Jasper liền chào Lương Điềm Vi, vừa vặn có thể ngồi chỗ trống bên cạnh Iman.
Lúc này nhà ăn ồn ào, cầu thủ của đội bóng vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với người bên cạnh, mười mấy người thân thể cường tráng ngồi ra khí thế của hai mươi người, Lương Điềm Vi cũng không từ chối, vừa ngồi xuống thì chủ động chào hỏi mọi người: "Chào mọi người."
Luke với Josh gật đầu chào hỏi với cô, Jasper thì nhanh chóng chia sẻ tin tức thú vị với đối phương: "Vivian cô biết không, sau này Iman sẽ không đi làm nữa!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi có nghe nói."
Cô liếc nhìn phản ứng của Iman qua khóe mắt, thấy anh không có vẻ mặt gì, chỉ lúc anh nhìn vào trong khay thức ăn của cô thì cong cong khóe miệng, bị cô nhạy bén phát hiện.
"Anh cũng muốn ăn cái này sao?"
Lương Điềm Vi đưa hoa quả trộn cho Iman: "Tôi vừa mới cầm còn chưa chạm vào."
Iman cầm bát đẩy lại trước mặt cô, liếc nhìn mấy người ngồi cùng bàn, ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn: "Tôi cũng có."
Jasper với Josh nhìn nhau một cái, không nói gì, chỉ có Luke đứng dậy đi về phía bàn thức ăn: "Tôi muốn phần hoa quả trộn."
Anh phải nếm thử, thứ ngọt ngào này có gì ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay trái Iman chống cằm, khối cơ bắp phồng lên nhồi vào mép ở tay áo ngắn, đôi mắt màu lam nhạt nhìn chằm chằm Lường Điềm Vi: "Huấn luyện viên nói thế nào? Em chính thức gia nhập đội sao?"
Nói tới đây, cuối cùng Lương Điềm Vi cũng vui vẻ: "Đúng vậy, lát nữa huấn luyện viên Steve sẽ chính thức giới thiệu tôi với mọi người, tối nay bắt đầu tập luyện với đội."
Các sinh viên trợ lý cầu thủ giống như Lương Vi Điềm không cần tham dự toàn bộ quá trình tập luyện, dù sao bọn họ không được đảm bảo học bổng giống cầu thủ, bọn họ vẫn lấy việc học của mình làm ưu tiên, chỉ có tập luyện cuối tuần phải tham gia với đội, đương nhiên có lý do chính đáng có thể xin nghỉ phép.
Đang ăn cơm thì có người truyền lời, thái độ của người tới rất ân cần với Iman: "Này, người anh em, huấn luyện viên gọi cậu trước khi tập đến phòng làm việc của ông ấy một chuyến."
Anh em?
Luke nhíu mày nhìn nam sinh viên tới truyền lời, anh ta còn nhớ lần trước nhóm phòng ngự trong phòng hội nghị, cái tên này ngồi bên cạnh Stanley, là người đối chọi nhất với Iman, vì thế lúc ấy anh ta với đối phương đã thiếu chút nữa thì đánh nhau, mà tên gia hoả có vẻ định dựa thế Iman.
Luke là người trung thực, không giống như Jasper linh hoạt, anh ta sẽ không nói chuyện quái gở, chỉ có thể khó chịu ở trong lòng khi thấy đối phương nịnh nọt.
Ăn xong bữa tối, Iman đứng dậy liếc nhìn Lương Điềm Vi: "Tôi tới phòng làm việc."
"Được."
Bởi vì Iman nhìn cô nói, đương nhiên cô cũng phải đáp lại, ai ngờ mấy người Jasper lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
"Sao vậy?"
Jasper cười: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy có chút xa lạ, không quen."
Nói một cách chính xác, có một trăm triệu một chút xa lạ.
Mấy người họ cùng đi qua hành lang, Lương Điềm Vi cho rằng mấy người trong đội nghĩ cô là trợ lý cầu thủ mới cho nên không quen: "Không sao, qua một đoạn thời gian sẽ thành thói quen."
"Có lẽ là vậy."
Dù sao Iman quen biết anh ta năm năm cũng chưa từng nói như vậy với anh ta: 'Này, tôi đi đây', chưa bao giờ.
Chỉ có anh ta không ngừng hỏi đối phương, cậu ở đâu? Cậu lại ở đâu đấy? Hello, tin nhắn của tôi cậu không nhận được à, hiện tại cậu đang ở nước Mỹ sao? Tại sao tôi cảm giác không tìm thấy cậu ở đâu hết vậy, Mr.Lawrence, rốt cuộc hiện tại cậu đang ở đâu!! Van xin cậu nói cho tôi biết được không?
Cho nên bọn họ chỉ sợ qua một thời gian, sẽ càng ngày càng không quen.
Lương Điềm Vi: "Đúng rồi, hôm qua tại quán bar, tôi uống say sau đó có làm chuyện kỳ quái gì không?"
Câu hỏi vừa đưa ra, nhóm nhỏ bốn người lập tức chia thành hai hàng, Lương Điềm Vi với Luke đi phía trước, phía sau biểu cảm hai người kia đông cứng không đi tiếp.
Lương Điềm Vi nghi ngờ quay đầu, sau lưng đồng thời vang lên hai đáp án khác nhau.
Josh: "Cô uống say không hề làm gì cả."
Jasper: "Tối hôm qua cô liên tục ăn thịt bò nướng cay."
Hai người nhìn nhau một cái, ngầm trao đổi ý.
'Cậu không nói cô ấy ăn chút đồ ăn kích thích thì làm sao giải thích cô ấy bị Iman hôn sưng môi?'
'Tên kia hôn ác như vậy, thịt bò nướng cay làm sao đủ độ cay?'
'Có đủ hay không không quan hệ, dù sao cô ấy cũng không ăn, làm sao biết được cay hay không cay.'
'Được rồi, cậu nói có lý.'
Lương Điềm Vi kinh ngạc hỏi: "Tôi ăn rất nhiều thịt bò nướng cay sao? Sao một không có chút cảm giác nào vậy."
Buổi sáng tỉnh dậy cô còn cảm thấy rất đói, giống như tối qua làm chuyện gì rất tốn thể lực nên mới đói như vậy.
Josh: "Không nhiều, chỉ là rất cay, cô ăn liền hai miếng."
Jasper: "Bảy tám miếng, nó rất nhỏ, cô ăn đến không dừng được."
Lương Điềm Vi: ?
Luke cũng một mặt mơ hồ, không biết đang có chuyện gì.
Josh thở dài một hơi, lúc nào Jasper mới có thể thay đổi tính cách khoa trương của anh ta: "Chắc là ăn mấy miếng, bời vì tôi đến chậm hơn Jasper, có thể bỏ lỡ một số chuyện."
"Hóa ra tôi uống say sẽ đói bụng, đúng là không nghĩ tới." Lương Điềm Vi thầm vui vẻ, ăn được nhiều là phúc nhé, say rượu không có nghịch ngợm không có phá hoại, vừa thấy như thế, phẩm chất sau khi uống rượu của cô còn rất khá.
Đây đều là do cuộc sống bị ép đến bất đắc dĩ, nhưng Josh đột nhiên hiểu tại sao sự tấn công của đội bóng bọn họ vẫn luôn không được đứng trong hàng đầu của giải đấu, giống như Iman đã nói, bốn tiền vệ chính là người biết nói dối nhất, nhưng người bên cạnh anh ta hiển nhiên không phải.
Đội phòng ngự vạch trần lời nói dối của bốn tiền vệ chính, Jasper là đồng đội giúp anh ta tìm ra sở hở trong những lời nói dối chồng chất.
Khi đi ngang qua văn phòng của huấn luyện viên, đột nhiên Jasper khó chịu tặc lưỡi: "Có lúc không biết rốt cuộc cậu ta đang vênh váo cái gì!"
Rèm sáo cửa sổ văn phòng huấn luyện không có khép lại, người đi ngang qua đều có thể nhìn thấy Iman ngồi một cách tùy hứng buông thả trước bàn làm việc, nhưng đây là phòng huấn luyện viên, đúng là phách lối.
Điều càng kỳ diệu là con cáo già Steve ở trước mặt anh không nghiêm khắc như trước mà là nở nụ cười hiền lành.
Josh vỗ sau gáy Jasper: "Nếu như cậu là cậu ta thì cậu càng vênh váo hơn."
"Ha ha ha, vậy cũng đúng."
Jasper lớn tiếng cười lên và nhìn Lương Điềm Vi, anh ta có rất nhiều chuyện thú vị có thể chia sẻ với đối phương.
"Vivian, cô có biết chuyện lúc tên kia kiểm tra thân thể, bởi vì tố chất thân thể quá tốt, các số liệu ở các hạng mục thật sự quá vô lý mà bác sĩ tưởng máy móc xảy ra vấn đề, cho cậu ta làm kiểm tra lần thứ hai không? Hahaha, tôi vừa nghĩ đến biểu cảm của bác sĩ liền cảm thấy thú vị."
Lương Điềm Vi mỉm cười: "Vậy sao?"
"Nhưng Iman rất ghét người khác đụng chạm vào người cậu ta, cho nên lúc kiểm tra thân thể cậu ta luôn tối sầm mặt lại, cô nói xem có buồn cười không? Một cầu thủ bóng bầu dục mà vô cùng chán ghét việc tiếp xúc cơ thể với người khác!!! Hahaha, cô nói xem cậu ta ở trong trận đấu điên như vậy có phải là muốn kết thúc sớm một chút, không cho người khác đụng vào cậu ta không."
Anh ghét tiếp xúc cơ thể sao?
Vậy anh ôm cô, cõng cô... Trước tiên phải nói rõ, đó đều là anh cưỡng ép cô, đồng thời cũng không phải yêu cầu của cô.
"Còn nữa, tôi biết các cô gái trong đội cổ vũ đang đánh cược xem ai là người theo đuổi cậu ta trước. Tối hôm qua tại quán bar, Nadia hỏi tôi số điện thoại của Iman, nhưng dĩ nhiên tôi không thể cho cô ta bởi vì bọn họ đều không có cửa, cô hiểu không?"
Cô không hiểu, Lương Điềm Vi đột nhiên dừng bước nhìn Jasper, vẻ mặt chăm chú và nghi ngờ của cô khiến tiếng cười của Jasper im bặt đi.
Cô lại càng không hiểu: "Jasper, tại sao anh luôn chỉ nói với tôi về chuyện của Iman?"
Vì sao?
Dĩ nhiên là bởi vì anh ta không thích bầu không khí nhạt nhẽo, đồng thời lúc anh ta có lý trí, ý thức an toàn vô cùng tốt!
Anh ta dám nói với Vivian chuyện đàn ông khác ngoài Iman sao? Dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám! Tuyệt đối không dám!
-
Từ hành lang đến phòng thay đồ Tyrannosaurus giống như tiến vào một thế giới khác, không chỉ bởi vì không gian trở nên rộng rãi, mà thêm vì phòng thay quần áo của cầu thủ Tyrannosaurus trang trí mang đậm phong cách bạo lực nghệ thuật của Tyrannosaurus.
Khủng long bạo chúa há cái miệng lớn như chậu máu gào thét ở trên trần nhà, tiếng kêu gào dữ dằn của nó giống như tiếng sấm, hóa thân thành tia chớp trắng bạc xông qua mặt tường đen kịt chém đứt thung lũng dưới đất, tủ quần áo của đội tấn công với đội phòng ngự ngăn cách bởi vết nứt thung lũng.
Những người lần đầu tiên vào phòng thay đồ của đội Tyrannosaurus đều sẽ bị khung cảnh này làm rung động, cảm thán một tiếng “Như vậy quá ngầu rồi”. Ngay sau đó bước chân thứ nhất vừa muốn đi vào cũng bởi vì vết nứt do tia chớp chém đứt thung lũng quá chân thật mà gây ra ảo giác, không dám tiến lên một bước.
Dĩ nhiên Lương Điềm Vi không thể trải nghiệm, phòng thay đồ cho nhân viên ở cuối hành lang, cô chỉ đi theo chân bọn Jasper tiện đường đến đây, nhưng tai họa bất ngờ ập tới, trong căn phòng thay đồ vốn đang khép hờ đột nhiên có một quả bóng bầu dục bay về phía cô, may mà động tác của cô rất nhanh, thuận lợi tránh ra.
Trong phòng có người chạy tới: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Chàng trai ném bóng là Alex, là trung vệ chạy của đội tấn công, khi nghe được giọng nói oang oang của Jasper ở cửa ra vào, vốn muốn kiểm tra năng lực bắt bóng của tiền vệ chính bọn họ, không ngờ suýt chút nữa đã đập trúng Lương Điềm Vi.
"Không sao." Cô chỉ hơi giật mình.
Jasper hung hăng chạy đến trước ôm lấy cổ chàng trai, nghiêm khắc cảnh cáo anh ta: "May mà Iman không ở đây, nếu không thì cậu tiêu đời rồi!"
Alex không rõ vì sao, chuyện này có dính líu gì đến Iman? Anh ta làm sao lại không tin.
Alex nắm tay đánh vào bả vai Jasper, lực không mạnh, chủ yếu là trêu chọc: "Jasper, cuối cùng cậu cũng biết chính mình không có uy nghiêm, không ép được chúng tôi mới cố ý lôi tên Iman ra đúng không?"
Ngược lại Iman dựa vào biểu hiện hoàn hảo hôm qua, khiến những người không phục anh trước kia đều hoàn toàn chịu phục từ dưới đáy lòng đối với anh, đương nhiên không bao gồm Stanley.
Đúng cái đầu của cậu! Trong lòng Jasper nói tôi đang muốn tốt cho cậu, cậu lại bóc tách vết sẹo của tôi đúng không, anh ta không nhịn được ra tay ác hơn.
Những cầu thủ thay xong áo thể thao lần lượt đi ra từ phòng thay đồ, lối đi ngang phòng thay quần áo vốn chật chội bỗng trở nên thưa thớt, Lương Điềm Vi nhìn thấy một chàng trai chỉ mặc một chiếc quần vận động bên trên để trần đi qua đi lại, trên miệng la hét có ai nhìn thấy miếng lót vai của anh ta không.
Bỗng nhiên có một cánh tay che mắt của cô lại, thế giới rơi vào bóng tối.
Giọng nói buồn bực của người tới vang lên: "Đừng nhìn."
"Nhìn cái gì?"
Iman xoay người cô đối mặt với anh, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Đừng nhìn, đừng nhìn cái gì, trong phòng thay quần áo cũng không có cái gì để nhìn.
Nhưng cũng chính vì không có gì để nhìn, Lương Điềm Vi nhanh chóng phản ứng lại: "À, anh nói cầu thủ không mặc quần áo kia? Vậy anh không cần lo lắng cho tôi, tô không ngại, tôi đã thấy nhiều rồi."
Iman nhíu mày: "?"
Tính ra bởi vì cô thường xuyên giúp đỡ Lương Gia Vĩ luyện tập, cũng vô ý nhìn vài chàng trai cởi trần nửa người, lúc đầu còn cảm thấy ngại ngùng nhưng về sau quen dần, chẳng phải đều là da thịt sao, ai mà không có chứ?
Vì vậy, cô nhìn Iman đột nhiên không nói nên lời.
Đúng vậy, không phải chỉ là da thịt thôi sao, vậy tại sao lần đầu tiên đến studio, mặt của cô lại đỏ thành như vậy, rõ ràng khi đó Iman vẫn mặc áo sơ mi.
Hơn nữa chiều nay ở studio, cô lại đỏ mặt cái gì chứ?
Đáng lẽ cô phải bách độc bất xâm* mới đúng, tại sao khi đối mặt với anh trong lòng cô như có con nai chạy loạn xạ vậy, còn bởi vì một ánh mắt của anh mà hồi hộp đến mức tim đập thình thịch.
*ý chỉ có hàng trăm loại độc cũng không xâm phạm được.
Cô thật sự không thẹn thùng động lòng với những chàng trai khác sao? Cô quay đầu nhìn chàng trai đang tìm miếng đệm vai, nhưng chưa kịp nhìn hai giây thì lại bị Iman quay đầu lại.
Anh nói với giọng điệu tức giận: "Nhìn nhiều rồi, không được nhìn nữa."
"Ồ."
Cô chỉ muốn xác nhận xem có phải thật sự không có cảm giác hay không, nhưng sau khi xác nhận xong, càng thấy nghi ngờ hơn.
Iman liếc cô, khó chịu khẽ hậm hừ: "Nhìn mấy người mà nhìn nhiều vậy hả?"
Lương Điềm Vi không trả lời, làm sao cô nhớ rõ được, tiếng cười đùa và tiếng bước chân xung quanh liên tục truyền đến, nhóm cầu thủ ra khỏi phòng thay đồ nhìn thấy Iman đều chủ động chào hỏi, tiếng chào "Iman", "Iman" liên tục vang lên nhưng lại không nghe thấy anh đáp lại.
Cô ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tuấn tú của Iman có thêm sự lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười như có như không mà nhìn cô.
Dĩ nhiên ánh mắt tò mò và đánh giá của những cầu thủ thất bại trong việc chào anh đều nhìn vào cô.
Cô mất tự nhiên khẽ ho hai tiếng, vừa rồi không có cảm giác gì, bây giờ lại cảm nhận được tất cả những cảm giác nên có và không nên có, nhưng cô cũng chỉ nhìn vào anh mà thôi.
Nửa phút, một phút, hai người vẫn giằng co trong phòng thay đồ, anh không hề có ý buông tha cho cô.
Khi cảm thấy ánh mắt nóng rực kia luôn nhìn chằm chằm vào mình, Lương Điềm Vi đành phải nhìn lại, không ngờ giọng điệu của Iman bỗng trở nên thoải mái, anh khoanh hai tay trước ngực, cúi người tới gần cô, khuôn mặt tuấn tú chỉ cách cô tầm hai mươi cm.
"Vivian, sao em lại đỏ mặt?"
"Tôi... Không có! Anh nhìn lầm rồi, tôi muốn đi thay quần áo."
Cô chạy trối chết, nhưng cô nghĩ cô đã tìm được nguyên nhân.
Không ai có thể phủ nhận rằng, dáng người và khuôn mặt có liên quan rất lớn với nhau, chỉ có dáng người đẹp thôi là không đủ, khuôn mặt bình thường sẽ làm cho dáng người đẹp trở nên bình thường, khuôn mặt xấu xí sẽ khiến vóc dáng đẹp trở nên không cân đối.
Chỉ có Iman, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến người ta kích động xấu hổ, đó mới là sức hấp dẫn trí mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...