Lương Điềm Vi giãy dụa muốn xuống, nhưng một tay Iman giữ eo cô, một tay khóa chặt hai đùi cô, bá đạo không muốn thả cô xuống.
"Anh đừng làm vậy."
Giãy dụa thất bại, căn bản cô không thoát ra được, đồng thời nhận thấy anh dùng nhiều lực hơn, Lương Điềm Vi lại đỏ mặt: "Iman, anh đang làm gì vậy? Đang ở trên đường đó, có lẽ sẽ có rất nhiều người đi qua đi lại."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường lớn vùng ngoại thành hoang vu, có lẽ mười phút không có một chiếc xe đi qua, ngoại trừ hai người họ thì cũng chỉ có những con kiến, lý do từ chối của cô nói ra không hề tự tin.
Anh nhướng mày, trong mắt đều là sự ngạo mạn: "Vậy thì sao?"
Vậy thì sao? Đương nhiên có rất nhiều lý do.
Ví dụ như, Lương Điềm Vi muốn nói rằng chúng ta không phải bạn trai bạn gái của nhau, tuy đều là độc thân, nhưng có phải tư thế như vậy không tốt lắm không, nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến không phải tình huống xoa bóp trước đó cũng như vậy sao?
Iman ôm cô bởi vì cô bị đau bụng kỳ sinh lý, thấy cô đi đường vất vả nên tốt bụng giúp cô, cô không nên để ý lý do đó mới đúng.
Mới đưa ra ví dụ thứ nhất, đến bản thân cô cũng không thuyết phục được, thất bại.
Cô thành thật, tức giận nói: "Anh không thể tự mình đi về trước sao? Tôi chỉ bị đau bụng kỳ sinh lý cũng không nghiêm trọng, đi chậm một chút cũng không sao."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không được."
Một khi Iman cứng rắn cũng giống như việc anh không hề cho mọi người trên sân hy vọng, không để cho phản bác.
"Đây là ngoại thành, với tốc độ hiện giờ của em mà đi đến trạm xe bus chỉ sợ trời đã tối đen, sao tôi dám để em đi một mình?"
Huống chi anh vốn không muốn thả cô xuống.
Lương Điềm Vi à một tiếng, ngước mắt nhìn Iman, thì ra anh lo lắng cho cô, vì vậy mới thay đổi cách nói.
"Nếu như vậy, anh cõng tôi đi, cảm ơn."
Ít nhất như vậy sẽ hơi bình thường, như bây giờ rất giống ôm công chúa, không thật ra chính là ôm công chúa.
Lần cuối cùng cô xem cảnh người khác được ôm như vậy là trong một bộ phim truyền hình thanh xuân, nam chính bế nữ chính mặc áo sơ mi nam màu trắng lên giường đôi... Hình như cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tóm lại, cách ôm như vậy, cô chưa từng có cơ hội nhìn thấy ở xung quanh.
"Không, tôi chán ghét cảm giác bị người ta từ chối, thật sự rất tệ."
Iman tỏ vẻ không sao cả, rũ mắt nhìn cô: "Nhưng muốn tôi thả em xuống để em tự đi là chuyện không có khả năng, vì vậy tôi chỉ có thể ôm em như vậy."
Vậy anh từ chối cô bốn lần thì sao, cô cũng đâu có tức giận.
Vẻ mặt Lương Điềm Vi tươi cười: "Tôi không từ chối, thật đó, anh cõng tôi đi mà!"
"Muộn rồi, trừ khi em cầu xin tôi, tôi sẽ cân nhắc lại."
Lương Điềm Vi: "Anh thật sự rất...."
Xấu xa! Đáng ghét! Tồi tệ!
Anh ngụy biện nhiều, Lương Điềm Vi cũng không muốn nói nhiều với anh, dù sao khi chụp hình động tác tay của anh đã hơi chậm chạp, cô nghĩ anh sẽ không kiên trì được lâu, chờ anh mỏi rồi sẽ tự thả cô xuống.
Thế nhưng cô đã coi thường lực cánh tay của cầu thủ bóng bầu dục, hoặc là nói, cô coi thường Iman.
Anh ôm cô trong lòng, đi mười phút mà hô hấp cũng không thay đổi, tim cô đập mạnh kịch liệt đã trở về bình thường, nhưng anh vẫn chưa có ý nói mệt.
Cô cũng coi thường da mặt của anh.
Tư thế thân mật như vậy đi trên đường cái, mặt anh không đỏ tim không đập.
Cô nhận thua: "Thế nhưng tôi sẽ không cầu xin anh, thật sự sẽ không."
"Em sẽ." Iman nói như chém đinh chặt sắt: "Em sẽ thật sự cầu xin."
Cái cảm giác ngứa ngáy anh hoàn toàn không kiềm chế được xúc động, quả thật bị cô khơi ra.
Thấy Lương Điềm Vi vẫn có dáng vẻ không tình nguyện, anh cố ý nói: "Cứ vậy đi, dù sao tôi vẫn cứ ôm em lên xe bus, nơi này không có ai, thế nhưng đến trường học thì tất cả mọi người đều nhìn thấy."
Anh tùy ý để cho bản tính xấu xa của mình leo thang, thể hiện sự kiêu ngạo một cách rõ ràng.
Trời ạ, chỉ tưởng tượng một chút chuyện Iman - người ngày hôm qua vừa mới trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường lại ôm cô ở trong sân trường, việc đó hấp dẫn ánh mắt cùng với ghen tị của người khác đến mức nào.
Lương Điềm Vi thật sự hoảng rồi, cô không hề nghi ngờ tên ác ma không quan tâm đến để ý đến cái nhìn của người khác sẽ thật sự làm như vậy.
Anh là nhân vật của công chúng, cũng là tâm điểm chủ đề, cho dù anh không đáp lại hoặc không trả lời, tin đồn tình cảm cũng không bao giờ ngừng, tin đồn mập mờ với một cô gái năm nhất được quan tâm có thể truyền từ năm nhất đến năm tư, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng cô chỉ là một người bình thường vẫn còn cuộc sống bốn năm đại học, tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.
Vì vậy cô phải cầu xin anh như thế nào đây, ở nhà cô còn chưa từng cầu xin Lương Gia Vĩ bao giờ. Đương nhiên cũng là vì Lương Gia Vĩ chưa đủ thông minh, mỗi lần hai anh em đấu đá, luôn là anh ấy cầu xin cô.
Nhưng cách Lương Gia Vĩ cầu xin chính là: "Vi Vi, em tới giúp bọn anh ghi chép số liệu, nửa ngày 30 đô." "Em gái, em giúp anh việc lặt vặt, em có thể lấy một nửa đồ ăn vặt."
Nhưng cách này không có tác dụng gì đối với Iman, Lương Điềm Vi nói chậm lại: "Iman, anh thả tôi xuống được không? Xin anh."
"Không được, đây là giọng điệu cầu xin của em sao?"
Giọng điệu này có gì khác biệt với lúc cô nói chuyện bình thường chứ? Cộng thêm cảm xúc của cô vẫn chưa tan, thậm chí dáng vẻ 'cầu xin giúp đỡ' còn không đáng yêu bằng lúc cô nói chuyện bình thường, không phải từ “cầu xin” vào thì chính là xin người khác, anh nghe chưa đủ thoải mái.
Đáng tiếc không thể xin giúp đỡ từ người bên ngoài, nếu không thì Lương Điềm Vi đã lập tức gọi điện cho Angela, hỏi cô ấy xem như thế nào mới là giọng điệu cầu xin người khác.
Angela, đúng rồi, suy nghĩ một chút xem Angela sẽ làm thế nào!
Iman đợi một lúc lâu mà người trong lòng không có phản ứng gì, anh nghĩ là cô tức giận nên nhanh chóng cúi đầu nhìn, cô gái cắn nhẹ môi dưới, vành mắt đỏ ửng, nhìn anh với đôi mắt hạnh ướt át vô tội.
Người trong lòng biến thành một con mèo mềm mại trắng như tuyết với đôi mắt đen láy, móng vuốt nhỏ cẩn thận dè dặt vươn về phía anh, móng tay ở đầu ngón tay ngoan ngoãn thu lại, chỉ dám dùng thịt đệm trắng mịn béo nhẹ nhàng vuốt ve anh.
"Iman, xin anh, tôi..."
Fxxk!!
Lương Điềm Vi không biết chính mình đã ném một quả bom nguyên tử vào lòng đối phương, cô nghĩ rằng vẻ mặt cứng ngắc của Iman là do chán ghét mình, thậm chí còn không biết cầu xin anh cái gì, cô kịp thời im lặng và đổi thành tiếng lẩm bẩm bất lực.
"Xem kìa, lại tức giận rồi."
Giọng điệu của anh quả thật rất dữ, hầu kết nhanh chóng trượt xuống cho thấy anh càng nuốt nước bọt gấp hơn.
"Em đừng nói với người khác như vậy."
"..."
Không phải, cô không ngốc, người khác không làm khó cô, cô cũng không ghét... Không đúng, cô đang cầu xin đấy.
"Không, anh nói tôi cũng sẽ không làm như vậy!"
Bời vì ngoại trừ anh, cũng không có ai xấu xa giống như anh, lúc nào cũng gây khó khăn cho cô.
Anh chịu đựng sự ngứa ngáy do giọng điệu đáng thương của cô khơi lên, phải diễn vai người xấu đến cùng, nhân cơ hội này đã lấy lợi ích cho mình: "Như vậy đi, tôi cõng em về nhưng về em phải massage cho tôi."
Lương Điềm Vi lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường: "Tôi đã khó chịu như vậy, anh còn muốn tôi massage cho anh sao?"
"Muốn."
"Tôi không chuyên nghiệp, anh nói đúng, tôi so với những bác sĩ chuyên nghiệp và thợ massage trong căn cứ kia..."
"Nhưng tôi chỉ muốn em, Vivian."
Đáng tiếc giờ phút này Lương Điềm Vi không hiểu sự chân thành của câu “Tôi muốn em” này, cho nên cô cũng không từ chối.
"...À, được thôi."
Mặt trời lặn sau những ngọn núi xa, ánh tà dương chiếu xuống cuối con đường, đại lộ Kenner dài 5km, nhưng lúc này đi khắp đường cũng không tìm được Iman Lawrence hăng hái, kiêu ngạo không bị trói buộc ở trên sân bóng, là cơn ác mộng của các tiền vệ chính.
Chỉ có một một người thanh niên tuấn tú, bước vào cạm bẫy của tình yêu đơn phương, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào nhưng có dáng người và ngoại hình giống với tên ác ma kia.
Cô gái vừa tránh được một kiếp ở trong lòng anh không thể trải nghiệm phần ngọt ngào kia, lúc này lại chỉ nghĩ về chủ nghĩa tư bản Mỹ khủng khiếp này, cô đã thành như vậy rồi mà còn bóc lột sức lao động của cô! Đúng là không có tính người.
Nhưng cô vừa leo lên lưng Iman thì hơi hối hận, bộ ngực phát triển vô cùng tốt trong thời kỳ trưởng thành áp vào lưng anh, sự mềm mại áp lên cơ bắp săn chắc, cảm giác kia thật sự rất rõ ràng và nhạy cảm.
Lương Điềm Vi vô cùng lúng túng, đành dùng hai tay chống lên vai chàng trai, giữ cho cơ thể cô cách một khoảng với đối phương, cô tập trung vào kế hoạch tránh hiềm nghi của mình, hoàn toàn không phát hiện Iman ở dưới đột nhiên ít nói hơn, mặc dù đối phương cũng không phải là người nói nhiều.
Nhưng như vậy quá mệt mỏi.
Thật ra có lẽ cô không cần khổ như thế này, cho dù Iman làm cầu thủ hay người mẫu, đều tiếp xúc với các cô gái cổ động viên trẻ trung hoặc là người mẫu nữ gợi cảm xinh đẹp, chắc hẳn sẽ không để ý đến loại đụng chạm này.
Lương Điềm Vi vừa nghĩ như vậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cô do dự nhìn đôi tai đỏ bừng của Iman nhưng vẫn không nói gì lặng lẽ nằm lại.
Bờ vai của chàng trai thật sự nằm rất dễ chịu, hông của anh cũng thích hợp để quấn lấy, nói chung là quá thoải mái, thoải mái đến nỗi cô rất muốn ngủ.
Trong lúc mơ màng cô nghe được Iman hỏi cô: "Em còn nhớ bao nhiêu về chuyện ở quán bar đêm hôm qua?"
Có thể là do cô quá buồn ngủ, đại não không tỉnh táo, lại nghe lầm giọng điệu của Iman mang theo sự chờ mong đến căng thẳng, vừa khô khan vừa do dự.
Cô ngáp một cái: "Không nhớ rõ."
"Không có một tí ký ức nào sao?"
"Hoàn toàn, hoàn toàn không có."
Cô thật là giỏi đó.
"..."
Người nào đó buồn bực không nói tiếp câu nào nhưng cùng lúc thả chậm bước chân, rất sợ cô bị tư thế đi lại lay tỉnh.
-
Trở về hết một tiếng bị kéo dài đến gần hai tiếng, lúc trở lại căn cứ cũng đã là giờ cơm tối.
Đầu tiên Lương Điềm Vi đi tìm Steve xác nhận chuyện trợ lý gia nhập đội, Iman thì đi đến nhà ăn.
Các cầu thủ đang dùng bữa, bởi vì cuối tuần ít người nên bữa tối không phải là buffet, không có nhiều sự lựa chọn, chỉ có ức gà nướng, cá tuyết vàng, bò bít tết khoai tây chiên, mỳ Ý thịt bò rau cải bó xôi, salad cam dứa cùng với salad rau vườn được chọn một trong hai.
Iman bê khay thức ăn ngồi xuống, nói câu đầu tiên: "Chắc chắn Vivian sẽ chọn hoa quả trộn."
Ba người ngồi cùng bàn: "..."
"Bởi vì trong đó cam."
Xin hỏi, có người hỏi anh sao?
Jasper với Josh nhìn nhau một cái rồi yên lặng cúi đầu ăn mỳ Ý màu xanh kia, hình ảnh kiều diễm tối hôm qua đã sắp quên rồi mà người này còn chủ động nhắc tới, đây là sợ bọn họ không nhớ đúng không.
Bình thường phương thức ở chung của mọi người rất cố định, Jasper biết khuấy động bầu không khí, bề ngoài Johs ghét bỏ Jasper nhưng lại yêu lời nói của anh ta, Luke là người bị trêu chọc, "bắt nạt".
Về Iman không nói quá nhiều nhưng bất kỳ chuyện gì cần phải ra quyết định, các chàng trai đều tự nhiên nhìn anh, muốn anh đến quyết định.
Bây giờ người nói nhiều nhất với người thứ hai không lên tiếng, đột nhiên trên bàn ăn cũng không có người nói chuyện, lâm vào một bầu không khí im lặng không có nguyên nhân.
Luke không biết chuyện tối hôm qua, xiên một đống khoai tây dính tương cà nhìn mấy người trên bàn ăn, bầu không khí gì đây?
Cuối cùng vẫn là Jasper không nhịn được, thở dài một hơi: "Không được, rốt cuộc tình huống giữa cậu và cô ấy là thế nào? Cậu không nói rõ ràng... Đến lúc đó lại ghen lung tung."
Anh ghen lung tung lúc nào ?
Đột nhiên sắc mặt Iman chìm xuống, anh ghen là đều có nguyên nhân.
Anh lược bỏ một số chi tiết không quan trọng, nói đơn giản chuyện hai ngày qua cho bọn họ nghe.
Những chi tiết bị lược bỏ kia, ví dụ như lúc anh ở phòng làm việc ánh mắt luôn luôn dính trên người Lương Điềm Vi, ví dụ anh không kiềm chế được phóng điện quyến rũ Lương Điềm Vi và kết quả biết được đối phương xóa số điện thoại của anh, cũng ví dụ như đúng là anh ghen bậy bạ làm hại cô khóc đến đáng thương mà cách dỗ dàng của anh là muốn mạnh mẽ hôn những giọt nước mắt của cô.
Anh tự biết lòng mình là được rồi.
Jasper nghe xong vài ba lời tổng kết của đối phương, liền cười lớn ném chiếc nĩa ăn mì màu bạc vào đĩa ở trên bàn, bộp một tiếng thanh thúy, kèm thêm tiếng mắng chửi thô tục khó có thể tin của anh ta.
"% $@ ! Cũng bởi vì nụ hôn tối qua, cậu cho rằng Vivan có ấn tượng tốt với cậu? Đây là lần đầu tiên cậu tham gia tiệc tùng ở Mỹ à? Xử nam Laurence ngây thơ, những năm cấp ba của cậu kia... Đúng rồi, tôi nghĩ năm đó cậu vì tránh né những người hâm mộ điên cuồng kia mà đến cả tiệc tốt nghiệp cũng không muốn đến, làm hại tôi đêm đó..."
Jasper họ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo hất cằm lên nhìn người : "Tôi không nói cho cậu biết là thứ năm hôm đó Vivian đã tìm tôi ký tên, thế nào? Cậu chưa được hưởng đãi ngộ này chứ gì?"
Josh kéo ống tay áo Jasper, bảo anh ta tốt nhất nên dừng lại.
Anh ta cũng không biết tại sao Jasper lại đâm một nhát dao vào Iman, nếu như Iman thực sự tức giận cũng đừng xin anh ta giúp đỡ. Josh cam đoan mình sẽ là người chạy đầu tiên.
Nhưng mà Josh thất vọng rồi, núi lửa đang hoạt động Iman không hề tức giận, anh chỉ nghĩ đến cái gì đó rồi cúi đầu cười: "Nếu cậu nói đến những người hâm mộ kia, tớ nhớ tới Lindsay với Kolanda."
"..."
Iman kiêu ngạo nhìn sắc mặt Jasper thay đổi đột ngột: "Đêm đấy các cô ấy không ngừng kêu cậu gọi điện thoại tìm tôi. Thế nào, thích cô gái tỏ tình với tôi ở trước mặt cậu, đãi ngộ như vậy không phải người bình thường nào cũng có."
"Tôi ghét cậu! Iman, tôi ghét cậu!"
Jasper nhặt nĩa bạc lên, cắn mạnh một miếng bò bít tết.
Hóa ra là ân oán lâu năm của hai người là từ hồi cấp ba, Josh an ủi vỗ bả vai Jasper: "Vậy cô gái cậu thích là ai? Lindsay hay Kolanda?"
"...Cậu, cậu ăn mỳ của cậu đi!"
Luke nghe xong toàn bộ cũng bối rối, anh ta không để ý quan hệ Lương Điềm Vi với Iman, dù sao đó là chuyện của Iman, anh ta chỉ để ý chuyện đội bóng, đặc biệt Iman cũng là tiền vệ phòng ngự.
"Iman, huấn luyện viên nói về sau cậu sẽ tham gia luyện tập bình thường, có thật không?"
Iman vặn nắp bình nước khoáng, mu bàn tay nhô lên những gân xanh dài nhỏ, đáp một tiếng trầm thấp: "Ừm."
Jasper nhanh chóng hỏi: "Vậy công việc làm thêm của cậu thì làm sao?"
Iman thờ ơ tựa lưng vào ghế: "Không đi."
Ba người nhìn nhau một cái, thật sự không đi?
Phải biết Iman vì kiếm tiền không chỉ bỏ qua tập luyện đoàn đội mà còn cả buổi tập luyện của đội bóng Tyrannosaurus được giám sát bởi tân chủ tịch liên đoàn phía Tây! Trước mặt chủ tịch Olsen biểu hiện với phát huy, để anh lưu lại ấn tượng tốt mà bao nhiêu cầu thủ không có được cơ hội.
"Không phải, sao cậu lại đột nhiên... cậu đang nhìn cái gì?"
Jasper thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía chỗ chọn thức ăn, chỗ đó chỉ có hai cầu thủ da đen vừa to vừa cao, Jasper đang nghi ngờ không hiểu, các cầu thủ bưng khay thức ăn rời đi, Lương Điềm Vi bê khay thức ăn xuất hiện.
Này, anh ta hỏi gì đây, có cái gì tốt hỏi đây, chuyện khiến Iman hứng thú không nhiều, chỉ là những thứ kia thôi.
Nhưng cảm thấy hứng thú đến hai mắt tỏa sáng, giống như chó hung ác đói bụng mấy ngày cuối cùng cũng tìm được thịt tươi, cũng chỉ có Vivian ở đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...