Dạ Thiên Tử

Hồng Bách Xuyên hung dữ trừng mắt nhìn con trai, mắt trợn trừng một lúc, nhưng rốt cục cũng chẳng làm gì được, thở dài một tiếng, chán nản nói:

- Đây là 3000 lượng bạc, là tiền vốn cho con làm ăn. Cha cũng không hi vọng con có thể làm ăn lớn, chỉ cần trong vòng một tháng con có thể mở được một cửa hàng. Cuối tháng cha đến kết toán sổ sách, sau khi khấu trừ tiền vốn, còn chút lợi nhuận là được.

La Đại Hanh vẻ mặt ngẩn ngơ mơ hồ, bộ dạng tựa như vịt nghe sấm.

Hồng Bách xuyên nhìn dáng điệu đần độn của con trai, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Lão cố gắng kiềm chế cơn giận nhẫn nại tiếp tục chỉ điểm.

- Làm ăn kinh doanh thì không được bủn xỉn tiền vốn. Thà rằng vốn đắt chút ít, cũng phải chọn chỗ nào đông đúc phồn thịnh chút. Chẳng hạn như mở cửa hàng ở xung quanh vòng xuyến ngã tư, không cần phải cửa hàng lớn quá, cho dù chỉ là bán những đồ tạp hóa nhật dụng, thì ở chỗ ấy cũng không lo phải bù lỗ. Bán hàng tạp hóa cũng có cái hay của nó. Những thứ hàng ngày mọi người đều dùng đến. Con không phải đầu tư nghiên cứu nhiều, cũng không cần những thủ đoạn kinh doanh cao minh lắm cũng làm được.

Đại Hanh nói:

- Ồ!

Hồng Bách Xuyên nghe xong câu trả lời đơn giản như vậy, lông mày dướn lên, dựng dứng như dao, rồi lại lập tức rủ xuống chậm rãi, nhẹ nhàng xua tay nói:

- Nhớ đấy! Một tháng, chỉ trong vòng một tháng! Đến lúc đó, nếu việc kinh doanh của con bị lỗ thì hãy ngoan ngoãn trở về huyện học hành nghiêm chỉnh cho cha. Học thành được hay không thành được, thì chí ít con cũng ít gây sự phiền nhiễu hơn.

Hồng Bách Xuyên chắp tay hướng về phía Diệp Tiểu Thiên, cúi đầu đi ra. Xem điệu bộ lão dường như đang làm phép thử nghiệm cuối cùng trong tuyệt vọng về nhi tử của mình... Chứ thực sự lão cũng không còn ôm hi vọng gì về Đại Hanh nữa.

Diệp Tiểu Thiên đồng cảm nhìn Hồng Bách Xuyên bước đi xa dần, vẫn ngoảnh đầu lại nhìn La Đại Hanh.

La Đại Hanh nhìn tờ ngân phiếu, quyệt miệng, tỏ vẻ không vui, lầm bầm nói:

- Chỉ đưa được ít vốn như thế này đây!

- Ba nghìn lượng, ít ỏi như thế này thì...?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Đại Hanh, ngươi hãy để tâm suy nghĩ xa rộng hơn một chút đi! Chẳng qua lần này cha ngươi không muốn gia sản bị ngươi phá hoại quá nhanh mà thôi. Ngươi muốn trong chốc lát tiếp nhận toàn bộ gia sản làm ăn của cha ngươi ư? Một miếng ăn không trở thành béo mập được.

La Đại Hanh bừng tỉnh nói:

- Đúng vậy, đệ ăn thành béo mập như thế này là do suốt 17 năm góp lại đấy. Việc làm ăn buôn bán thì phải kiên nhẫn không kiêu ngạo, bước đi từng bước chắc chắn mới đúng, đại ca ạ!

Ánh mắt La Đại Hanh đầy hi vọng nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng hiểu ý của gã, thẳng thắn từ chối:

- Không được!

La Đại Hanh, ngần người một lúc, rồi ngạc nhiên nói:


- Đệ vẫn chưa nói, đại ca đã biết đệ muốn nói gì rồi sao?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Nói nhảm! Hiển nhiên ta biết không được rồi. Lần này ta kiên quyết không thể đáp ứng ngươi được.

La Đại Hanh bất đắc dĩ nói:

- Thôi được rồi, suốt ngày hôm nay, đệ thấy đại ca rất bận rộn, cho nên ngày mai, thực không muốn lại làm phiền huynh nữa. Không ngờ đại ca lại quan tâm đệ như vậy, vậy thì ngày mai đệ đến tìm đại ca, chúng ta cùng đi tìm địa điểm mở cửa hàng nhé!

Diệp Tiểu Thiên:

-...

La Đại Hanh vui mừng hồ hởi nắm tay Diệp Tiểu Thiên.

- Đại ca, ngày mai gặp nhé!

Diệp Tiểu Thiên kéo chặt tay gã ta lại, hung tợn nói:

- Đưa tiền đây! Ngươi bây giờ có tiền rồi, thì hãy trả món nợ 50 lạng bạc cho ta trước đã.

La Đại Hanh nói:

- Đại ca, chúng ta vẫn chưa đến hạn một tháng đâu.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Gần đây nhà ta phải đi làm mướn. Lợi nhuận hai ngày nay ta đều không tính toán với ngươi, giờ không thể kéo dài tiếp được!

La Đại Hanh nghe xông, đột nhiên mày mặt hớn hở, vui mừng hí hửng nói:

- Oa! Nói như vậy là đệ còn chiếm lợi rồi! Ha ha, cha luôn nói đệ là đứa con khuynh gia bại sản, nhưng hóa ra chẳng phải là đệ đang tiết kiệm tiền cho gia đình đó sao?

Diệp Tiểu Thiên:

-...

La Đại Hanh nói:


- Đại ca, hiện giờ đệ cầm ngân phiếu, nhất thời không trả được, lúc về đến cửa hàng bạc lĩnh bạc, ngày mai sẽ đưa cho huynh được không?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Thôi được rồi, ngươi phải nhớ kỹ đấy nha, ta đi trước đây!

Diệp Tiểu Thiên vốn muốn đi tìm lang trung khám bệnh, nhưng giờ hắn đã dẹp bỏ ý nghĩ đó trong đầu sau khi biết là mình trúng cổ độc. Cổ độc vốn đã vô cùng thần kỳ, vô cùng thần bí, thì một lang trung liệu có thể chữa trị được không?

Triển Ngưng Nhi đã nói rồi. Biện pháp giải độc duy nhất là đem mổ bụng. Mụ la sát đó, nguyền rủa suốt đời cô ta không lấy được chồng!

Diệp Tiểu Thiên rủa thầm trong bụng. Vừa đi được vài bước, bỗng phía sau lưng vọng đến tiếng cười: ha ha ha... của La Đại Hanh.

Diệp Tiểu Thiên giờ rất nhạy cảm với tiếng cười. Hắn kinh ngạc xoay người lại, hoảng sợ nói:

- Đại Hanh, lẽ nào ngươi cũng bị trúng cổ độc?

Đại Hanh che kín miệng cười trộm:

- Không có, ha ha... đệ không bị trúng cổ độc đâu, đệ đang nghĩ lại chiếm lợi nhuận một ngày của đại ca, nên không nhịn cười được, ha ha...

Diệp Tiểu Thiên:

-...

Diệp Tiểu Thiên dẫn một đám lính âu sầu buồn bã trở về nha huyện, mới đến cửa nha huyện, bên trong liền vội vàng đi ra một một tên quan nhỏ, mới nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên đã mừng nói:

- Điển sử đại nhân về thật đúng lúc. Đại lão gia dặn tiểu nhân đi mời đại nhân. Đại lão gia ở trên lầu hai đợi ngài, có việc quan trọng muốn thương lượng với ngài.

Diệp Tiểu Thiên không biết Hoa Tình Phong tìm hắn làm gì, có điều, nghe viên tư lại nói thì rất gấp, và không được kéo dài. Diệp Tiểu Thiên đang muốn cất bước tiến vào thì nghe thấy một hồi tiếng khóc lóc xa xa vọng lại.

Diệp Tiểu Thiên ngày hôm nay nghe tiếng cười biến sắc, nay nghe được tiếng khóc lại cảm thấy gần gũi biết bao. Hắn ngoảnh đầu lại nhìn, thì thấy một đám người vừa khóc vừa gào chạy về đến huyện nha.

Trong đó có mấy người dân thường còn dùng tấm ván cửa khênh một người.

Một tên bộ khoái nhanh chóng lên đón, lớn giọng quát:

- Trước cửa nha huyện gào hét tang tóc cái gì, tránh ra, tránh ra, kẻ nào dám quấy rối ở đây, thì bắt ngay mang đi gặp Điển sử lão gia chúng ta, đánh cho nở ằn hoa ở mông.


Mới nghe câu ấy, mấy phụ nhân vừa đi vừa khóc vây quanh tấm ván cửa lập tức dẫn ra một bà lão và một phụ nhân trung niên gào khóc:

- Điển sử đại nhân ở đâu? Chúng tôi muốn gặp Điển sử đại nhân kêu oan. Điển sử đại nhân dán bản thông báo, bảo muốn chỉnh đốn trị an huyện Hồ, xử lý bọn trộm cắp huyện Hồ. Chúng ta muốn Điển sử đại nhân làm chủ phán quyết.

Bọn bộ khoái nghe nói đến cáo trạng, thì không còn muốn đuổi người nữa. Chúng vội vàng chạy về bên Diệp Tiểu Thiên nói:

- Điển sử đại nhân, bọn họ nói muốn...

Diệp Tiểu Thiên trận này không hề phát bệnh, có điều lúc trước hắn cười quá lâu, cuống họng đã khản đặc không phát ra tiếng rồi. Hắn đành yếu ớt nói:

- Được, ta đều đã nghe hết rồi. Ta không bị điếc.

Diệp Tiểu Thiên đi đến trước mặt bọn người kia, đằng hắng một cái rồi nói:

- Bản quan chính là Điển sử huyện này, các ngươi có oan khuất gì cần tấu trình với bản quan?

- Thanh thiên đại lão gia, Thanh thiên đại lão gia của chúng tôi!

Hai phụ nhân gào khóc một tiếng, một đầu té nhào vào dưới chân Diệp Tiểu Thiên. Một người ôm chặt một đùi Diệp Tiểu Thiên bật tiếng khóc hu hu. Vì quá bi ai thảm thiết, nên kết quả ngoài một tiếng “Thanh thiên đại lão gia”, thì ngay cả một từ hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Hai người đàn bà khóc thảm thiết khiến Diệp Tiểu Thiên bất giác cũng cảm thấy chua xót. Không biết làm sao nữa, nếu tiếp tục như vậy cuối cùng sẽ không thành việc được. Hai người đàn bà ôm đùi hắn khóc, nước mắt làm ướt đẫm quan bào của hắn. Nhưng hai người rốt cuộc có oan khuất gì, Diệp Tiểu Thiên vẫn chưa hiểu.

Diệp Tiểu Thiên chỉ còn cách an ủi:

- Được rồi, được rồi, hai vị đại nương, đừng khóc nữa. Các vị rốt cuộc muốn kiện cáo người nào, có oan khuất gì, hãy mau nói rõ ràng ra!

Hai người vẫn khóc hu hu, không nói lên lời. Đám phụ nhân đi theo bèn xông lên đưa ra một ông lão tóc trắng phau phau, hai mắt sung đỏ, cạch oành một tiếng quỳ trước mặt Diệp Tiểu Thiên. Một người khác đầu rạp xuống đất, “binh binh” liên tiếp. “Thanh thiên đại lão gia, xin ngài làm chủ thay cho chúng tiểu dân. Con tiểu dân... Nó... nó chết oan uổng...!

- Vụ án mạng?

Diệp Tiểu Thiên nghe xong đột nhiên giật mình. Vừa nãy hắn còn tưởng rằng người nằm trên tấm ván cửa là bệnh nhân. Lúc này hắn dán mắt nhìn mới phát hiện ra người nằm trên tấm ván kia mặt sưng da tím, trước ngực máu tươi đầm đìa, rõ ràng là bị chết tàn khốc đến mức không thể chết thêm được nữa. Hiện trạng thảm thiết không thể nói lên lời.

Diệp Tiểu Thiên nhìn ông lão này cũng khóc nấc lên đến nỗi không thở được nữa. Hắn bèn chỉ vào người đàn ông tuy mặt mang vẻ bi thương nhưng thần sắc còn bình tĩnh, nói:

- Ngươi nói đi!

Người đó lau lau khóe mắt, bước đến trước mặt Diệp Tiểu Thiên quỳ xuống dập đầu thưa:

- Thảo dân Cổ Nguyệt, bái kiến Điển sử lão gia.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Được rồi, ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?

Người kia nuốt nước mắt nói:


- Thưa Điển sử lão gia, người nằm trên tấm ván cửa là biểu đệ (em họ) của thảo dân, đệ ấy... bị đánh đến chết.

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:

- Bị người đánh chết? Giữa ban quang thiên bạch nhật, mà có người dám làm bậy như vậy? Là kẻ nào ra tay, vì sao ra tay giết người, ngươi hãy kể từ đầu đi?

Cổ Nguyệt lại khấu đầu một cái, rồi bắt đầu thuật lại câu chuyện. Vốn biểu đệ kia họ Quách, tên là Quách Lịch Phong, là một đầu bếp lớn ở Túy Tiên Lâu, gia cảnh tốt. Hàng xóm của gã họ Từ, tên Từ Lâm, là một hàng xóm tàn ác.

Giữa hai nhà họ Quách và họ Từ, vốn cách nhau một miếng đất nhỏ.

Mỗi nhà chiếm một nửa. Thường ngày trồng rau ăn. Gần đây nhà họ Từ sửa chữa tân phòng, nhưng không chỉ cuốn hết miếng đất này mà còn xây tường sân sát liền với tường hồi nhà họ Quách.

Việc như vậy, Quách gia sao có thể nhẫn nại được, bèn tìm đến Từ gia để lý luận. Không ngờ tên Từ Lâm ác ôn này đang cùng một lũ bạn nhậu uống rượu ở nhà. Đám người này đều là bọn côn đồ hung dữ trong phường. Họ nói chuyện với Quách Lịch Phong một câu không hợp, bèn ra tay đánh đạp tàn nhẫn.

Quách Lịch Phong bị họ đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng không chút thương tiếc. Đánh đến nỗi nôn ra máu ngay tại trận. Quách gia hoảng quá, liền vội vàng gọi người tháo tấm ván cửa, khênh Quách Lịch Phong đến lang trung. Đến nhà lang trung, thì lại thấy trong nhà có 5, 6 người, kẻ thì ngồi, người thì đứng, rồi nằm, rồi xổm. Tất cả đều không hiểu gì cứ cười lớn, tựa như một đám người điên vậy.

Diệp Tiểu Thiên nghe đến đấy, hai má không kìm được nhăn lại mấy cái, nghĩ tới hội những người cười điên cuồng đến nỗi đau khổ không muốn sống nữa, lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Cổ Nguyệt nói:

- Biểu đệ của thảo dân bị thương nội phủ, dọc đường đi không ngừng nôn ra máu. Tuy thấy ở nhà lang trung hình như có mấy tên điên, nhưng chúng ta cũng không có thời gian đi tìm thầy lang khác, chỉ còn cách cầu cạnh lang trung cứu biểu đệ trước. Ai ngờ y bị thương quá nặng, lang trung còn chưa cứu thì đã đi đời nhà ma rồi!

Cổ Nguyệt dứt lời, nước mắt trào tuôn không dứt. Lão bà ôm đùi Diệp Tiểu Thiên càng khóc thảm thiết đến nỗi không thành tiếng.

Bỗng nhiên, “Ự..c” một tiếng, rồi ngất đi. Phụ nhân trung niên khóc lóc bên cạnh là con dâu. Còn lão già quỳ gối khóc thầm kia là ông lão chồng bà. Hai người vội vàng bước lên trợ giúp.

Diệp Tiểu Thiên nghe đến đây, cơn giận xông thẳng lên ngực.

- Làng xóm ác ôn kia đã ương ngạnh như vậy, có thể thấy thường ngày nhà hắn gây họa cho làng xã như thế nào! Giữa thanh thiên bạch nhật dám gây án mạng đánh chết người!

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu. Lý Vân Thông lập tức tránh né trong đám người, giả vờ dáng vẻ người qua đường. Diệp Tiểu Thiên khinh thường liếc y một cái, rồi nhìn bọn bộ khoái. Nhìn xung quanh, Diệp Tiểu Thiên chợt có chút nhụt chí.

Bộ khoái tư lại ở các nơi khác đều được người dân hình dung như là hổ sói. Còn hung ác có thể thấy chung một vết vằn. Riêng huyện Hồ phong thủy không tốt. Bọn bộ khoái ở đây đều có thói quen giả trang chim cút vậy. Diệp Tiểu Thiên chỉ ngoảnh đầu, ánh mắt bọn chúng bèn né tránh, không một ai dám nhìn thẳng vào hắn.

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, đưa tầm mắt tìm kiếm, tập trung hẳn vào một người, dùng tay chỉ về hướng hắn ta, lớn tiếng quát:

- Chu Tư Vũ, ngươi lại đây!

Vẻ mặt run rẩy của những bộ khoái khác lập tức được giải tỏa. Họ sung sướng vì may mắn thoát họa nhìn Chu Tư Vũ.

Chu Tư Vũ là một lão bộ già, còn là phó ban đầu. Diệp Tiểu Thiên sai lão dẫn đầu đội bắt người, cũng là hợp tình hợp lý. Có điều Diệp Tiểu Thiên sở dĩ chọn lão, nguyên nhân quan trọng nhất là vì người này hiền lành trung thực. Hoàn toàn không giống như quan lại nha dịch láu cá khác, càng không biết làm vẻ bằng mặt không bằng lòng.

Diệp Tiểu Thiên làm việc chung với đám bộ khoái này đã nhiều ngày, đều hiểu rất rõ về tính tình của từng người. Phái Chu Tư Vũ đi, Chu Tư Vũ quả thực sẽ không làm giảm uy lực mệnh lệnh của hắn. Nhưng không ngờ Chu Tư Vũ vẻ mặt khổ sở bước đến bên cạnh hắn, ngập ngừng nói nhỏ:

- Điển sử lão gia, người này chúng ta không thể bắt được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui