Buổi phỏng vấn vào ngày hôm qua đã tạo nên tình huống thảm thương của cô vào lúc này.
Cô chịu đựng ánh mặt trời gay gắt giữa hè đứng trước studio, nhưng sự can đảm lại tiêu tan, vừa khó xử vừa lo lắng đi qua đi lại trước cửa ra vào.
Huấn luyện viên Steve chỉ nói Iman đang đi làm nhưng không nói rõ anh cụ thể làm ở đâu. Dĩ nhiên cũng có thể ông đã nói nhưng lúc đó cô quá lo lắng nên không nghe thấy, chỉ mãi buồn phiền sau khi lấy được địa chỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu cô nghĩ cho dù anh làm ở nhà hàng hay quán bar, cô cũng có thể giúp anh làm nửa công việc để anh xong việc sớm, có thể đi đến căn cứ điểm danh.
Cô đặc biệt mặc áo ngắn tay đã cũ và quần jean màu tối dài rộng treo trong tủ quần áo, nghĩ nếu khi giúp đỡ có làm bẩn quần áo cũng không sao. Hôm nay cô chiến đấu cả ngày để gặt hái thành công của ngày mai, sốt cà chua, thịt muối, mù tạc trong nhà hàng đều có thể nhắm về phía cô. Chỉ cần cô có thể gọi Iman đi tham gia luyện tập thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Nhưng bây giờ…
Khi đứng trước studio chụp hình được trang trí sang trọng và táo bạo, cách ăn mặc của cô không phù hợp lắm.
Cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, một cô gái mặc đồ màu trắng bó sát người với mái tóc kiểu Afro đi tới. Cô ta nhìn cách ăn mặc của Lương Điềm Vi, sau đó hơi chê bai nói: "Cô có việc gì không? Nếu cô muốn tìm tiệm chụp hình thì nơi này không phải."
Lương Điềm Vi vội nói rõ mục đích đến của mình với cô ta: "Không phải, tôi đến tìm Iman, Iman.Lawrence, không biết có phải anh ấy làm thêm ở nơi này không?"
"Iman?"
Cô gái nhíu mày, nhìn thoáng qua cửa bên trong đang khép hờ. Cô ta bị hai chữ
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"làm thêm" này chọc cười, phì cười một tiếng sau đó nhìn Lương Điềm Vi: "Anh ấy đúng là ở trong đó, cô tìm anh ấy làm gì?"
"Tôi là trợ lý đội bóng bầu dục của trường, tìm anh ấy vì chuyện của đội bóng."
Cô gái tỏ vẻ khó hiểu: "Trợ lý đội bóng ư?! Chẳng phải đó là việc làm của sinh viên nam sao?"
Lương Điềm Vi chỉ mình: "Cũng chưa chắc, sinh viên nữ cũng làm được, như tôi đây."
“Ồ, đúng vậy, vì trước đó ba người trợ lý đến đều là sinh viên nam."
Lúc ấy, khi cô ta mở cửa ra, mấy sinh viên nam cao lớn thô lỗ nói với giọng điệu không hề khách sáo rằng muốn gặp Iman. Nào ngờ bọn họ lại bị gương mặt lạnh lùng của Iman dọa sợ, vội vã chạy về.
Cô ta có mặt ở đó, nhìn thấy chàng trai kia nói lắp bắp với Iman, vẻ mặt lấy lòng như gặp được Thượng Đế. Nhưng sau khi bọn họ nói xong mục đích, vẻ mặt của Iman khiến cho bọn họ như nhìn thấy ma quỷ.
Cô gái nhìn Lương Điềm Vi một phen, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt dính lên gương mặt hồng hào xinh đẹp, mái tóc đuôi ngựa được buộc cao, phần cổ mảnh khảnh trắng mịn. Đôi mắt to ngập nước của cô phối với khóe mắt cụp xuống, ngón tay nắm chặt ba lô bộc lộ sự căng thẳng bất an của cô.
Ha ha, là một cô gái ngoan ngoãn, có lẽ còn chưa chạm vào quả bóng bầu dục, vậy mà lại làm trợ lý cầu thủ?
Nhưng khi cô ta nhìn thêm mấy lần, Lương Điềm Vi cũng không hề tránh né, đôi mắt đen lấy chân thành thẳng thắn, ngược lại không giống như nói dối.
Cô gái nhún vai: "Vậy cô đi vào trước đi."
Lương Điềm Vi thở ra một hơi, trên khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn cô!"
Bước đầu tiên xem như thành công, dù sao studio không giống như nhà hàng, quán bar mà cô nghĩ, nơi này không tiện đi vào. Khi Lương Điềm Vi nhẹ nhàng khép cửa lại thì đang nghĩ Iman làm thêm việc gì ở đây, trợ lý chụp ảnh hay làm công việc vặt?
Dù sao cũng không phải thợ trang điểm hay nhân viên phục trang chứ, vậy thì hơi buồn cười.
Trong studio rộng rãi bày đầy đủ loại thiết bị dùng để quay chụp, tấm phông nền trang trí và những thùng giấy cao xếp chất chồng lớn nhỏ không đều, cho dù có rất nhiều vật dụng nhưng toàn bộ phòng làm việc đều rất ngăn nắp gọn gàng.
Nếu như Iman làm chân chạy vặt, vậy tất cả những thứ này đều do anh phụ trách sắp xếp sao?
Nếu như làm xong mọi việc ở đây đúng là không có thời gian, cũng không còn sức đi tham gia tập luyện nữa.
Thiên tài bóng bầu dục thì sao chứ, ngôi sao mới được mong chờ thì thế nào, vẫn sẽ bị cuộc sống chèn ép, phí sinh hoạt giày vò.
Cô vừa rẽ ngoặt thì nghe thấy một giọng nam không vui quát bọn họ: "Lề mà lề mề, Ashley cô mới đi đâu thế, nhanh đi lấy bộ trang phục kế tiếp cho Iman đi."
Sao? Bộ trang phục kế tiếp cho Iman?
Ashley đang dẫn đường cho Lương Điềm Vi lại đột nhiên xoay người chạy đi, công việc quay chụp đang diễn ra sốt sắng hiện ra trước mặt Lương Điềm Vi. Cô nghe thấy một loạt tiếng cảm thán, Perfect! Amazing! Awesome!
Đèn flash chói mắt chiếu lên chàng trai tuấn tú đứng trước màn nhung sân khấu màu đỏ. Dáng người anh cao lớn mạnh mẽ, dưới áo sơ mi trắng rộng mở là cơ bắp gợi cảm rắn chắc hiện ra trước mắt, không…
Lương Điềm Vi chỉ nhìn một lát liền đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác.
Thanh niên đẹp trai cao gầy mặc áo sơ mi trắng bình thường nhất, nhưng cúc áo không cài lại, ở dưới áo màu trắng thuần khiết và cấm dục khó kiềm chế, theo động tác của anh có thể nhìn thấy dây đeo đinh tán bằng da siết chặt lại bắp thịt trước ngực, cài lên bên hông chiếc quần da đen nhánh.
Dưới sự ngụy trang dịu dàng nhã nhặn là khát vọng chinh phục của đàn ông, dục vọng tham lam vô cùng hoang dại.
Cô đến hơi muộn, nếu đến sớm mười phút, Iman còn có thể biểu diễn toàn bộ cảnh một quý ông khiêm tốn lễ độ nói hết mọi bí mật với quý cô mà anh vô cùng mến mộ ở trước mặt cô.
Không thể nhẫn nhịn việc thấy cô đứng ở trước mặt nhưng vẫn phải giữ một khoảng cách lý trí. Sự xúc động muốn thổ lộ tình cảm đã dâng lên đến cổ họng, ngón tay thon dài mang theo sự tò mò, từng bước mở ra sự thật đen tối cất giấu dưới lớp áo sơ mi, đó là sự trừng phạt vì vội vàng chiếm giữ tình yêu của cô đối với anh.
Chủ đề quảng cáo đồ bằng da của công ty JM là quý ông ngông cuồng này bộc lộ bí mật của anh trước mặt cô. Đó là cởi bỏ áo sơ mi vướng víu và chìm đắm trong cơn mưa tình yêu nhẹ nhàng vui vẻ với anh, hay là lý trí níu giữ anh lại, tất cả sự mập mờ dưới những gợn sóng bình tĩnh đều dừng ở đây?
Không cần phiền não, không cần suy nghĩ, bởi vì tất cả những điều này đều là vấn đề cho người tiêu dùng trên thị trường suy nghĩ, không phải là vấn đề của Lương Điềm Vi.
Bây giờ vấn đề lớn nhất là cô đã đánh giá thấp Iman, thì ra việc làm thêm của anh là làm người mẫu.
Tất cả mọi người trong studio vô cùng bận rộn, vì không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người nên cô lặng lẽ lui vào góc khuất.
Sao cứ phải là loại "việc làm thêm" cô không thể chen tay vào được chứ, trong lòng Lương Điềm Vi dâng lên câu hỏi buồn cười. Iman, vì sao anh không làm việc làm thêm đơn giản nhẹ nhàng một chút, ít ra như thế cô còn có nơi để chen vào.
Dĩ nhiên chỉ có một mình cô tùy tiện nghĩ đến vấn đề này, cô không nhịn được mà liếc mắt nhìn chàng trai đang quay chụp.
Iman nghiêng người, dưới ánh sáng, áo sơ mi dường như chỉ là một tấm lụa mỏng, uyển chuyển dịu dàng che thân thể tràn ngập sức sống của anh.
Đường cong cơ bắp rõ ràng gợi cảm, vai rộng eo thon, cơ đùi không có một miếng thịt thừa kéo căng quần da, mông cong vểnh cao quyến rũ. Không có ai biết vì sao mông một người đàn ông có thể vểnh lên, hấp dẫn như thế, khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô mà suy nghĩ viển vông.
Iman đút một tay vào túi quần da, đốt ngón tay kia đùa giỡn mái tóc vàng rối tung. Anh khẽ nâng cằm, mí mắt hẹp dài hơi nhướng lên, vẻ mập mờ mông lung không rõ trong đôi mắt màu xanh da trời kia, giống như ánh mắt mê hoặc mời gọi lại giống như đa cảm xa cách…
Theo cằm anh nhìn xuống thấy hầu kết rất lớn chợt hiện lên ở vùng cổ trắng nõn, Lương Điềm Vi nuốt nước bọt, có cần quyến rũ như thế không.
Nhiếp ảnh gia Modi liên tục bấm nút chụp kèm theo tiếng gào thét chói tai, mặt đỏ như sắp bốc cháy. Nhưng không ai cảm thấy anh ta làm lố, trong những người đang vây xem, cho dù là nam hay nữ, không có ít người đỏ mặt hơn anh ta.
Có người đẹp trai như Iman thế này, những người không biết sử dụng đều là kẻ ngốc.
"Phù..." Modi thở một hơi nhẹ nhõm giống như chạy ra khỏi sa mạc, mặt đỏ thở dốc, trán đổ mồ hôi: "Tốt, quá tuyệt vời! Nhanh đổi cảnh, cậu đi thay quần áo đi."
Modi sắp xếp nhiệm vụ xong lập tức cúi đầu nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Hiển nhiên anh ta đang hoàn toàn tập trung thưởng thức kiệt tác mới chụp xong của mình.
Sau khi xong việc, Ashley tìm được Lương Điềm Vi ở góc khuất: "Cô nói với anh ấy chưa?"
Lương Điềm Vi lắc đầu, cười nói với Ashley đang quan tâm mình: "Bây giờ anh ấy đang bận việc, tôi không tiện làm phiền anh ấy, chờ khi anh ấy có thời gian rảnh tôi sẽ đi tìm anh ấy."
Ashley mỉm cười, hoàn toàn không hiểu cô gái cười rộ lên ở trước mặt này: "Xin cô đấy, nếu cô còn do dự sẽ không tìm được cơ hội nữa đâu, anh ấy sẽ bận tiếp đó. Bây giờ còn chưa bắt đầu chụp, cô nhân lúc này đi tìm anh ấy đi."
Lương Điềm Vi nghe xong bèn hốt hoảng xoay người chạy đến chỗ Iman nghỉ ngơi, không quên nói với Ashley: "Ashley, cảm ơn cô đã nhắc nhở!"
Iman thay quần áo rất nhanh, dù sao áo sơ mi kia chỉ khoác hờ hững lên người, không cần thay quần. Lần chụp tiếp theo anh chỉ cần mặc áo ba lỗ màu đen phối với áo khoác da và quần da, biến thành một tay chạy xe phân khối lớn phóng khoáng tự do.
Lúc này nhân viên công tác khác còn đang đổi cảnh, một mình anh dựa vào tường, trên tay cầm chai nước uống được một nửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô đến trước mặt anh, nhìn thấy rõ từng sợi lông mi dài của anh. Không biết do vẫn còn dư vị dữ dội khi nãy hay vì lý do khác, gương mặt của cô vô cùng đỏ.
Lương Điềm Vi kìm nén nhịp tim căng thẳng trong lòng, chào hỏi anh: "Hi, Iman, tôi là trợ lý cầu thủ mới tới của đội Tyrannosaurus, tôi tên Vivian."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...