếng ngắn ngủi anh đã thể hiện trình độ cao nhất của tấn công và phòng ngự khi anh cũng chỉ vừa mới trở về từ studio chụp ảnh vào buổi chiều.
Vào hai tiếng trước bữa tối, ba người hỏi anh thật sự không đi làm thêm sao, chàng trai thờ ơ dựa vào ghế, nói không đi sau đó còn tuỳ tiện tìm đại cái cớ, nhưng lúc đó bọn họ thật sự quá ngạc nhiên, đến mức nghe rồi lại không để tâm.
“Hết cách rồi, tôi muốn luôn luôn thắng.”
Dù cho anh nhiệt tình với bóng bầu dục đến nhường nào, thì trong thực tế cũng có rất nhiều lý do nhất định phải thắng.
Áp lực thành tích của đội bóng, áp lực học bổng, con đường tương lai, gộp chung lại thì thắng là kết quả quan trọng duy nhất. Anh không biết mình phải cố gắng bao nhiêu vì chúng, nhưng nếu phải cố gắng hết sức mới có thể thắng, vậy anh sẽ liều mạng.
Bóng lưng của Iman trở nên nhỏ gầy trong tầm mắt dần dần mơ hồ của Jasper, tựa như cậu thiếu niên tìm tới trước mặt và nói muốn thay vị trí với anh ta vào cuối năm lớp mười.
“Jasper, sau khi bọn John tốt nghiệp, thành viên đội bóng sẽ lại không đủ, nhóm phòng ngự cũng chia năm xẻ bảy không ai chỉ huy. Vì vậy tôi nghĩ, tôi vào phòng ngự, cậu vào tấn công.”
“Tôi? Tôi có thể sao? Tôi động tay thì được, chứ không động não được đâu.”
“Đội tấn công có David và Brian, họ đều sẽ giúp cậu, tôi cũng sẽ giúp cậu trở thành tiền vệ chính xuất sắc. Vì vậy không cần lo lắng, cũng không cần sợ, có tôi đây.”
Jasper đột nhiên phát hiện, kể từ lúc anh ta quen biết Iman, hiểu biết của anh ta về Iman là một người không gì không thể, mạnh mẽ đến đáng sợ, chuyện gì cũng thành thạo, không ai so nổi.
Anh là Iman Lawrence, trụ cột của đội, thủ lĩnh tôn kính của các thành viên trong đội. Vì vậy anh đương nhiên phải mạnh, anh bị mọi người ỷ lại là chuyện ngầm mặc định của mỗi một thành viên.
Cho nên, dường như anh ta chưa từng chủ động quan tâm Iman…
Vậy có ai có thể giúp cậu đây?
-
“Tôi tới giúp massage thả lỏng cho anh.”
Lương Điềm Vi chạy tới trước mặt Iman, chặn đường anh: “Ngay bây giờ, để lâu không tốt đâu.”
Cô nhìn ra cơ bắp của anh đã căng đến một mức độ nhất định: “Có điều thợ massage chuyên nghiệp bây giờ đã tan làm, dù anh muốn hay không cũng chỉ có tôi thôi.”
Vẻ tức giận trên mặt Iman chưa tan đi, anh nhìn Lương Điềm Vi với vẻ mặt không cảm xúc. Cô không sợ, cũng sẽ không nhượng bộ.
Vóc dáng 1m64 chặn trước vóc dáng cao lớn 1m95.
Không phải không căng thẳng, cô đương nhiên biết bây giờ anh giận đến mức nào, nhưng dù anh hung dữ, hét với cô, cô cũng muốn…
Thế nhưng, đột nhiên cả người anh thả lỏng, giữa lông mày là vẻ mệt mỏi không dễ dàng lộ ra ngoài. Cô hỏi theo bản năng: “Có phải rất mệt không?”
Chỉ đối mặt với cô như vậy mà bắp thịt trên cánh tay anh đã căng cứng thành một đống trong khi không dùng sức, câu hỏi của cô hoàn toàn không cần thiết phải hỏi.
Vào lúc cô nghĩ rằng Iman sẽ từ chối, trách cô xen vào việc người khác thì ánh mắt anh khóa chặt người cô, rồi lại khôi phục thái độ bất cần đời: “Còn khó chịu không?”
“Hả?”
“Khó chịu thì nói với tôi, bây giờ tôi bế em đi cũng được.”
Gió đêm cuối hè thổi qua sảnh ngoài, hai người trên hành lang đều rõ trong lòng.
Trái tim Lương Điềm Vi chợt lỡ nhịp, sự nhộn nhạo nảy sinh ra cảm xúc phức tạp trong lòng, xa lạ đến mức cô không thể phân biệt rõ đâu là ngọt, chua, đắng, cay, cũng có thể là mỗi thứ có một ít.
Thái độ thoải mái, bỡn cợt của anh đều là biểu hiện giả dối.
Nếu cứ nhất quyết lo lắng điều gì, thì đó chính là lo cho anh. Nhưng thật ra, anh không muốn cô lo lắng, cũng sẽ không làm đến mức để cô lo lắng cho anh.
Vì vậy Vivian, có anh đây, cứ yên tâm.
-
Trong phòng chỉ có hai người, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng thở của nhau. Hô hấp của anh rất nặng nề, khí nóng chui vào tai, ngứa ngáy khiến Lương Điềm Vi rùng mình.
Mắt có thể nhắm, mũi có thể ngừng thở, nhưng tai ngứa thì khó mà nhịn được. Chẳng lẽ dùng tay che lại, sau đó thu hút sự chú ý của anh, để rồi anh hỏi vì sao cô có hành động kỳ lạ sao?
Chỉ có thể chịu đựng, giả bộ không có chuyện gì xảy ra trong sự cao ngạo không gì sánh bằng của anh.
Nhưng thật ra vào mười phút trước, lúc Iman chỉ có thể chậm rãi cởi đồng phục đội bóng và đồ bảo hộ vì cơ bắp đau nhức thì không biết mắt cô nên để ở đâu.
Anh mặc áo dài tay thể thao màu đen bó sát người, cơ ngực hoàn hảo, cơ bụng quyến rũ, đùi thon dài và bắp chân săn chắc. Đây là sự hấp dẫn mà bất cứ ai cũng không thể tránh. Cô không khỏi nuốt nước bọt, lại lần nữa không khỏi đỏ mặt.
Hừ… Cô nhắc nhở chính mình, đừng nghĩ tới những lời ca ngợi của những cô gái đội cổ vũ dành cho anh, càng đừng nghĩ tới sức eo rất tốt và thể lực tốt khỏi bàn của anh trong lời bọn họ nói. Đừng nghĩ, đừng…
Trời ơi, thân hình đẹp của anh gần trong gang tấc. Trong phòng không có người thứ ba, cô còn thật sự nghĩ về cơ ngực của anh, cảm giác khi tiếp xúc cơ bụng thế nào. Đáng tiếc phạm vi mát xa thả lỏng chỉ ở vai và cổ.
Đây dù gì cũng là Iman, đại ma vương không gì không thể trên sân bóng. Lẽ nào không ai tò mò khi chạm vào những cơ bắp hỗ trợ anh thực hiện những động tác mạnh mẽ sẽ có cảm giác thế nào sao? Không đúng, cô biết đó. Buổi tối cái hôm hai người cùng ra khỏi chỗ làm thêm, cô đã chạm vào cơ ngực của anh, chao ôi, xúc cảm đó rất thật, bây giờ cô muốn chạm một lần nữa.
Không không không! Cô đang nghĩ gì vậy chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...