Diệp Tiểu Thiên chỉ nán lại chừng nửa canh giờ trong hậu viện của “Tiệm tạp hóa Đại Hanh” đang được khẩn trương thi công, liền kết thúc mỹ mãn cuộc hội ngộ với hai vị thiếu tù trưởng Lý Bá Hạo và Cao Nhai, mỉm cười cùng Chu ban đầu (1) rời khỏi đó.
Sau khi Diệp Tiểu Thiên rời đi không lâu, Lý Bá Hạo và Cao Nhai cũng lần lượt ra về. Hai người vẫn coi nhau như kẻ thù, lúc rời đi còn hung tợn trừng mắt nhìn nhau, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng không sao kìm chế được, sau khi hết sức hứng thú rời khỏi thị trấn, liền nhanh chóng trở về bộ lạc của mình.
Sau khi rời khỏi tiệm tạp hóa, trên đường đi Diệp Tiểu Thiên mua hai hộp điểm tâm, lại cùng Chu ban đầu đến nhà Diệp đại nương. Diệp Tiểu Thiên nán lại gần nửa canh giờ ở Diệp gia. Diệp đại nương đứng trong sân, lớn tiếng chào hỏi một cậu nhóc nhà hàng xóm, nhờ nó đi giúp bà đến Ty Tuần kiểm, gọi con của bà về nhà, dẫn cả vợ hắn về.
La tuần kiểm nhận được lời nhắn của mẹ, liền dẫn vợ và đứa con ba tuổi về nhà. Diệp Tiểu Thiên ở lại La gia đến chạng vạng tối mới bước trên tia nắng chiều còn rơi rớt lại trên mặt đất mà đi. Lúc rời khỏi La gia, trên mặt hắn phảng phất nụ cười khiến người ta sợ hãi, trong ánh chiều như pha màu máu, nụ cười kia chợt lóe lên rồi biến mất, không ai kịp nhận ra.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Thiên cùng với Lý Vân Thông và Tô Tuần Thiên đi tới huyện nha, vừa vào phòng Thiêm áp (2) điển sử xong, hắn liền gọi mấy người Mã Huy, Hứa Hạo Nhiên đến bàn công việc. Không lâu sau, Chu ban đầu cũng nhờ người nhà lái xe lừa đưa y tới cửa huyện nha, chống nạng, chầm chậm đi vào phòng Thiêm áp điển sử.
Lúc mặt trời lên cao, Mạnh huyện thừa (3) mới đến huyện nha. Vừa đến nơi, y liền trầm mặt vội vã đến phòng Thiêm áp điển sử, lão Lô đang quét sân ngoài phòng Thiêm áp, nhìn thấy y liền ho khan mấy tiếng, rồi cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng, nhường đường cho Mạnh huyện thừa.
Mạnh huyện thừa chán ghét nhìn lão người hầu với hàm răng cửa vàng khè, lấy tay áo che bụi bặm, đi vào phòng Thiêm áp. Lão Lô vịn cây chổi đứng ở dưới hành lang, thấy Mạnh huyện thừa đã đi vào, mới nhổ một bãi nước bọt về phía sau lưng y, rồi vung mạnh chổi quét bụi đất bay mù.
Diệp Tiểu Thiên ngồi sau bàn, đang nhỏ giọng bàn bạc công việc với Chu ban đầu, Tô Tuần Thiên, Lý Vân Thông, Mã Huy, Hứa Hạo Nhiên.
Mấy bộ khoái, sai dịch không đi công cán, đang ngồi trên băng ghế trong góc, châu đầu lại ghé tai nhau thì thầm, sợ ảnh hưởng tới quan trên.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, là do bị người đá văng ra, Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên ngẩng lên, thấy Mạnh huyện thừa đi tới, sắc mặt âm trầm. Thấy y vào, đám Chu ban đầu liền vội vã đứng lên, ôm quyền thi lễ với Mạnh huyện thừa.
Diệp Tiểu Thiên vẫn không nhúc nhích, chỉ ngồi đó, nhìn Mạnh huyện thừa, chắp tay nói:
- Ha ha, hóa ra là huyện thừa đại nhân tới, thân thể hạ quan không tiện, không thể đứng dậy hành lễ, đại nhân chớ trách.
Mạnh huyện thừa sa sầm mặt, đi tới trước bàn của mình, đấm mạnh một phát vào mặt bàn, quát:
- Chúng ta là quan, không phải là phỉ!
Hôm nay Mạnh huyện thừa muốn cưỡng ép buộc tội Diệp Tiểu Thiên về cái chết của bọn Từ Lâm, trong lòng cũng có một chút chột dạ, đương nhiên muốn tỏ thái độ để tiên phát chế nhân. Một đấm này của y khiến nghiên mực, bút lông đều nhảy dựng lên, trong phòng lập tức trở nên lặng như tờ.
Tất cả bộ khoái, sai dịch đều đứng lên, hoảng sợ nhìn Mạnh Khánh Duy, không rõ vì sao Mạnh huyện thừa lại giận dữ như vậy.
Diệp Tiểu Thiên vẫn ung dung ngồi đó, khẽ cười nói:
- Chúng ta không phải phỉ? Huyện thừa đại nhân chắc chắn chứ? Bản thân ta cảm thấy, nếu nói cái loại phỉ uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to một cách phóng khoáng, thì thật sự là chúng ta không phải, nhưng nếu nói về sự bẩn thỉu xấu xa, thì cũng có thể tạm coi là đúng. Còn nói về quan...đại nhân, có lẽ chúng ta không nên sỉ nhục cái danh xưng “quan” như vậy!
Mạnh huyện thừa giận tím mặt nói:
- Bổn quan nhịn ngươi đã lâu rồi, ngày đó trên công đường, ngươi trực tiếp trách mắng bổn quan, bổn quan chẳng thèm để ý tới ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu, ngày càng tệ hại hơn! Ngươi nói xem, bọn Từ Lâm, Tường Ca kia vừa rời khỏi nha môn, là lập tức chết đột ngột ở đầu đường, chuyện này ngươi nói như thế nào?
- Đại nhân hỏi về quan điểm của ta ư?
Diệp Tiểu Thiên sờ sờ cằm, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nói như thế nào nhỉ? Theo đạo lý mà nói vậy nhé? Việc trả thù cá nhân là tuyệt đối không nên, còn có vương pháp mà! Nhưng...nếu như vương pháp không thể bảo vệ được lẽ phải và sự công bằng, vậy thì phải làm thế nào đây? Để cho khổ chủ chờ thêm một vạn năm chăng? Chờ cho vương pháp của chúng ta có kết quả chăng? Quá sức vớ vẩn!
- Ta cảm thấy, nếu lúc này để dân chúng ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, tốt hơn là nén giận, mà cũng là biện pháp rất hiệu quả để ngăn ngừa những kẻ muốn phạm tội. Chúng ta cũng không thể để cho kẻ ác làm ác, người tốt thì lại bị vương pháp ràng buộc, thế thì còn gì là đạo lý? Bọn Từ Lâm có tội hay không, trong lòng ta và đại nhân đều rõ, ác giả ác báo cũng đâu phải là chuyện không tốt?
Mạnh huyện thừa cười lạnh nói:
- Cho nên ngươi liền...?
Diệp Tiểu Thiên giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Ta giết người?
Diệp Tiểu Thiên thoáng nghĩ đã hiểu ý đồ của Mạnh huyện thừa:
- À...Hóa ra huyện thừa đại nhân nghĩ là ta giết đám côn đồ Từ Lâm, Tường Ca kia, hoặc là ta mướn người giết bọn chúng chứ gì?
Mạnh huyện thừa cười lạnh:
- Chẳng lẽ không phải?
- Phải cái đầu mẹ ngươi!
Đột nhiên Diệp Tiểu Thiên nhảy dựng lên như một con hổ điên, dáng vẻ lừ đừ vừa rồi hoàn toàn biến mất, mắng to:
- Con mẹ nó, ngươi muốn hãm hại ta, cho là ta không nhận ra sao? Khốn kiếp! Ngươi đúng là lòng dạ hiểm độc! Nói ta giết người ư? Chứng cớ đâu, ngươi đưa chứng cớ ra đây!
Mạnh huyện thừa bị Diệp Tiểu Thiên mắng tới tấp, ngẩn người ra. Y là quan, hơn nữa là một vị quan có hậu thuẫn ở phía sau, ở huyện Hồ này chưa từng bị ai mắng chửi như vậy. Dân chúng đương nhiên không dám mắng y, người trong quan trường có một chút địa vị, có thể mắng cũng không tự làm cái việc hạ giá trị bản thân như vậy, chẳng hạn như Vương chủ bộ (4). Còn Tề Mộc, mặc dù luôn vênh mặt hất hàm sai khiến y, nhưng cũng chưa từng nhục mạ y như vậy, bởi vậy lúc này y hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đến khi Mạnh huyện thừa kịp phản ứng, lập tức lửa giận bùng lên, quát to:
- Ngươi thật to gan! Lại dám nhục mạ thượng quan như thế, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?
Diệp Tiểu Thiên còn lớn tiếng hơn y, quát:
- Đồ khốn kiếp, ngươi đá cửa mà vào, vung tay múa chân, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
Mạnh huyện thừa tức giận đến nỗi toàn thân phát run:
- Ta là huyện thừa của huyện Hồ, là trưởng quan tư pháp cao nhất của địa phương, là cấp trên trực tiếp của ngươi!
Diệp Tiểu Thiên ưỡn ngực ra, lớn tiếng quát lại:
- Huyện quan không bằng hiện quản, đây là địa bàn của ta, ở chỗ này, cấp trên trực tiếp là cái đếch gì! Ta là vị quan vì dân mà làm chủ, nói chuyện như thế với cái loại quan chó má khom lưng bợ đít cường hào địa chủ như ngươi là đã nể mặt ngươi lắm rồi, người còn muốn thế nào nữa?
Mạnh huyện thừa chỉ vào mặt Diệp Tiểu Thiên, hét lớn:
- Ngươi là đồ điên, chẳng lẽ ngươi quên rằng ngươi là ai sao?
Diệp Tiểu Thiên liếc y cười lạnh:
- Ngươi cho rằng ngươi cột ta vào vị trí này thì ta sẽ để mặc ngươi chà đạp, nhào nặn sao? Không có cửa đâu, họ Mạnh kia, ngươi có mắt như mù, ông đây sinh ra đời là để gây sự với loại người như ngươi!
Mặt Mạnh huyện thừa tái xanh, vỗ mạnh xuống bàn xử án, quát to:
- Ta là huyện thừa bổn huyện!
Diệp Tiểu Thiên ưỡn ngực, sửa mũ quan ngay ngắn, bình tĩnh như không, nói:
- Chỗ này do ta quản!
Mạnh huyện thừa chỉ vào Diệp Tiểu Thiên, lồng ngực phập phồng dữ dội, tức giận đến phát run:
- Hay, ngươi hay lắm! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!
Trong phòng Thiêm áp im lặng như tờ, tất cả bộ khoái, sai dịch đều không nhúc nhích. Không biết từ lúc nào, trước cửa ra vào đã chật ních những viên tư lại, nha dịch chạy tới xem náo nhiệt, tất cả bọn họ cũng đứng yên.
Mạnh huyện thừa nhìn Chu ban đầu hét lớn:
- Ngươi không muốn làm? Bổn quan ra lệnh ngươi không nghe sao? Bọn sai dịch hèn hạ các ngươi cũng dám vô lễ với bổn quan sao!
Diệp Tiểu Thiên nhìn Mạnh huyện thừa nói:
- Đại nhân, mặc dù chức quan của tại hạ nhỏ hơn chức quan của ngài, nhưng dù gì ta cũng là mệnh quan triều đình, ngài muốn bắt ta vì tội danh gì?
Mạnh huyện thừa hét lớn:
- Ngươi vì hận thù cá nhân, đã giết hại sáu bảy người bọn Từ Lâm, Tường Ca, tội danh đó còn chưa đủ sao?
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Chứng cớ đâu?
Mạnh huyện thừa nói:
- Bổn quan bắt người còn cần chứng cớ sao? Lời nói của bổn quan là chứng cớ!
- Bốp!
Mạnh huyện thừa còn chưa dứt lời, một cây gậy chống liền từ trên trời giáng xuống, một tiếng “bốp” nặng nề, quất ngay đầu y. Mạnh huyện thừa thấy trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm, liền lùi ra sau hai bước, té ngồi phịch xuống đất. Các viên tư lại, sai dịch, bộ khoái đều ngây người ra, mở to mắt mà nhìn.
Cảnh dân chúng bình thường đánh nhau, bọn họ đã thấy nhiều rồi, nhưng người trên quan trường, cho dù là hận đối phương đến tận xương tủy, có ai lại động tay động chân như vậy? Nhưng...vị điển sử khác người này lại làm như vậy, một gậy của hắn đã khiến Mạnh huyện thừa ngã ngồi trên mặt đất.
Lần đầu tiên Mạnh huyện thừa đụng phải chuyện như thế này, y kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Thiên, đưa tay sờ đầu, máu từ trên đầu chảy đầy tay. Mạnh huyện thừa thấy tay dính đầy máu, giận điên lên, chỉ vào Diệp Tiểu Thiên quát ầm lên:
- Đồ khốn khiếp! Ngươi dám đánh ta!
Diệp Tiểu Thiên giơ gậy lên, nhảy lò cò trên mặt đất, như một con cóc đang hưng phấn tìm bạn tình, nhảy tới bên cạnh Mạnh huyện thừa, cây gậy trong tay hung hăng đập xuống:
- Ngươi chính là chứng cớ! Ngươi chính là chứng cớ! Ta nói ngươi chính là chứng cớ! Ngươi không cần chứng cớ, bắt người cũng không cần chứng cớ sao? Ngươi chính là chứng cớ, ta đánh ngươi chính là đánh chứng cớ! Có bản lãnh thì ngươi kiện ta phá hư vật chứng xem nào!
Mạnh huyện thừa bị hắn đánh, liền lăn một vòng, búi tóc cũng xõa ra, bể đầu chảy máu, kêu to:
- Ngươi...dám đánh bổn quan?
Diệp Tiểu Thiên hung hăng đánh một trận, bỗng nhiên dừng tay, điều hòa hơi thở, lại trở nên ôn hòa nhã nhặn, mỉm cười nói:
- À...Mạnh huyện thừa nói cái gì vậy? Hạ quan đánh ngài khi nào?
Mạnh huyện thừa tức đến nỗi suýt ngất, y đứng lên, giơ bàn tay đầy máu chỉ vào Diệp Tiểu Thiên, rống to:
- Ngươi nhìn đây! Ngươi nhìn xem cả người bổn quan bây giờ đều đầy thương tích, tay đầy máu, đây là bằng chứng chứ đâu! Chẳng lẽ ngươi còn muốn chối cãi sao?
Diệp Tiểu Thiên hờ hững nói:
- Mạnh đại nhân, chuyện này chỉ có thể chứng minh, ngươi quả thật bị thương, nhưng không thể chứng minh là ta đánh ngươi! Đây là phòng Thiêm áp của ta, là địa bàn của ta, ta nói không đánh ngươi, thì đúng là không có đánh ngươi, còn cần chứng cớ sao? Lời của bổn quan chính là chứng cớ!
(1) Ban đầu: người đứng đầu các sai dịch trong nha môn.
(2) Phòng thiêm áp: thiêm áp là cách viết rút gọn của “thiêm danh họa áp” (ký tên đồng ý) Thời xưa, văn thư ở nha môn của các châu huyện, từ lúc khởi thảo đến lúc chính thức gởi đi, phải đi qua các thủ tục lưu chuyển, các nhân viên xử lý có liên quan cũng phải lần lượt ghi tên mình lên thẻ tre, để biểu thị liên đới trách nhiệm, sau đó người đứng đầu nha môn dùng bút đỏ viết chữ “Đồng ý”. Theo như quy định, những thủ tục đó đều được tiến hành ở phòng thiêm áp. Về từ “Điển sử”, như đã chú thích trong chương trước, là chức quan nhỏ phụ tá cho huyện lệnh, chủ yếu phụ trách về truy nã, cai ngục.
(3) Huyện thừa: chức quan dưới huyện lệnh (tức tri huyện), phụ tá cho huyện lệnh, chủ yếu phụ trách về văn thư, thương khố.
(4) Chủ bộ: chức quan nhỏ quản lý văn thư, giấy tờ nha môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...