Dã Thú Ôn Nhu - Edit

Editor: minibunbun (Min)

Trong lồng ngực bỗng nhiên nặng trĩu, Kỷ Tiểu Âu phản xạ có điều kiện tiếp được, cúi đầu xuống nhìn, cô liền lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Con báo nhỏ bình yên vô sự nép vào trong lồng ngực của cô, đôi mắt khép hờ, lông tóc màu đen nhám dính một chút sương sớm.

Kỷ Tiểu Âu lại nhìn nhìn phía chân sau của nó, băng gạc vẫn hoàn hảo, miệng vết thương không có dấu hiệu xuất hiện vết nứt.

Lúc này cô mới yên tâm được một chút, động tác tự nhiên mà nhẹ nhàng gãi gãi cằm của nó: "Ngươi đã đi đâu thế hả?"

Cô cho rằng hai gã thú nhân tộc Báo gặp lúc ban ngày kia lại tới đây gây phiền toái, mang nó tha đi chỗ khác.

Lôi Ân không nói lời nào, tôn nghiêm của tộc Báo không cho phép hắn bị người gãi cằm, lộ ra biểu tình không thoải mái.

Kỷ Tiểu Âu nhìn thấy ánh mắt sâu kín của hắn, cho rằng hắn không cao hứng, nhanh chóng thu hồi tay lại.

Thiếu chút nữa cô đã quên, dù cho con báo nhỏ có vô hại như thế nào đi chăng nữa, bản tính của nó vẫn là loài hung tàn. Cô đã quá đắc ý, tự tin rồi.

Không đợi cho Kỷ Tiểu Âu sắp xếp xong suy nghĩ, Lôi Ân đã nghiêng người, hướng về phía cánh rừng lộ ra hàm răng sắc bén, yết hầu vang lên âm thanh "Ô lỗ Ô lỗ".

Ngay lập tức Kỷ Tiểu Âu cùng với Eric đều bị hấp dẫn chú ý nhìn về phía bên kia rừng rậm.

Eric đưa bó củi hướng về phía trước hai bước, bốn phía đều được chiếu rọi, nhưng lại không nhìn thấy cái gì.

La Đức cùng với Đa Nhĩ Nhiều sau khi tiếp nhận được tín hiệu từ Lôi Ân đã sớm rời đi, hắn không phát hiện thấy điều gì cũng là điều bình thường.

Một người cùng với một lộc nhìn kỹ bốn phía tìm một lần nữa, cho rằng Lôi Ân là nghe được điều gì nguy hiểm nên mới chạy ra, thậm chí còn mở miệng an ủi hắn: "Phụ cận nơi này cái gì cũng không có, có phải ngươi đã nghe lầm hay không? Không có việc gì đâu, bọn hắn sẽ không tìm tới nơi này, ngươi đừng sợ."

An ủi một con báo không cần sợ hãi, đúng là có phần không thể tiếp nhận nổi.

Khoảng cách từ lúc này cho tới hừng đông vẫn còn sớm, nhìn xuống đồng hồ trên tay, bây giờ đã là 10.00 rưỡi tối.

Đây là điểm tốt từ sau khi cô xuyên không qua, mỗi ngày đều ngủ đặc biệt sớm.

Bởi vì trời tối đen, Kỷ Tiểu Âu liền không có việc gì để làm, chỉ có thể nhắm mắt lại để ngủ.

Cũng không biết có phải là do ngủ đủ giấc hay không, Kỷ Tiểu Âu cảm thấy làn da của mình cùng với tinh thần đều so với trước khi xuyên không qua tốt hơn rất nhiều.

Nói về làn da của cô, mấy ngày nay cô vẫn luôn dùng nước trong để rửa mặt, lại trôi qua cả một ngày cũng không bị khô da kể cả như bị dầu.

Lại nói đến tinh thần, trước kia chỉ có thể thông qua không gian từ ba lô để lấy đồ vật từ bên trong, sáng nay đột nhiên phát hiện ra, cô có thể lấy từ trong không gian ra được một thanh chocolate mà không phải thông qua cái ba lô kia nữa.

Những chuyện này tưởng như có quan hệ với trạng thái tinh thần của cô, giống như là đêm qua cô ngủ vô cùng ngon giấc, sáng sớm tỉnh lại tinh thần vô cùng minh mẫn.

Kỷ Tiểu Âu muốn thử xem buổi tối hôm nay cũng ngủ ngon một giấc, lại nhìn xem buổi sáng ngày mai có thể phát hiện ra điều gì mới hay không.


Nhưng mà sau khi trời sáng, trừ bỏ những điều biến hóa ngày hôm qua, không gian vẫn giống như lúc trước.

Điều này làm cho cô thất vọng một chút.

Có điều cô cũng bắt đầu suy đoán, có phải hay không nếu cô tích góp trình độ giấc ngủ trong một thời gian nhất định, cô có thể kích hoạt "Kỹ năng mới" trong không gian?

Đang lúc Kỷ Tiểu Âu suy tư, Eric đã trở lại từ bên ngoài về cùng với trái cây dại và nấm tiên, nhanh chóng thuần thục bắt đầu đem nấm đi nướng.

Eric đem theo muối cùng với hồ tiêu từ trong nhà ra rồi đặt nấm trên đống lửa nướng đến khi chín, sau đó rắc lên một ít muối viên cùng với tiêu xay, hương vị vừa thơm vừa giòn và ngon miệng.

Kỷ Tiểu Âu vốn không biết nấm nướng lại có hương vị tuyệt vời như thế, tạm thời quên hết tất cả, một hơi ăn tận bốn năm cái.

Eric cười nói: "Về sau tôi còn có thể giúp cô nướng bắp, nướng cà tím, hai món đó đều ăn rất ngon đấy."

Kỷ Tiểu Âu hướng về phía hắn nói lời cảm ơn sau đó thấy con báo nhỏ nằm ở một bên chẳng thèm động đậy, cô lo lắng nó đói bụng, liền đem một cái nấm đã được nướng chín đặt ở trên đất trước mặt nó, đôi mắt đen trắng phân rõ nhìn nó, sáng lấp lánh, trong mắt rõ ràng là đang nói: "Ăn đi, ăn ngon lắm đó."

Lôi Ân nhấc mí mắt lên nhìn, nhìn cái nấm đã được nướng chín đặt trên mặt đất, vẻ mặt hứng thú rã rời.

Kỷ Tiểu Âu vốn cho rằng nó sẽ không ăn, không nghĩ tới một lát sau, nó lại chậm rì rì đứng lên, đem nấm nướng ngậm vào trong miệng.

Kỷ Tiểu Âu cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó lại cầm một cái nấm nướng khác tới cho nó.

Con báo nhỏ khẽ nhăn lại khuôn mặt, không cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn tiếp tục ăn.

Kỷ Tiểu Âu cảm giác như cô mới phát hiện ra một đại lục mới, hóa ra con báo không phải chỉ có ăn mỗi thịt, nó còn sẽ ăn nấm nướng nữa.

Cô liên tiếp đưa cho con báo nhỏ thêm năm cái nữa, Eric ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, khi nào mà tộc Báo lại có thể nghe lời dịu ngoan như thế kia?

*

Sau khi ăn xong cơm sáng, bọn họ rời khỏi sơn động.

Có lẽ là do địa thế quá thấp, Kỷ Tiểu Âu bọn họ đi cả một buổi sáng đều không có gặp được một chủng tộc thú nhân nào.

Chỉ có gặp được duy nhất một tộc đoàn, là một đám nhím đang khuân vác đồ vật các thứ.

Nhóm những con nhím vẫn chưa tiến hóa thành hình người, phía sau lưng dựng thành hình từng cây gai ngược, gắn đầy những thứ như quả hạch, nấm, côn trùng, thoạt nhìn giống như là đang dự trữ thức ăn cho mùa đông.

Phát hiện thấy Kỷ Tiểu Âu đang nhìn bọn họ chăm chăm, nhóm những con nhím đang khuân vác đồ vật tốc độ càng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau liền nhanh chóng trốn vào trong bụi cỏ.

Kỷ Tiểu Âu nghiêng đầu, nhìn nhìn cây cối xung quanh, lại nhìn tới không trung trên đỉnh đầu.

Lúc này đã phải thu thập đồ dự trữ, vậy bọn họ cũng phải dự trữ đồ ăn cho mùa đông sao?

"Âu, cô đang nhìn cái gì thế?" Eric vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Kỷ Tiểu Âu vẫn còn đứng ở tại chỗ, không khỏi mở miệng hỏi.


Kỷ Tiểu Âu vội ôm Lôi Ân đi theo tới, hỏi: "Eric, con nhím không thể biến thành hình người hay sao?"

Eric vừa đi vừa trả lời: "Không thể, bọn họ....." lời còn chưa dứt, sừng hươu của hắn liền đã bị vướng ở một cây dây đằng, hắn liền hết sức chuyên chú chiến đấu cùng với cái cây kia: "Không phải động vật nào cũng đều có thể biến thành hình dạng của loài người, chỉ có động vật có thể có ý thức, muốn hướng về hình thái của nhân loại, liền sẽ một lòng hướng tới để có thể tiến hóa thành nhân loại. Cũng bởi vì thế, nhân loại tuy rằng bị tự nhiên đào thải, nhưng bộ não của bọn họ lại vô cùng thông minh. Động vật không chỉ yêu cầu một cơ thể cường tráng, mà còn phải có một bộ não độc lập tự chủ, phải luôn suy nghĩ cách để có thể tồn tại và sinh sống trên đại lục này."

Thì ra là bởi vì như thế.

Kỷ Tiểu Âu rũ mắt xuống, không nói một lời nào.

Tuy rằng cô biết đại lục này mấy trăm năm trước đã từng tồn tại nhân loại, nhưng cùng với nhân loại ở thế giới của mình là bất đồng, bởi vì ở thế kỷ 21 lại không có một cái đại lục nào có tên gọi là Ba Nhĩ Ni Á, nhưng cô vẫn cảm thấy có điểm khổ sở.

Điều này có nghĩa rằng khắp đại lục này chỉ còn có một mình cô lại nhân loại.

Không có chủng tộc, không có đồng loại.

"Âu, cô có thể giúp tôi không?" Thanh âm suốt ruột của Eric đánh gãy suy nghĩ của Kỷ Tiểu Âu.

Kỷ Tiểu Âu ngẩng đầu nhìn tới, lập tức nhìn thấy không biết tại sao Eric lại bị vây trong tình trạng như thế này, toàn bộ sừng hươu cùng với dây đằng đều bị quấn lại với nhau, tư thế quái dị, thân thể vặn vẹo, bộ dáng buồn cười làm cho Kỷ Tiểu Âu nhịn không nhịn được cười lên một tiếng.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lấy một cây quân đao Thụy Sĩ từ trong túi ra, túm chặt lấy cây dây đằng, con dao sắc bén nhẹ nhàng lia qua một cái, chỉ qua vài thao tác đã giải cứu được Eric.

Có điều là trên cái dây đằng lại mọc rất nhiều gai ngược, Kỷ Tiểu Âu không để ý, bị gai ngược đâm lủng ngón tay.

Eric nhìn quân đao Thụy Sĩ trong tay của cô, muốn nói rồi lại thôi.

Tầm mắt vừa chuyển một cái, thấy lòng bàn tay của cô tràn ra những hạt máu đỏ tươi, ảo não mà tự trách: "Đều là tại tôi, đáng lẽ đi đường nên chú ý một chút."

Kỷ Tiểu Âu lắc đầu: "Không liên quan, chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi."

Có lẽ là do không có cha mẹ cạnh bên, từ khi tới nơi này Kỷ Tiểu Âu đột nhiên trở nên kiên cườn lên rất nhiều.

Lần trước cái trán của cô bị thương, lòng bàn chân lại bị nổi bóng nước, cô cũng chỉ khổ sở trong chốc lát.

Phải biết rằng lúc trước ở nhà, chỉ là ngón chân của cô đụng phải cái bàn liền có thể nhịn không được mà khóc tới đờ người.

Nhớ tới nhà của mình, Kỷ Tiểu Âu liền có chút thất thần.

Không nhận thấy được con báo nhỏ trong lòng ngực có động tĩnh.

Hương vị máu thơm ngọt truyền đến, gần trong gang tấc. Điều này đối với một cái động vật hệ ăn thịt, hơn nữa là đã qua mấy ngày rồi chưa được ăn thịt tươi mà nói, tuyệt đối là dụ hoặc trí mạng.

Ánh mắt của Lôi Ân càng ngày càng trầm, hắn liếm liếm hàng răng, nỗ lực áp chế thiên tính của chính mình.

Mùi máu thơm ngọt của thiếu nữ, cùng với hệ động vật ăn cỏ phía trước phát ra mùi hương bất đồng.


Sạch sẽ, điềm mỹ, giống như một mảnh đất cằn cỗi được tưới lên những dòng nước mát lạnh sạch sẽ.

Yết hầu của Lôi Ân lăn lên lộn xuống một phen, sợ chính mình nhất thời nhịn không được, không hề báo trước mà nhảy từ trong lồng ngực của Kỷ Tiểu Âu xuống dưới, đi về phía trước.

*

"Ngươi đi đâu thế?" Kỷ Tiểu Âu tiến lên hỏi.

Nhưng mà cô vừa mới chạy lên một bước liền cảm giác một thứ đồ vật dừng ở trên má, lạnh lạnh, ướt át. Cô hơi hơi sửng sốt, dừng bước, nhấc tay lên sờ sờ gương mặt mình, đụng tới một giọt nước bị hòa tan.

Trời mưa?

Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu của cô. Nhưng mà khi vừa ngẩng đầu nhìn lên không trung, thời tiết vẫn còn sáng sủa, đám mây vẫn lững thững trôi, cũng không giống như là sắp có mưa vậy.

Chỉ một lát sau, liên tiếp những thứ trăng trắng như vậy từ không trung rớt xuống, bay lả tả, Kỷ Tiểu Âu lúc này mới phát hiện ra là tuyết rơi.

Bông tuyết dừng ở trên mu bàn tay của cô, còn chưa kịp nhìn kỹ thì nó đã bị tan ra.

Kỷ Tiểu Âu có phần kinh ngạc, lúc này thế nhưng lại có tuyết rơi? Hơn nữa cô lại không cảm thấy một chút rét lạnh nào, mặc dù mùa thu tuyết rơi, cũng nên có điều dự báo nào đó không phải sao?

So sánh với Kỷ Tiểu Âu còn đang kinh ngạc, sắc mặt của Eric phía sau lại trở nên vô cùng nặng nề.

Vào thời điểm phiến bông tuyết đầu tiên rơi xuống, hắn liền nhanh chóng leo lên một cây đại thụ ở phía trước, hướng về nơi xa quan sát, lại nhìn thấy hành động của động vật có vú cấp thấp bốn phía, lúc này mới nhảy xuống, hướng Kỷ Tiểu Âu nói: "Bão tuyết đang tới, chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi."

Chỉ trong vòng năm phút đồng hồ ngắn ngủi, tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, bám đầy ở trên má của Kỷ Tiểu Âu, hơi lạnh nhè nhẹ thấm vào làn da của cô.

Độ ấm chợt giảm xuống.

Kỷ Tiểu Âu không rõ tình trạng, đi theo phía sau Eric: "Tại sao lại như thế này? Hiện tại không phải đang là mùa thu hay sao, vì sao tuyết lại rơi?"

Eric vừa cố gắng đi về phía trước, vừa giải thích: "Sau khi bão tuyết kéo tới, chính là mùa đông."

Kỷ Tiểu Âu: "......"

Chẳng lẽ không phải là sau khi mùa đông xuất hiện mới có thể xuất hiện bão tuyết sao?

Cái tình trạng lẫn lộn trên dưới như thế này là như thế nào vậy?

Cô đầy bụng nghi hoặc, vừa muốn hỏi cho rõ ràng, chính là khi nhìn tới biểu tình nghiêm túc của Eric, đành phải tạm thời đem vấn đề kia trong lòng đè ép xuống.

Phụ cận là rừng rậm, địa thế thiên về thấp, không có chủng tộc khác, trong lúc nhất thời khó có thể tìm được địa phương để tránh né bão tuyết.

Eric biết, nếu bọn họ không nhanh chóng tìm được một địa phương an toàn, bọn họ sẽ nhanh chóng bị bão tuyết thình lình kéo tới này vùi lấp.

Trước kia vào thời điểm này, chủng tộc của hắn đã nhanh chóng chuẩn bị tốt để nghênh đón mùa đông, lần này hắn một mình ra cửa, thế nhưng lại quên béng đi việc này.

Eric vừa ảo não, vừa hướng ngọn núi địa thế cao đi tới.

Bông tuyết bị gió cuốn loạn, làm cho tầm mắt bị mờ đi.

Kỷ Tiểu Âu nheo lại đôi mắt, ôm chặt Lôi Ân đi theo phía sau Eric.


Ước chừng đi khoảng mười lăm phút, tuyết đã đọng trên mặt đất một tần rất dày.

Gió cũng càng ngày càng lớn, Kỷ Tiểu Âu cơ hồ không thể đứng vững bước chân.

Cuối cùng, Eric cũng có thể tìm được từ trong cây cối um tùm ra một cái hốc cây đen kịt. Hắn chui vào trước, nhìn xem một chút hoàn cảnh bên trong, hốc cây lạnh băng, lá rụng hỗn độn, không có dấu vết cư trú.

Eric lúc này mới hướng về phía Kỷ Tiểu Âu gọi cô tiến vào: "Hiện tại chúng ta phải ở lại nơi này để tránh bão tuyết một đoạn thời gian, chờ cho đến khi bão tuyết ngừng rồi lại tiếp tục lên đường đi."

Ngoài gốc cây tiếng gió gào thét, hắn cần phải dùng thanh âm rất lớn để nói chuyện.

Kỷ Tiểu Âu chỉ mặc một cái áo bóng chày màu xanh đơn giản, bên trong là một cái áo ngực, vốn căn bản không thể sưởi ấm được, lúc này đã đông lạnh đến cứng đờ cả người.

Cô cắn chặt răng, gật đầu đồng ý. Eric nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ lá cây ở phía ngoài, còn lại không có đồ vật nào để nhóm lửa. "Tôi đi ra ngoài để tìm nhặt một ít củi để đốt lửa, trận tuyết này chỉ sợ rằng sẽ còn phải tiếp tục trong vài ngày tới, không có lửa chúng ta sẽ bị đông lạnh tới chết. Âu, các cô ở lại chỗ này chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng trở lại."

Kỷ Tiểu Âu lúc này cũng không thể cậy mạnh hơn nữa, trên người Eric có da lông để giữ ấm, cô thì lại chỉ có một cái áo khoác mỏng manh, đi theo sau không chỉ có không thể giúp được gì, ngược lại sẽ gây thêm phiền toái cho hắn.

Eric chui vào trong bão tuyết, Kỷ Tiểu Âu ôm Lôi Ân co vào một góc.

Mặc dù hốc cây phần lớn đã có thể chắn được gió, nhưng vẫn có một số nơi bị gió thổi vào, tuyết xoáy hỗn loạn, lạnh đến cả người run lên bần bật.

Lúc này cô cũng không thể quan tâm đến việc có thể hay không cô sẽ bị phát hiện mình là nhân loại, Kỷ Tiểu Âu lấy ra thảm lông từ trong không gian, đem chính mình cùng với con báo nhỏ bao lấy chặt chẽ.

Lôi Ân bị Kỷ Tiểu Âu bao đến kín mít, đôi con mắt màu xanh biển nhìn ra phía bên ngoài động.

Vừa không giống Eric hoảng loạn như vậy, cũng không mờ mịt như Kỷ Tiểu Âu.

Một người một báo đợi gần nửa canh giờ, cũng không thấy thân ảnh của Eric trở về.

Gió tuyết bên ngoài tàn sát bừa bãi, gần như đã không thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

Lại đi qua thêm nữa canh giờ nữa, Eric vẫn không có trở về.

Kỷ Tiểu Âu đã bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, hắn đã đi nơi nào để tìm củi đốt lửa? Làm sao mà lại tìm lâu như thế?

Kỷ Tiểu Âu lo lắng Eric sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, cởi bỏ thảm lông, quấn ở trên người của Lôi Ân sau đó hướng về phía cửa động đi đến.

Tới cửa động rồi cô mới phát hiện, tuyết bên ngoài đã đọng lại một lớp vô cùng dầy, gần như đã tới quá cẳng chân của cô.

Cô giật mình kinh hãi, tuyết lớn như thế, Eric sẽ không bị chôn vùi chứ?

Vừa đang có ý định sẽ ra ngoài tìm kiếm hắn, vừa nhấc mắt lên nhìn, lại nhìn thấy một thân ảnh lờ mờ từ phía xa đang lại gần.

Kỷ Tiểu Âu nhìn không rõ gương mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đối phương có một dáng người vô cùng cường tráng, có vài phần tương tự với Eric.

Cô tưởng là Eric đã trở về, chờ cho đối phương tiến lại gần, lập tức nói: "Eric, anh như thế nào lại....."

Lời nói vừa đến bên miệng, phải nhanh chóng nuốt xuống lại.

Đối phương tứ chi to lớn tráng kiện, chỉ mặc một bộ da thú Lộc, cánh tay cùng với ngực mọc đầy lông tóc, đôi mắt ngăm đen, phần miệng hơi hơi lồi ra phía trước.

Hắn đứng ngay hướng cửa động, thân hình to lớn đã đem toàn bộ cửa động che gần như kín kẽ.

Không phải Eric, kia rõ ràng là một thú nhân gấu ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui