Dã Thú Dưới Váy Em


Lệ Kiêu đứng dậy xếp mấy món cay lại sát nhau, sau đó mặt không đổi sắc xoay những món đó đến trước mặt cô.

Bàn ăn xoay như vậy cũng không gây ra động tĩnh lớn cho lắm.
Kỳ Lãng bọn họ đang ăn vô cùng hăng hái, ăn xong mấy món trước mặt lại bưng bát muốn gắp thức ăn ở phía đối diện —— nhưng? Sao cái bàn ăn này lại không thể xoay được vậy nhỉ?
Mấy chàng trai càng dùng sức hơn nữa, nhưng đĩa quay cứ như bị hút vào mặt bàn không thể lay động.

Bọn họ trừng mắt nhìn hồi lâu mới phát hiện Lệ Kiêu, người ở phía đối diện, đang bí mật kiềm chặt bàn xoay bằng hai ngón tay.
Thấy bọn họ nhìn về phía mình, Lệ Kiêu hơi cau mày, phóng ra một ánh mắt sắc bén lạnh buốt như dao.
Mấy người Kỳ Lãng làm sao còn dám xoay nữa.

Nhìn tư thế này, nếu bọn họ dám ăn mấy món bên kia phỏng chừng Kiêu ca sẽ nhai luôn đầu bọn họ:)
Vân Đóa lại không hề hay biết chuyện này, cô vội vàng tán gẫu cùng Trần Hi về bộ váy mình mới mua, quay đầu thấy cá thì ăn một ngụm; trong chốc lát lại là đậu hũ ma bà, thấy khoai tây chiên còn khá nhiều thì lại ăn vài miếng......
Cứ như vậy, bất tri bất giác Vân Đóa đang được bị động "cho ăn" đến no mà không hề hay biết.
Thấy cô buông đũa, rốt cục Lệ Kiêu cũng buông lỏng ngón tay đang giữ bàn xoay ra.

Anh đặt một chén nước trà vào tay cô, "Ăn no rồi?"
"Ừm." Cô vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm môi.

Được ăn vui vẻ, cô nàng còn nhìn anh cười một cái, "Ngon lắm!"
Nói xong cô bưng chén trà lên, miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm sau đó rất nhanh lại đặt chén xuống.
Vẻ mặt cô không có gì khác thường, nhưng Lệ Kiêu chăm chú nhìn cô vài giây, đột nhiên quay đầu gọi phục vụ.
Một lúc sau, người phục vụ trở lại với một cái khay và đặt một chai thủy tinh trước mặt Vân Đóa.
Vân Đóa hơi giật mình khi nhìn thấy chất lỏng màu hồng bên trong.
Là sữa dâu.
Theo bản năng cô quay sang nhìn Lệ Kiêu, ngước mắt lên bắt gặp ánh nhìn của anh.

Đôi mắt đen láy cũng tiếp tầm mắt cô, ánh mắt sâu thẳm trầm nhu.

Anh cầm lấy chai sữa chỉ với một cử động nhẹ của ngón tay nắp chai đã được mở ra.
Vân Đóa mím môi đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Cô uống liền một ngụm sữa.

Hẳn là đã được làm ấm qua, hương vị dâu tây ngọt ngào hòa quyện với vị béo của sữa tan từng chút một trong miệng, thấm vào cổ họng.


Cũng chậm chậm thấm vào lòng cô, trái tim Vân Đóa giờ đây tràn đầy hương vị ngọt ngào ấm áp.
Uống thêm hai ngụm nữa, như thể nhớ ra điều gì đó, cô bắt đầu xoay người lấy túi xách sau lưng ra.

Lục tìm một hồi lâu lấy ra một vài viên kẹo và đếm chúng trong lòng bàn tay.
Một, hai, ba, bốn.
Vân Đóa chỉ lấy một viên màu vàng và đưa hết ba viên còn lại cho người bên cạnh.
"Cho anh này." giọng nói cô hơi nhỏ mang theo chút dịu dàng.

Lệ Kiêu cụp mắt đáp lại, liền thấy lòng bàn tay trắng như tuyết đang vươn về phía mình.

Đôi mắt hạnh nhân ẩm ướt của cô đang nhìn anh chằm chằm, lòng bàn tay còn đang cầm mấy viên kẹo bạc hà.
Lệ Kiêu nhướng mi, "Cho tôi hết sao?"
Cô gái nhỏ gật đầu, khóe miệng cong lên.
Lệ Kiêu nhận lấy kẹo, một tay nhân tiện xoa xoa đầu cô, "Ngoan."
Vân Đóa cắn môi, vuốt trán một cách không tự nhiên.
Lệ Kiêu xé giấy gói kẹo, năng lượng sảng khoái của bạc hà rất mạnh, anh đặt viên kẹo nhỏ lên đầu lưỡi, khóe môi nhếch lên cười nhẹ.
Anh nhớ đến con mèo trắng lớn trong nhà ông nội.

Tiểu Bạch là mèo hoang do bà nội mang về, trước kia Lệ Kiêu cho nó ăn mỗi ngày, nhưng chỉ cần anh đến gần hơn Tiểu Bạch sẽ liền nhe răng giận dữ.

Đúng thật là một con mèo rất kiêu ngạo, cảnh giác và hung dữ.
Lệ Kiêu không thể chạm vào và ôm nó, nhưng anh vẫn tiếp tục kiên trì cho bé mèo ngạo kiều ăn hàng ngày.

Sau đó có một hôm buổi sáng ngủ dậy, đột nhiên anh nhìn thấy Tiểu Bạch thả một nhánh cây ở đầu giường mình, meo meo một tiếng bỏ chạy.

Từ đó về sau, Tiểu Bạch thường xuyên tặng quà cho 'nhân viên cho ăn' của mình, đôi khi là một cành cây nhỏ, có khi là hoa, thậm chí nó còn mang cả những con chim sẻ chết đến tặng cho Lệ Kiêu.
Chim sẻ và những đóa hoa là cách Tiểu Bạch đáp lại, nó đang nói cho Lệ Kiêu rằng nó biết anh đối xử với nó rất tốt.
Lệ Kiêu cúi đầu nhìn nhìn kẹo bạc hà trong lòng bàn tay mình.
Đây cũng là cách của cô.
Uông Chính ở đối diện nhìn thấy hai người chốc lại phát kẹo chốc lại ăn kẹo, cũng muốn tham gia náo nhiệt.

Cậu ta xòe tay về hướng Vân Đóa cười hì hì: "Cô giáo nhỏ cho tôi một viên với!"
Vân Đóa lắc đầu: "Đã hết mất rồi."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn bàn tay anh.
Lệ Kiêu đang cầm hai viên kẹo còn lại và đương nhiên là không có ý buông ra, anh nheo nheo mắt nhìn về phía Uông Chính.

Uông Chính tuổi trẻ chưa trải sự đời không ý thức được nguy hiểm đang cận kề.

Cậu chàng còn nhỏ giọng lầu bầu: "Cô giáo nhỏ thật không công bằng chút nào, tôi thấy có tận mấy viên sao cô lại cho Kiêu ca hết thế......"
Vân Đóa bày ra vẻ mặt đương nhiên, "Anh ấy mua cho tôi sữa dâu mà!"
"Ôi! Chỉ là sữa dâu thôi mà, tôi đây cũng......" Uông Chính đang định nói với Vân Đóa "Tôi đây cũng mua được", nhưng lại chợt nghe thấy vài tiếng "rộp rộp" khá chói tai.
Lệ Kiêu đang cắn viên kẹo bạc hà trong miệng.
Vẻ mặt anh thoải mái, đoạn mi nhướng lên, nhưng dù biểu tình trên mặt vẫn thản nhiên như cũ nhưng ý tứ hàm xúc trong ánh mắt đã không thể rõ ràng hơn:
Còn nói nữa thì cái đầu của mày chính là viên kẹo này:)
Uông Chính làm sao còn dám tiếp tục nói giỡn nữa, cậu ta xua tay, "Ối, ối, em sai rồi."
Nói xong Uông Chính lại làm động tác kéo khóa miệng, cậu ta còn hướng về phía Vân Đóa làm cái động tác chắp tay bày tỏ kính ý.
Vân Đóa: "......"
Đây có tính là......!Ỷ thế hiếp người không?
Cô yên lặng đưa mắt nhìn Lệ Kiêu, thấy anh đang nhét hết mấy viên kẹo còn lai vào túi quần.
Trong một thoáng chốc, Vân Đóa thấy cảm giác 'ỷ thế hiếp người' này hình như cũng có chút thú vị.
**
Một bữa ăn cho đến khi trời tối đen.

Điều làm cho Vân Đóa ngạc nhiên là mấy chàng trai này thật sự ăn hết sạch một bàn đầy ắp đồ ăn! Đĩa trắng chỉ còn một ít gia vị và nước canh, quả thật không hề lãng phí một chút nào.

Trong lòng Lệ Kiêu biết.

Bọn họ bình thường bị quản rất nghiêm, mười ngày nửa tháng mới được cho ra ngoài ăn một lần.

Thanh niên ở độ tuổi 20 lại còn là vận động viên, quả thực chính là một đám sói.

Bầy sói mỗi lần 'xuất sơn' thì có thể ăn đến núi lở, cái gì cũng không kén chọn.
Chị em plastic Trần Hi đã quyết định bỏ rơi Vân Đóa mà đi theo 'tiểu chó săn' của mình.
Lệ Kiêu quay sang nhìn cô: "Để tôi đưa em về, ở đây không an toàn."
Vân Đóa nhìn con hẻm dài tăm tối phía trước, gật gật đầu, "Vậy cảm ơn anh nha."
Lệ Kiêu cong môi cười.
Hai người song song, không nhanh không chậm đi cùng nhau.


Lệ Kiêu thả chậm cước bộ phối hợp với tốc độ đi của cô.
Ánh đèn đường làm biến dạng bóng dáng của hai người, bóng người phản chiếu trên mặt đất rất gần nhau, nhìn có vẻ còn thân mật hơn so với thực tế.

Cái bóng nhỏ nhắn của cô gái bị kéo thật dài nhưng vẫn chỉ chạm được đến đầu vai người đàn ông, dáng người cô mảnh khảnh nhỏ bé còn anh lại cao lớn cường tráng, với phần thân trên hình tam giác ngược tiêu chuẩn, vai rộng và eo hẹp, từ trong bóng tối vẫn nhìn thấy được cơ bắp hơi phồng nơi cánh tay.
Vân Đóa nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, lại rũ mắt nhìn đóng đen trên mặt đất, đột nhiên cô cảm thấy con hẻm dài xa vắng này chẳng có gì đáng sợ.
Hai người lặng lẽ bước đi một lúc, Lệ Kiêu tinh ý cảm nhận được cô có gì đó không thích hợp —— cô bước đi hơi chậm lại vòng eo mảnh mai đang cứng đờ một cách bất thường.
Lệ Kiêu dừng chân, "Làm sao vậy?"
Vân Đóa mím môi lắc đầu, "Không có gì."
Thấy cô cố ý không nói ra sự thật, anh hơi cau mày.
Hai người nhìn nhau trong vài giây, đột nhiên Lệ Kiêu cúi người —— anh cố ý hù dọa, làm bộ định nắm lấy mắt cá chân cô.

Vân Đóa giật mình nhanh chóng lui về phía sau hai bước, vành tai ửng hồng.
"Cũng không có gì, chỉ là......" Cô ngước mắt liếc nhìn vẻ mặt quá mức nghiêm túc của anh, có chút xấu hổ, "Đi giày mới, chân tôi bị cọ xát một chút."
Lệ Kiêu hơi nghiêng người nhìn xuống mắt cá chân cô.
Làn da cô gái nhỏ nơi nào cũng trắng như sữa, mắt cá chân mảnh mai và thanh tú cũng không ngoại lệ.

Gân Achilles nho nhỏ tựa như chân chim.

Da thịt nhẵn nhụi mỏng manh, cũng khó trách vừa cọ xát một chút đã bị rách da.
Nương theo ánh đèn đường lờ mờ, Lệ Kiêu nhìn thấy chân cô đỏ bừng, có chỗ rách da máu chảy nhàn nhạt.
Anh cau mày nhìn một hồi lâu, giờ đây Vân Đóa cảm thấy chân mình không chỉ có đau, mà còn đang nóng dần lên......!cô cắn môi, mất tự nhiên rút chân về phía sau một chút.
Cuối cùng Lệ Kiêu cũng đứng thẳng dậy.

Anh lấy balo đang mang trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra —— một hộp giày.
Vân Đóa giật mình.
Thay vì nhận lấy hộp giày, cô vô thức nhìn vào chiếc ba lô màu đen của anh—— đây là bảo bối thần tiên gì vậy, quả thực không khác gì túi thần kỳ của Doraemon!
Đến khi Lệ Kiêu khẽ quơ quơ hộp giày cô mới đưa tay nhận lấy.

Hộp giày rất tinh xảo, mặt trên có logo "EL" thiếp vàng, sau khi mở ra còn có đồ trang trí và hoa khô, nằm bên trong là một đôi giày bệt màu đen và kem có thắt nơ trên đó.
Vân Đóa biết cái này, đây là kiểu giày bệt da dê kinh điển.
Cô vẫn có chút bối rối như cũ, "Cho tôi sao?"
Lệ Kiêu "Ừm" một tiếng, "Lần trước không phải làm gót giày em bị gãy sao? Bây giờ tôi đền."
"Có sao?" Cô hoàn toàn không nhớ ra.
Anh nặng nề nhìn cô giây lát, "Lần đầu tiên, ở quán bar."
Vân Đóa "A" một tiếng.

Nghĩ tới ngày đó, cô vẫn có cảm giác mơ hồ.

Nhớ đến lần đầu tiên thấy anh cô còn tưởng rằng anh là tên lưu manh muốn bắt Trần Hi đi......
Mà bây giờ, cô lại đang đi trên một con ngõ trong đêm tối cùng tên "Lưu manh" đó:)

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ấn tượng tồi tệ của lần gặp đầu tiên đã bị đảo lộn —— có thể là từ ngày anh đưa cô ra khỏi vòng đu quay hoặc từ ngày anh đưa cô ra khỏi tòa nhà đang cháy......
Lại hoặc là, là mấy chai sữa dâu anh đã dùng để 'hối lộ' cô??
Sau đó Vân Đóa chợt nhận ra —— hóa ra cô đã gỡ đánh dấu "nguy hiểm" trên người anh xuống từ lâu rồi.
Từ lâu trong tiềm thức cô đã cho rằng chuyện ở quán bar là một sự hiểu lầm.

Tất nhiên, cô cũng đã quên mất đôi giày cao gót từ lâu, không hề trách anh.
"Không cần anh đền." cô cười khóe mắt cong cong, "Hơn nữa lúc đó tôi làm hỏng là giày cao gót......"
Không phải giày đế bằng.

Lại càng không phải là loại giày hàng hiệu thế này.
"Tôi nhớ mà." Lệ Kiêu cười khẽ, giọng nói anh từ tính ấm áp, "Em nên mang giày đế bằng đi."
Cô gái nhỏ này đi giày bệt mà đã có thể ngã ngồi vào lòng anh rồi, Lệ Kiêu không thể tưởng tượng nếu cô đi giày cao gót sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đôi giày này được mua từ lúc ở Nhật Bản.

Anh đã đến trung tâm mua sắm và nói với nhân viên bán hàng "Mua cho con gái, phải là một đôi giày bệt đi thật vững chắc".
Nhân viên cửa hàng ngơ ngác vài giây, phỏng chừng họ cũng rất ít khi gặp khách hàng nào dùng "Vững chắc" làm tiêu chuẩn chọn giày.
Vân Đóa nghe ra ý tứ trong giọng điệu của anh, cô bất mãn nhếch miệng: "Tại sao tôi không thể đi giày cao gót?"
Tại sao, người lùn có thể không có ước mơ?
Vừa nói, cô vừa ngước mắt lên lén so sánh chiều cao của hai người.

Thật ra cô cũng không phải là quá thấp, vừa vặn đến đầu vai anh.

Chỉ là, Lệ Kiêu quá cao lớn, còn dáng người cô lại nhỏ nhắn, trông như một chú chim nhỏ nép vào người anh.
Lệ Kiêu cho cô một ánh mắt "Em nói xem".
"Đi giày bệt trên mặt đất bằng phẳng mà vẫn có thể té ngã—— nếu em đi giày cao gót thì còn nghiêm trọng đến mức nào nữa?"
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo vẻ trêu đùa, có chút xấu xa, " Hay là em muốn té ngã để cho ai ôm?"
Vân Đóa: "!"
Cái gì mà cho ai ôm??
Khi cô ngã còn có ai ôm nữa chứ?
Không phải từ trước đến nay chỉ có mỗi anh sao......
Hai tai Vân Đóa đỏ bừng, thẹn thùng nhìn chằm chằm người trước mặt.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh, cô lại không tiếp được, vội vàng cụp mắt......
Cô gái nhỏ đang cầm đôi giày bĩu môi trợn tròn mắt, hồi lâu không nhúc nhích, tựa hồ có chút giận dỗi với người nào đó.
Lệ Kiêu đưa tay gõ gõ lên hộp, "Đổi giày đi."
Miệng Vân Đóa lầu bầu, thoạt nhìn giống như đang nói "Không cần".
Lệ Kiêu lại nhìn thoáng qua vết đỏ sau chân cô, cau mày thấp giọng: "Em có đổi không?"
Anh nhướng đoạn mi, chậm rãi nói "Nếu không chịu đổi, thì tôi sẽ ôm em trở về!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay dù chỉ ăn được một viên đường Kiêu ca cũng đã rất sung sướng rồi ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui