Dạ Thiếu Bá Đạo, Cố Chấp Sủng

Phu nhân Minh Lệ thở dài nhìn bóng dáng Dạ Cảnh Lam khuất dần. Bà ngay lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm trang, ra lệnh cho quản gia.

~ Cậu đi điều tra cho ta về cô gái mà nó kết hôn, nội trong ngày hôm nay.

~ Dạ thưa phu nhân.

Quản gia lui đi ngay sau đó, phu nhân Minh Lệ mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Bà thật sự lo lắng cho Dạ Cảnh Lam.

~ Thật không biết bao giờ mới hết lo cho đứa trẻ này được.

...

Quay trở lại với An Nhạc Nhạc và Hàn Kỳ, sau khi đã được cậu đãi một chầu no nê, thì một cuộc đụng mặt xảy ra. Vậy mà người gặp lại là An Tân Hạ, cùng với Lục Di Sơ. An Tân Hạ kia vừa nhìn thấy cô đã lộ rõ vẻ khinh thường, lời nói châm chọc vang lên.

~ Đúng là cái loại trơ trẽn, hôm trước bám lấy Dạ Cảnh Lam, nay vậy mà lại chạy theo thằng đại gia khác à.

~ Này, Hạ Hạ, em đừng nói thế được không?

Lục Di Sơ níu tay An Tân Hạ, ra hiệu cho cô thu lại lời nói kia. An Tân Hạ không những không tiếp thu mà còn vùng ra.

~ Anh bỏ em ra, hôm nay em phải cho cái loại trơ trẽn này biết tay.


Hàn Kỳ trở nên khó chịu khi nghe từng câu từ mà An Tân Hạ nói ra. Cậu nắm tay thành quyền, hận không thể đánh người phụ nữ trước mắt. Chỉ riêng An Nhạc Nhạc bị cô ta chửi rủa, khinh bỉ vẫn đứng yên, không nói gì. An Tân Hạ được nước làm tới, miệng càng phun ra những câu nói khó chịu hơn.

~ Sao, cứng miệng rồi à? Có phải là tao nói đúng rồi không? Cái loại không có liêm sỉ.

Hàn Kỳ lần này xem ra là bị cô ta chọc tức thật rồi. Cậu dùng sức đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, trừng mắt nhìn An Tân Hạ.

~ Câm miệng.

Lời nói toát ra bao nhiêu sát khí, khiến cho An Tân Hạ run lên, sắc mặt trắng bệch.

~ Tôi không bao giờ đánh con gái, nhưng một lần nào nữa còn phun ra những lời nói này, đừng mong tôi nương tay.

~ Xin..xin lỗi.

Lục Di Sơ kinh hãi, run sợ cúi đầu xin lỗi hai người. Hàn Kỳ nắm lấy tay An Nhạc Nhạc rời đi.

...

~ Hàn Kỳ.


~ Này, Hàn Kỳ.

~ Dừng lại.

An Nhạc Nhạc kéo người cậu lại, sắc mặt trở nên lo lắng.

~ Tay anh..cần phải băng bó.

Cậu mặc kệ những lời cô nói.

~ Sao vừa nãy cô ta chửi em như vậy, mà em không nói gì, cũng không phản bác gì?

~ Em..em...

~ Trả lời anh.

Hàn Kỳ lay mạnh vai An Nhạc Nhạc, cô khó chịu nói.

~ Đau, anh bỏ em ra trước.

Bấy giờ cậu mới bình tĩnh lại, nhận ra hành động của mình hơi quá, liền buông tay ra khỏi người cô.

~ Anh xin lỗi.

~ Không sao, anh mau băng vết thương lại đi.

Hàn Kỳ cùng An Nhạc Nhạc lên xe, cô cẩn thận lấy thuốc sát trùng cho cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui