Editor: minibunbun (Min)
Kỷ Tiểu Âu nhìn về hướng tối hôm qua nơi mà thú nhân gấu ngựa kia đã ngủ, chỉ còn lại một cái hủ pha lê mật ong đã bị vơ vét sạch sẽ.
Là con gấu kia trộm đi cái ba lô của cô sao?
Sau khi ý thức được điều này, Kỷ Tiểu Âu nhanh chóng nhắm mắt lại xem xét không gian của cô.
Vẫn còn tốt, những đồ vật khác ở trong không gian vẫn còn nguyên vẹn.
Phương tiện dò kiếm tìm đường của cô đã bị lấy đi, kể cả cái la bàn, đèn pin cùng với di động ở bên trong ba lô đều không thấy đâu.
Tuy nói rằng hiện tại cô có thể thông qua không gian trực tiếp lấy đồ vật bên trong, không cần phải thông qua ba lô, nhưng điện thoại di động là thứ có liên hệ duy nhất đối với nơi ở lúc trước của cô, La Bàn dùng để chỉ rõ phương hướng, đèn pin có thể chiếu sáng ở ban đêm, mỗi một thứ đều rất quan trọng đối với cô.
Con gấu kia lấy ba lô của cô để làm gì? Kỷ Tiểu Âu nghĩ mãi không thông, nhìn về phía cửa động của gốc cây.
Tuyết đọng phía trước cửa động đã bị lật đổ, lộ ra quang cảnh phía bên ngoài.
Khắp rừng rậm bao phủ một tầng màu trắng, trên cây tích thật dày một đống tuyết, thậm chí bị tuyết đọng nặng đến bị trĩu hết cả xuống.
Tuyết trắng một vùng trời nhìn không ra điểm cuối.
Gió tuyết vẫn chưa dừng lại, gió lạnh cuốn theo bông tuyết bay vào trong động, lạnh đến nỗi khiến cả người của cô run lên.
Kỷ Tiểu Âu ăn hai miếng socola để bổ sung thêm năng lượng, lại tìm kiếm từ trong không gian ra một cái áo gió nam khoác ở trên người. Chiếc áo vừa to rộng vừa dài, gần như đến mắt cá chân của cô, vừa vặn bao bọc hết gần như cả thân người của cô, chắn được gần hết gió lạnh. Bọn họ đi dã ngoại là vào mùa thu, các bạn học chuẩn bị quần áo cũng không nhiều lắm, cái này là quần áo của Lục Kỳ Xương.
Lúc ấy Kỷ Tiểu Âu còn hỏi hắn: "Cậu mang theo áo gió dài như vậy để làm gì, cần thiết lắm sao?"
Lục Kỳ Xương vừa đọc sách vừa nhàn nhạt đáp lại: "Trên núi ban đêm rất lạnh, cái này chỉ là để phòng ngừa vạn nhất thôi."
Hiện tại Kỷ Tiểu Âu cảm thấy, cần thiết, thực sự là quá cần thiết.
Con báo nhỏ kêu lên một tiếng làm nhiễu suy nghĩ của cô.
Không biết nó tỉnh lại từ khi nào, đi đến trước mặt của Kỷ Tiểu Âu, hai chân trước đặt ở trên lưng của cô, nâng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt màu xanh sâu kín nhìn cô.
Kỷ Tiểu Âu cho rằng nó đang đói bụng, lập tức không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp lấy từ trong không gian ra một hộp sữa bò, lại lấy một cái kéo ra, cắt mở, đặt tới trước mặt của nó.
Sau khi làm xong một loạt động tác, hành động của Kỷ Tiểu Âu cứng đơ lại, mới phải ứng lại có điều không thích hợp.
Vừa rồi cô không có ba lô để che dấu, trực tiếp lấy đồ vật từ trong không gian??
Kỷ Tiểu Âu: "......"
Tuy rằng ở trước mặt của con báo nhỏ cô không cần phải cẩn thận giống như đối với Eric, cố tình che dấu đồ vật từ ba lô của mình, nhưng cũng không có nghĩa là không kiêng nể gì mà lấy đồ vật từ trong không gian ra như thế.
Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Kỷ Tiểu Âu khẩn trương mà nhìn chằm chằm con báo nhỏ, nó sẽ không nhận thấy được điều gì kỳ lạ đi?
Lôi Ân cũng đang nhìn chằm chằm cô, không thèm chớp mắt lấy một cái.
Sau một lúc lâu, nó mới chậm rì rì mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm hộp sữa bò.
Đột nhiên nó quay đầu nhảy về phía hướng cửa động của gốc cây, chân sau đem hộp sữa bò đá ngã lăn trên mặt đất.
"Ai ——"
Sữa bò đổ ra đầy trên mặt đất, có một nửa bắn đến trên giày của Kỷ Tiểu Âu.
Kỷ Tiểu Âu có chút ảo não, nó đây là phát hiện ra điều không thích hợp, phát giận với cô đấy sao?
Nhưng mà cô cũng không cố ý làm cho nó sợ mà.....
Kỷ Tiểu Âu nhìn sữa bò chậm rãi thấm vào mặt đất, có điểm đau lòng.
Vật tư trong không gian của cô vốn không có nhiều, sữa bò ở nơi này lại đặc biệt quý hiếm, bản thân cô cũng luyến tiếc mà uống, đều cho nó uống hết, vì sữa có thể làm cho nó mau chóng lành vết thương.
Tại sao nó lại không biết cảm kích như thế đây?
Kỷ Tiểu Âu tiến lên, nắm hai cái lỗ tai tròn của con báo nhỏ, phồng gương mặt nói: "Tại sao ngươi lại có thể lãng phí thức ăn như thế, ngươi có biết mấy thứ này tới từ đâu không? Nơi này của các ngươi chẳng thế có đâu, đây đều là từ chỗ của ta mang đến đấy....."
Cô lải nhải: "Lần sau lại lãng phí thức ăn nữa, ta sẽ không cho ngươi ăn cái gì nữa, cũng không mang ngươi theo cùng đi với ta nữa đâu."
Đây hẳn là ngữ khí giận chó giận mèo.
Lôi Ân nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh ngập nước của thiếu nữ, cằm của cô bị cổ áo gió ngăn trở, chỉ để lộ ra một nửa gương mặt nhỏ nhắn, gương mặt bị đông lạnh đến trắng bệch, lại hơi hơi lộ ra một chút hồng.
"Nghe thấy chưa?" Kỷ Tiểu Âu hỏi.
Lôi Ân dời tầm mất đi, móng vuốt vô thức mà cào cào mặt đất, không đáp lại.
Kỷ Tiểu Âu còn muốn nói cái gì nữa, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
Nhưng cách một tuần gió tuyết, lại không quá rõ ràng— —
"Âu...... Âu......"
Kỷ Tiểu Âu mở to hai mắt, hướng về nơi xa nhìn tới.
Ở một khoảng trời đầy tuyết trắng xóa, một chiếc xe chất đầy những ván gỗ đang chạy nhanh tới, một đầu Tuần Lộc chạy vội ở phía trước, chân lộc không ngừng dẫm lên trên nền tuyết tiến về phía trước, làm tung bay vô số những bông tuyết trắng.
Tuần Lộc nhanh chóng kéo theo chiếc xe đẩy vào gốc cây ở trước mặt, vang lên âm thanh vô cùng quen thuộc: "Âu, các cô vẫn ổn chứ?"
Kỷ Tiểu Âu vừa mừng vừa sợ: "Eric?"
*
Kỷ Tiểu Âu ôm Lôi Ân ngồi ở phía sau chiếc xe đẩy, trên người khoác một cái chăn tơ ngỗng Eric vừa mang tới, tò mò hỏi: "Eric, ngày hôm qua anh đã đi đâu thế? Tại sao lại không trở lại? Chúng tôi đợi ở trong gốc cây này một đêm, còn tưởng rằng....."
Eric vừa chạy nhanh ở trên mặt tuyết, vừa áy náy mà nói: "Xin lỗi, Âu. Tôi đi tìm củi để đốt lửa, chẳng qua gió tuyết quá lớn, chôn vùi tôi ở dưới tuyết. Bạn của tôi là Lỗ Sách đã cứu tôi, tôi đã hôn mê cả một đêm..... Thật sự vô cùng xin lỗi, chỉ đành phải đợi tới khi gió tuyết nhỏ đi như thế này mới có thể đến đón các cô được." Hắn lại xin lỗi lần nữa.
Kỷ Tiểu Âu sau khi biết được hắn bị gió tuyết vùi lấp, vội vàng hỏi hắn có làm sao không, hắn nói: "Tộc Lộc chúng tôi thân thể vô cùng cường tráng, gió tuyết như thế này thật sự không tính là cái gì."
Kỷ Tiểu Âu nhớ tới lời hắn mới nói vừa rồi, hỏi: "Bạn của anh là ai?"
Eric nói: "Hắn tên là Lỗ Sắt, ở tại thôn Phỉ Tư phía trước, là một thú nhân tộc Hùng."
Kỷ Tiểu Âu nhớ lại con gấu ngựa ngang ngược vô lý tối hôm qua kia, theo bản năng có điểm nghĩ mà sợ.
Eric phát hiện ra cô sợ hãi, lên tiếng an ủi: "Lỗ Sắt là một tộc Hùng vô cùng ôn hoà lương thiện, cô đừng sợ, hắn sẽ đối xử vô cùng tốt với cô."
Bọn họ nhanh chóng đã đến thôn Phỉ Tư. Còn chưa đi đến bên trong thôn, đã có thể nhìn thấy đủ các loại thú nhân lui tới bên trong.
Dáng người cao lớn lực lưỡng của thú nhân tộc Hùng, cái đuôi uốn lượn trườn về phía trước của thú nhân tộc Xà, cùng với các thú nhân tộc Điệp với những đôi cánh sắc bén.....
Mặc dù vừa rồi Eric đã giới thiệu qua với cô, đây là một thôn xóm cư trú của một cộng đồng rất nhiều thú nhân, nhưng hiện tại được tận mắt nhìn thấy, Kỷ Tiểu Âu vẫn cảm thấy giật mình kinh ngạc vô cùng.
Càng khiến cho Kỷ Tiểu Âu giật mình kinh ngạc hơn đó chính là nơi này không chỉ có giống loài hệ ăn cỏ, còn có giống loài hệ ăn thịt?
Kỷ Tiểu Âu nhìn thú nhân sư tử vừa mới đi ngang qua, hơi hơi hé miệng, cương cứng đứng tại chỗ.
"Eric, anh...... Anh không sợ sao?"
Eric biến trở về hình dạng thú nhân đi đến bên cạnh cô: "Nơi này là một thôn xóm hoà bình, hệ ăn cỏ cùng với hệ ăn thịt đạt thành một nhận thức chung, sẽ chung sống trong hoà bình, cũng sẽ không ở chỗ này phát sinh ra bất kỳ tranh chấp nào. Giống loài hệ ăn thịt nếu dám ở nơi đây này làm điều xằng bậy, sẽ khiến cho mọi người phẫn nộ."
Thế mà lại...... Còn có loại địa phương như thế này sao?
Kỷ Tiểu Âu khiếp sợ không thôi, yên lặng ôm con báo nhỏ đi theo phía sau, cùng đi vào thôn.
Sau khi đi được một lúc lâu, Kỷ Tiểu Âu mới phát hiện ra điều không thích hợp, hỏi Eric: "Tại sao phần lớn bộ phận thú nhân ở đây đều là giống đực?"
Eric nghi hoặc mà nói: "Tộc trưởng chủng tộc của cô không có giải thích qua sao...... Bất kể là tộc Lộc hay là tộc Hùng, hoặc kể cả những chủng tộc khác, giống cái đều vô cùng yếu ớt. Sau khi đại lục Ba Nhĩ Ni Á trải qua vài lần biến hóa, giống cái trở nên càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng trân quý." Khi nói những lời này, sắc mặt của Eric vô cùng bình thường: "Có bộ lạc vì để kéo dài thế hệ sau của chủng tộc, một giống cái giao phối cùng với nhiều giống đực là một chuyện rất bình thường."
Eric bản tính là thú, chuyện giao phối ở trong mắt bọn hắn là một chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng sau khi Kỷ Tiểu Âu nghe vào trong tai lại có điểm xấu hổ, chẳng thể trách được cô đi dọc cả con đường cũng chưa thấy được một động vật giống cái nào.
Lúc trước khi còn ở trong thôn của Eric, cô cũng chỉ nhìn thấy toàn là giống đực Tuần Lộc.
Hai bên thôn Phỉ Tư là những căn nhà gỗ thấp bé, ngẫu nhiên cũng có thể thấy được một hai căn nhà đá.
Kỷ Tiểu Âu nhìn thấy căn nhà gỗ phía trước có bày bán đồ dùng các thứ, trên quầy hàng để những vật phẩm linh tinh, có cung tiễn, rìu đá cùng với những thứ đơn giản khác.
"Thôn Phỉ Tư là nơi phồn vinh nhất ở đại lục Ba Nhĩ Ni Á này, có người đã phát minh ra thuyền ở đây, bến đò ở đây mỗi ngày đều có các con thuyền không ngừng đi tới những thôn xóm khác." Eric vừa đi vừa nói: "Âu, buổi chiều ngày mai có một con thuyền đi tới thôn con Nai, tôi đã tính toán sẽ xuất phát trên chuyến thuyền này. Con thuyền kia trùng hợp cũng sẽ đi về phía Đông, cô có muốn đi cùng với tôi không?"
Kỷ Tiểu Âu nghĩ nghĩ, đang muốn gật đầu, lại nghe thấy phía trước truyền đến thanh âm náo nhiệt.
Một vài thú nhân đang vây quanh trước một quầy hàng, đang kịch liệt thảo luận cái gì đó.
"Đây là cái gì?"
"Vừa cứng vừa khó giữ được ấm, còn mang theo thứ......"
"Cái này có thể sử dụng cái gì để đổi? Có thể đựng được bắp không, có thể đựng được nhiều hay ít đây?"
Kỷ Tiểu Âu theo bản năng nhìn lại, xuyên qua mấy cái thân ảnh của thú nhân, thấy được một góc màu đỏ.
Trong lòng của cô khẽ nhảy dựng lên một cái, không kịp trả lời Eric, liền hướng về phía trước mà đi tới.
Phần lớn thú nhân thân hình vô cùng cao lớn, thân hình của cô lại nhỏ nhắn, cong eo, ôm con báo nhỏ nên rất dễ dàng lách được lên phía trước.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong không gian bày bán đồ vật có một cái ba lô màu đỏ đúng là cái của cô, khóa kéo mở rộng ra, nam châm, đèn pin cùng với di động bên trong đều bị bày biện hết ở bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...