Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Cầm bức thư trên tay rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Đến nửa đêm, tôi giật mình thức giấc, đoạn chống người ngồi dậy, mở bức thư của Phantom ra cẩn thận đọc lại từng từ một.
Lúc nãy ngủ mê man, tôi cứ ngỡ mình đã đánh được một giấc thật dài, nào ngờ đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời vẫn chưa hửng sáng.
Bầu trời về đêm giống như một viên đá sapphire màu lam ngọc, lại có vẻ xanh xao như làn da của người bị bệnh nặng.
Giữa dòng ngân hà xa thẳm có vài đám mây đen lững lờ trôi đi.
Lần đầu tiên tôi biết được, hóa ra bầu trời đêm cũng có màu sắc thật 'đặc biệt', những đám mây xám chì ngự trị cả một vùng.
Dù sao cũng không ngủ được, tôi dứt khoát lấy bó hồng vàng trải đầy ra đất rồi khẽ khàng đếm lại từng bông, từng bông một.
Đếm được một lúc, tôi bỗng đâm buồn ngủ, thế là bèn chui vào chiếc chăn bông ấm áp nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau tôi mới bàng hoàng nhận ra, bó hoa có hơn một trăm bông hồng vàng, ấy vậy mà bông nào bông nấy cũng được người gửi cẩn thận cạo sạch lớp gai nhọn mọc đầy thân.
Tôi bật dậy tức thì, sau đó không ngủ tiếp được nữa.
Luồng khí nóng chạy dọc cơ thể tỏa ra bên ngoài giống hệt đang phát sốt.
Tôi sờ trán, nóng ran như thanh sắt được nung lâu trong lò lửa.
Tuy nhiên, tinh thần tôi lại vô cùng phấn chấn, chắc hẳn không bị ốm được đâu.
Cẩn thận ngẫm lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi phát hiện, nếu muốn gặp lại Bóng ma, trước tiên cần phải làm rõ một vài chuyện.
Mà chuyện đầu tiên, chính là Hearst và Bóng ma có quen biết nhau không.
Nghĩ đến một số điểm quá giống nhau giữa họ, thực chất trong đầu tôi đã có đáp án, nhưng liệu Hearst có cho tôi câu trả lời thật sự không?
Chuyện thứ hai, Phantom hiện giờ đang ở đâu, trong nhà hát này, rạp xiếc, hay là một nơi nào đó tôi chẳng biết...!
Nếu như rơi vào hai đáp án phía sau, vậy đóa hồng vàng và bức thư này thì thế nào, làm sao chàng có thể đặt nó trong phòng tôi...!Điều đó chứng tỏ Phantom vẫn ở trong nhà hát?
Còn nữa, vở kịch ở rạp xiếc hôm trước, từng ca từ được chính chàng viết ra, rồi đóa hồng vàng và bức thư tay này...!rốt cuộc có ý nghĩa gì, sau khi gặp mặt, tôi nhất định phải lấy hết can đảm để hỏi cho ra nhẽ.
Nếu sự thật đúng như những gì tôi suy đoán thì tôi thề kiếp này dù ai nói gì đi chăng nữa tôi cũng nhất định không buông tay.
Bất luận Madame Giry có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ đi theo chàng.
Bóng ma ở đâu, tôi ở đó.
Cứ suy nghĩ vẩn vơ thơ thẩn như thế cho đến tận hừng đông, không đợi người giúp việc gõ cửa, tôi đã tắm rửa xong xuôi, mặc đại cái áo choàng và đội vội chiếc mũ rộng vành rồi chạy ngay ra ngoài.
Sải bước thật nhanh đến cửa lớn của nhà hát, sắc trời vẫn còn rất u ám, đám lá khô héo tàn úa dưới mặt đất bị gió thổi tung lên trời giống như cơn mưa đen.
Người gác cổng thấy tôi chỉ đi có một mình, cứ gặng hỏi mãi thật sự muốn ra ngoài hay sao.
Tôi hồi hộp đến mức chẳng nói năng được gì, siết chặt hai nắm tay và gật đầu liên tục.
Anh ta do dự chốc lát, cầm chiếc ô màu đen đưa cho tôi rồi dặn dò phải mau quay về sớm.
Vừa ra khỏi cổng, không khí ẩm ướt thường thấy trước khi bắt đầu một cơn mưa đã ập vào mặt tôi.
Trên đường không có một bóng người, mấy con bồ câu trắng đậu trên đầu bức tượng thiên thần, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú.
Vốn định ngăn một chiếc xe ngựa chạy đến Phủ Bá tước để tìm Hearst hỏi chuyện trực tiếp cho rõ ràng, nhưng nghĩ ngợi một hồi, tôi lại sợ vừa mới đi buổi trưa thì buổi chiều đã có những tin đồn nhảm nhí lan truyền khắp nhà hát.
Tốt nhất nên đến rạp xiếc trước, hỏi thăm xem tác giả của vở "Người đẹp và Quái vật" là ai...!vở kịch này chỉ mới diễn một lần, chắc hẳn sẽ còn diễn lại nữa.
Trời càng lúc càng âm u, bình minh vừa mới ló không lâu lại sắp tối đen như mực.
Mấy chiếc lá khô bị gió thổi lìa cành bay loạn xạ trước mặt.
Dẫu trong lòng hiểu rõ, thời tiết như thế lát nữa sẽ có trận mưa to, rạp xiếc lại biểu diễn ngoài trời nên chắc hôm nay chẳng có suất diễn nào, cho dù tôi có đội mưa đến cũng không hẳn sẽ gặp được ai...!nhưng nếu như không đi, trong lòng lại lo lắng chẳng yên.
Quấn chặt chiếc áo choàng vào người, tôi đứng đợi trên phố cả buổi mà không thấy chiếc xe ngựa nào chạy qua.
Thế là đành chạy đến chuồng ngựa, thừa dịp người chăn ngựa vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật trên bàn, bèn dắt một con ngựa nâu tính khí hiền lành nhất ra ngoài.
Bộ quần áo tôi mặc hôm nay quả thực không thích hợp để cưỡi ngựa, song tôi làm gì còn tâm trạng để nghĩ nhiều như thế.
Tôi cắn chặt răng leo lên lưng ngựa, kéo dây cương, hướng về phía ngoại ô phóng tới.
Trong lòng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.
Cố hít vào một hơi thật sâu nhưng tay vẫn run rẩy dữ dội.
Dọc đường đi, nhớ đến chuyện hôm qua mà lòng không khỏi hối hận khôn nguôi, lúc Bóng ma thì thầm vào tai tôi, cớ sao tôi lại không quay lại và hôn riết lấy chàng.
Rốt cuộc tôi đang sợ hãi điều gì...!dù sao kết quả tồi tệ nhất cùng lắm cũng chỉ là bị chàng ghét bỏ, bị chàng đẩy ra xa thôi không phải ư?
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy lòng tràn đầy can đảm, kẹp chặt hai chân vào sườn ngựa, phóng như bay đến rạp xiếc một cách không mệt mỏi.
Bầu trời như một tờ giấy mỏng bị nhuốm đầy mực đậm, chẳng mấy chốc cánh cổng gỗ hình vòm màu đồng đã hiện ra trước mắt, ngọn đuốc màu xanh lam lại càng nổi bật hơn trong thời tiết ẩm ương thế này.
Tôi thúc ngựa đến gần, mới thấy tờ áp phích của vở "Người đẹp và Quái vật" đã bị tờ áp phích của vở kịch mới chồng lên.
Tờ áp phích được vẽ hoàn toàn bằng bút chí, nét bút như những sợi dây kẽm đan xen chằng chịt vào nhau, không biết là do họa sĩ chưa đủ trình hay là do anh ta quá tự tin.
Bên trên vẽ một chàng trai cao gầy, tay cầm chiếc mặt nạ che hết một phần tư khuôn mặt, phía trên chiếc mặt nạ là đôi lông mày tuấn tú và tròng mắt sâu hoắm, phía còn lại là một phần xương trắng bám đầy giòi.
Như thể mất kiên nhẫn, người họa sĩ không vẽ phần dưới của chàng trai mà chỉ phác họa lại quần áo của anh ta bằng vài nét nguệch ngoạc, phía dưới viết vài dòng tiếng Pháp:
☆NGƯỜI HAI MẶT☆
Sắp biểu diễn
Giá vé: chưa rõ
Tôi nhảy xuống ngựa, bước đến nhìn kĩ tờ áp phích, lướt ngón tay qua mày và mắt của người trong tranh.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như bản thân đã ngừng thở.
Trên tấm quảng cáo không ghi thông tin của diễn viên, nhưng trực giác nói với tôi rằng anh ta chính là Bóng ma.
Dời tầm mắt đến góc trái phía dưới, lần này tôi không muốn bỏ sót tên tác giả.
Nhưng tiếc thay, nó chẳng có gì cả.
Lẽ nào đây chỉ là trò bịp?
Tôi nhìn khắp xung quanh, muốn tìm ai đó để hỏi cho rõ ràng, ngặt nỗi bên trong hay bên ngoài cánh cổng một bóng người cũng chẳng có, chỉ còn mỗi ngọn đuốc với ánh lửa màu lam nhạt đang cháy.
Hóa ra đoàn xiếc đã dời đi, vậy ai đã dán tấm áp phích này lên đây?
Quay lại chỗ cũ, tôi chần chừ chốc lát rồi đưa tay nắm lấy một góc đã cong lên của tờ quảng cáo, định bụng xé nó mang về nhà.
Nếu may mắn, còn có thể nhìn thấy tờ áp phích của vở "Người đẹp và Quái vật" bên dưới.
Mới vừa xé được một góc nhỏ thì tiếng sấm bỗng nhiên rền vang, con ngựa của tôi bắt đầu nóng nảy khịt mũi.
Nhìn bầu trời tăm tối, dù không muốn lắm nhưng tốt hơn hết tôi vẫn nên dắt con ngựa tới chiếc lều gần đó.
Lúc đầu tôi còn tưởng phải mất một lát nữa trời mới đổ cơn mưa, vậy mà vừa mới bước vào lều thì mưa đã ập xuống như trút nước.
Bấy giờ tôi mới sực nhớ còn chưa kịp cột dây cương vào cọc gỗ, bèn vội vàng bung ô, đội mưa chạy ra ngoài.
Thế nhưng vẫn chậm mất một bước, tấm áp phích đã bị nước mưa thấm ướt, nhăn nhúm thành từng mảng.
Cảm giác thất bại đột nhiên ngập tràn khắp khoang ngực.
Tôi lau nước trên mặt, vừa giữ chặt chiếc ô đang bị gió thổi xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa xé tấm áp phích xuống, giấu nó vào trong áo rồi khó khăn quay về lều.
Con ngựa vẫn còn đứng ở đó, nhìn thấy tôi quay lại, nó dùng chiếc mũi ươn ướt cọ cọ lên mặt tôi.
Tôi sờ đầu nó, trải tờ quảng cáo ra sàn.
Điều làm tôi kinh ngạc mừng rỡ là tấm áp phích này thực sự có hai lớp, có thể nhìn thấy đường viền của vở "Người đẹp và Quái vật" lờ mờ phía bên dưới.
Cẩn thận tách ra từng tí một, tên tác giả ở dưới góc phải vẫn còn đó, nhưng đáng tiếc chỉ còn lại mỗi chữ cái đầu tiên, vài chữ phía sau đã hoàn toàn mờ hẳn.
"G", tôi vuốt nhẹ kí tự ấy, mệt mỏi nhắm mắt.
Cái tên bắt đầu bằng chữ "G" có quá nhiều, hơn nữa, cũng có thể không phải bắt đầu bằng chữ "G".
Xem ra tôi đã quá xốc nổi, biết rõ là trời sẽ mưa to vậy mà còn cứng đầu chạy đến.
Bây giờ bị mắc kẹt tại nơi này, tôi nên làm gì đây...!sớm biết thế này tôi đã quyết ở lại nhà hát, đợi Hearst đến rồi hỏi rõ cũng chẳng muộn...!
Tôi không muốn ngủ ở một nơi hoang vắng thế này, có điều ý thức dần trở nên mơ hồ vì cơ thể đã quá mệt mỏi.
Tôi tiến vào giấc ngủ mê man, cảm giác được hơi thở nóng hừng hực y hệt chiếc bếp lò khiến tôi toát cả mồ hôi hột.
Trong khi đó, làn da tôi lại lạnh buốt như băng, khi chạm vào sẽ vô cùng đau đớn.
Giữa chừng, tôi hé đôi mắt ngái ngủ nhìn ra đường, trông thấy màn mưa vẫn rơi như trút nước, sau đó lại tiếp tục thiếp đi.
Tôi đã trải qua một giấc mơ.
Trong mơ, Bóng ma đeo chiếc mặt nạ trắng, khoác cái áo choàng đen, tay trái đỡ lấy khuỷu tay phải, khớp ngón tay chống cằm, dựa vào những tảng đá trong mê cung dưới lòng đất, dửng dưng nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt nước.
Tôi do dự một lúc, quyết định bước về phía Bóng ma.
Chàng quay đầu hỏi tôi: "Muốn làm gì?"
Trong lòng có nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ đến đây vốn chỉ là một giấc mơ, tôi có nói chàng cũng chẳng thể nghe thấy nên đành nuốt hết vào bụng.
Tôi nhón chân ôm lấy chàng, nếu như cái ôm của tôi có thể cho chàng biết được tôi yêu chàng đến nhường nào thì thật tuyệt, nếu như giấc mơ này có thể truyền tải hết được tình yêu của tôi đối với chàng thì thật tuyệt.
Nếu như...!hơi thở này có thể giúp chàng cảm nhận được tình yêu tha thiết của tôi thì thật tuyệt.
Người chàng đột nhiên căng cứng.
Quái lạ, sại sao tôi lại cảm nhận được cả người chàng cứng đờ thế này? Đưa tay chạm vào tảng đá phía sau, tôi thấy nó đang rung chuyển, mơ hồ có cả tiếng mưa to và tiếng móng ngựa yếu ớt gõ xuống nền đất.
Khu vực xung quanh không giống như hang đá, mà giống như trong buồng xe ngựa khép kín hơn.
Còn chưa kịp nhận thức rõ chuyện gì đang xảy ra thì Bóng ma bất thình lình siết chặt cổ tay tôi, rồi thô lỗ gạt phăng sang một bên: "Đừng chạm vào tôi."
Cổ tay tôi va vào tảng đá gồ ghề bên cạnh, song kỳ lạ thay, tôi chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Tôi bối rối chạm vào tay mình, rồi lại chạm vào tay Bóng ma, thở phào nhẹ nhõm, trong mơ thì làm sao có thể đau được.
Tôi cứ ngỡ trong mơ sẽ chẳng có cảm giác gì, nhưng dường như Phantom phản ứng khá mạnh khi tôi chạm vào tay chàng, giọng điệu chàng lành lạnh cảnh cáo tôi: "Tôi nói rồi, đừng chạm vào tôi."
Giọng của chàng quá chân thật, chân thật đến mức khiến tôi kiềm lòng không đặng muốn nghe nhiều hơn nữa, cho dù là những câu mắng nhiếc cũng được.
Hít sâu một hơi, tôi đánh bạo lao tới vùi đầu vào vòng tay của chàng.
Không biết có phải ảo giác hay không mà tôi ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ phảng phất từ cổ áo chàng.
Mùi hương ấy rất quen thuộc, hiềm nỗi tôi lại quên mất đã ngửi nó ở đâu.
Lần này Phantom không hất tay tôi ra, cũng không lên tiếng mắng tôi, chỉ dùng mấy ngón tay vỗ nhẹ lên mặt tôi, hỏi khẽ: "Em biết tôi là ai không?"
Tôi gật đầu chắc nịch, định nói ra tên chàng thì Phantom chợt cất tiếng cười lạnh, rồi đặt một ngón tay lên môi tôi: "Bỏ đi." Câu nói vừa dứt, ngón tay biến mất, thay vào đó là một bờ môi ấm áp.
Đây là điều đến cả trong giấc mơ tôi cũng chả dám mơ, Phantom đang chủ động hôn tôi.
Nụ hôn của chàng trúc trắc mà mạnh bạo, lúc mới bắt đầu, tôi có cảm giác như chàng đã cắn vào môi tôi.
Hít vào một hơi đau đớn, tôi cố gắng đẩy Bóng ma ra và muốn nói với chàng cách hôn đúng đắn hơn.
Song, Bóng ma nhanh chóng nhận ra ý đồ của tôi, chàng ghì chặt gáy tôi như siết lấy một con thú nhỏ, không cho tôi vùng vẫy dù chỉ là một giây.
Tôi chỉ có thể để mặc cho môi mình bị ép vào môi chàng thật lâu, cố sức cắn chặt răng, bản thân cảm thấy dường như sắp nghẹt thở đến nơi.
Dù rằng có được nụ hôn của chàng là điều mà tôi hằng ao ước, nhưng nụ hôn này quá mức đau đớn, giống như bị dã thú cắn xé.
Tôi đau đến sắp khóc, chẳng phải trong mơ thì sẽ không đau ư?
Nụ hôn kéo dài tưởng chừng như đằng đẵng, cho đến khi nghe thấy có giọng nói mơ hồ truyền đến, Bóng ma mới chịu buông tôi ra.
Nhất thời, ý thức của tôi lại rơi vào mê man.
Tôi nghe thấy Bóng ma ra lệnh cho ai đó vài câu, không giống với giọng nói bình thường của chàng, nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc khó tả.
Một giọng nam chợt vang lên bên tai: "Chủ nhân, để tôi giúp ngài."
Bóng ma không trả lời.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng quần áo cọ xát vào nhau, chắc là chàng đã làm một hành động từ chối.
Về sau mơ thấy những gì tôi cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ mang máng đêm đó tôi đã ngủ mê man li bì, chẳng giống qua đêm bên ngoài một tẹo nào.
Sáng sớm hôm sau, nghe tiếng chim kêu ríu rít ngoài vườn, tôi mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là: Ôi thôi, ngựa còn chưa dắt về, lại phát hiện mình đã trở về phòng ngủ trong nhà hát tự lúc nào.
~~~
P/s: Hì hì, đợi mãi mới có một nụ hôn ~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...