Dã Tâm Không Tịnh

Nhìn khắp gian phòng ngủ của Ngu Khâm, toàn bộ đều toát ra vẻ mộc mạc thanh nhã. Duy chỉ có cành hoa đào kia là không ăn nhập gì, tựa như xuân sắc xâm nhập vào khung cảnh mùa đông.

Là ai mà nhàn hạ thoải mái tặng cành hoa đào cho Ngu Khâm như vậy?

Yến Vân Hà cất bước đi qua, đứng lại trước bình sứ, cúi người xem xét.

Cành hoa trong bình sứ là một cành cây giả, tay nghề tinh xảo khó phân biệt thật giả. Khi lại gần còn thoảng ngát hương đào. Loại đồ vật này phần lớn là món quà tặng nhau giữa các cô nương. Hơn nữa, phong cách này cũng không hợp với Ngu Khâm, là ai tặng cho y cành hoa này?

Yến Vân Hà nhịn không được bắt đầu miên man liên tưởng, thêm vào mấy lời thúc giục thành gia lập thất của mẫu thân hắn. Năm nay hắn đã hai mươi tám, bọn công tử thế gia quen biết đã sớm thành thân, con cái đều sắp đến tuổi có thể đính hôn rồi.

Hắn là bởi vì đi biên cảnh nên trì hoãn, vậy còn Ngu Khâm?

Nhưng Yến Vân Hà rất nhanh đã ý thức được, chỉ cần Thái Hậu vẫn còn, Ngu Khâm không thể cưới vợ.

Ngay khi Yến Vân Hà đang xem xét cành hoa đào, thậm chí vươn tay với ý đồ rút cành hoa ra, Ngu Khâm đã thong thả bước đến phía sau hắn: "Ngươi đang làm gì?"

Yến Vân Hà quay đầu, cố ý giơ ngón tay búng nhẹ vào thân bình sứ: "Ngu đại nhân có nhã hứng thật."

Ngu Khâm trầm mặc, thái độ khác thường mà giải thích một câu: "Người khác tặng."

Đó là người nào, Ngu Khâm không nói, Yến Vân Hà cũng không đoán được. Lời chỉ nói một nửa, cũng thà là Ngu Khâm không giải thích gì, đỡ cho hắn phải trái lo phải nghĩ.

Có thể là Ngu Khâm cũng cảm thấy lời mình nói có phần mù mờ, y ngừng một chút lại nói: "Là một cô nương nhỏ."

Yến Vân Hà không có biểu tình gì mà 'ồ' một tiếng, vốn dĩ định mở túi đồ ra nhưng ngừng lại. Hắn muốn về.

Dù sao đồ hắn đưa tới cũng đâu thể bì được với vật Thái Hậu ban thưởng.

Môi Ngu Khâm khẽ động đậy, cuối cùng lại từ bỏ: "Yến đại nhân, không cần đến đây thăm ta, ngươi phải rời đi."

Yến Vân Hà đúng là muốn đi, nhưng không thể là bị đuổi đi. Hắn mở túi ném lên bàn, đồ bên trong đập vào bàn, tạo ra những tiếng trầm đục.

Bên trong là thuốc do Chu đại phu phối lần trước. Ngu Khâm không cầm đi, hắn có giữ cũng vô dụng.

Bình thuốc rơi ra khỏi túi vì động tác thô bạo của Yến Vân Hà, lăn vòng trên mặt bàn, sắp rơi xuống đất.


Yến Vân Hà cũng không thèm nhìn, rớt thì rớt, dù sao cũng không chỉ có một lọ. Mà cho dù có đưa cho Ngu Khâm, cũng chưa chắc y đã dùng.

Nhưng làm Yến Vân Hà bất ngờ là, bình thuốc chẳng những được đỡ lại, mà Ngu Khâm còn bị rách miệng vết thương bởi động tác quá mạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng trong nháy mắt.

Yến Vân Hà bước đến đỡ Ngu Khâm, kinh ngạc nói: "Ngu đại nhân, tuy rằng lần trước ta có nói bình thuốc này hơn trăm bạc một bình nhưng thực ra cũng không quý giá đến vậy, ngươi không cần phải thế."

Ngu Khâm đặt bình thuốc lên bàn, nhẹ nhàng đẩy bàn tay Yến Vân Hà đang đỡ y ra: "Hôm nay ngươi tới, vừa hay nên thanh toán những khoản nợ này."

Thanh toán nợ gì cơ? Yến Vân Hà mờ mịt nghĩ.

Tôi tớ trong Ngu phủ ít ỏi, trong phòng lại nhiều hơn một người mà không thể để bị phát hiện, Ngu Khâm muốn đi đóng cửa, Yến Vân Hà vội ấn y ngồi lên ghế: "Muốn làm gì thì cứ nói, ta làm cho ngươi."

Nghe theo hướng dẫn của Ngu Khâm, đóng cửa xong, Ngu Khâm chỉ chỉ vào một cái tủ đóng kín.

Cái tủ nhìn khá mộc mạc, nhìn kỹ hơn mới thấy được chim chóc và cảnh xuân được điêu khắc tinh tế trên mặt gỗ. Đây thường là vật tùy thân khi xuất giá của phụ nữ, với vẻ ngoài phủ đầy dấu vết của tháng năm, ước chừng là kỷ vật của mẫu thân Ngu Khâm.

Yến Vân Hà có ấn tượng sâu đậm đối với mẫu thân của y, bởi đó là một người phụ nữ được coi là truyền kỳ.

Ngu Trường Ân và phu nhân Vương thị chỉ có một đứa con trai, tên là Ngu Văn Chu. Người không như tên, Ngu Văn Chu không mê văn, đành mê võ. Lúc niên thiếu tòng quân, được gọi là Ngu tiểu tướng quân.

Khi Ngu Trường Ân vang danh trấn thủ kinh đô, đánh lui quân địch, Ngu Văn Chu cũng chiến thắng bao trận ngoài chiến trường.

Năm đó không ít gia tộc trong kinh muốn gả con gái cho Ngu gia. Khiến mọi người khiếp sợ là cuối cùng Ngu Văn Chu lại cưới một vị nữ trung hào kiệt.

Nữ trung hào kiệt gì đó đều là lời nói dễ nghe mà thôi, trước khi gả cho Ngu Văn Chu, Lâm Chỉ, mẫu thân của Ngu Khâm là nữ thổ phỉ khiến triều đình phải đau đầu khi nghe tên.

Bà cải trang thành nam, truyền thừa gia nghiệp, phát triển Đồng Tâm Bang do cha bà sáng lập trở nên lớn mạnh, trở thành họa lớn trong lòng quan phủ địa phương.

Không ai biết được một nữ thổ phỉ trà trộn trong giang hồ, đến tột cùng làm thế nào mà dây dưa với tiểu tướng quân nổi tiếng kinh thành.

Cuối cùng, Lâm Chỉ gả vào Ngu gia, Đồng Tâm Bang tiếp nhận chiêu an từ triều đình. Trong Đồng Tâm Bang có không ít người tài ba, tất cả đều gia nhập vào đội ngũ dưới trướng Ngu Văn Chu.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc Ngu Khâm vừa mới sinh ra, Ngu Văn Chu chết trận, thi thể rơi vào tay quân địch. Lâm Chỉ giao Ngu Khâm, lúc ấy còn chưa đủ nửa tuổi, cho Vương thị rồi lao về hướng chiến trường. Bà âm thầm triệu tập thủ hạ còn lại trong Đồng Tâm Bang, đêm khuya đột kích quân địch. Sau khi đoạt lại được di thể của chồng thì thả một mồi lửa vào doanh trại địch.


Mồi lửa này thúc đẩy chiến dịch đã giằng co hồi lâu khi ấy, sĩ khí của binh lính đều vì hành động vĩ đại của Lâm Chỉ mà nâng cao, toàn quân đại thắng.

Nhưng Lâm Chỉ phải trả giá thảm thiết trong trận tập kích bất ngờ kia. Bà bị trọng thương, không thể đợi đến khi chiến tranh thắng lợi, cũng không thể chờ Ngu Khâm hãy còn quấn tã, chờ y gọi một tiếng 'mẹ'.

Có lẽ đây là nguyên do mà lúc trước Ngu Trường Ân không cho phép Ngu Khâm tập võ. Ngu gia quả thật là một nhà trung liệt, nhưng cái giá phải trả cho sự trung liệt này lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Vương thị vừa tiễn đưa con trai, lại lập tức phải đưa tiễn con dâu. Chịu đựng thêm mấy năm, cũng buồn lòng mà chết. Ngu phủ to như vậy, rốt cuộc chỉ còn lại Ngu Trường Ân và Ngu Khâm.

Hồi ở thư viện Đông Lâm, Yến Vân Hà cảm thấy tuy Ngu Khâm còn trẻ nhưng lại có loại khí chất già cỗi không phù hợp. Sau khi biết thân thế của y mới thấy, từ nhỏ đã được ông nội dạy dỗ thêm với gia đình như vậy, trưởng thành sớm là tất nhiên.

Yến Vân Hà xoay người lại, xác nhận với Ngu Khâm: "Là cái tủ này sao, ngươi muốn lấy gì?"

Ngu Khâm gật đầu: "Tầng thứ nhất có một hộp gấm, lấy ra."

Yến Vân Hà cầm lấy hộp gấm, ngoan ngoãn bước đến đứng trước người Ngu Khâm. Hắn dùng chân lôi một cái ghế đến, nhấc áo ngồi xuống. So với Ngu Khâm thì dáng ngồi của hắn quả thực thảm không nỡ nhìn. Ngu Khâm bị thương tới vậy mà vẫn ngồi đàng hoàng được.

Hắn đặt hộp gấm lên bàn, khác với sự thô bạo như lúc ném bao đồ khi nãy, động tác lần này ngược lại rất cẩn thận. Chủ yếu là vì hắn lo lắng, đồ lấy từ trong ngăn tủ kia ra có thể là di vật của mẫu thân Ngu Khâm.

Có điều sau đó hắn nghĩ lại, hẳn là không phải di vật. Nếu thật sự là di vật, không có khả năng Ngu Khâm để hắn chạm vào như vậy.

"Trong khoảng thời gian này thiếu ngươi không ít tiền. Ngày trước ngươi cho ta dùng nhân sâm và thuốc viên, ta đã nhờ người hỏi thăm, nghe nói đều có giá ngàn vàng." Ngu Khâm dừng lại thở một hơi mới nói tiếp: "Tạm thời ta không có nhiều bạc như vậy, đành dùng cái này trả lại cho ngươi."

Yến Vân Hà mở hộp gấm kia ra, bên trong có một cái ngọc bội. Tạo hình rất độc đáo, là một khối tử ngọc* hình hồ lô nhỏ, chất ngọc trong suốt. Dùng để treo bên hông hay cầm trong tay thưởng thức đều phù hợp.

Khối ngọc này quả thật đáng giá, đủ để thanh toán hết những nợ nần của Ngu Khâm trong khoảng thời gian này, còn dư một khoản nữa.

Thật ra Yến Vân Hà không vui với hành vi tính toán mọi việc chi li với hắn của Ngu Khâm, nhưng hắn rất muốn khối ngọc hồ lô này. Ở một mặt ý nghĩa nào đó thì cũng coi như là một món đồ Ngu Khâm chủ động đưa cho hắn, thật sự làm lòng người cảm động.

Hắn vươn tay cầm lấy khối tử ngọc, mượn ánh nến xem xét, tiện đà câu khóe môi lên: "Vậy ta không khách khí nữa."

Rồi hắn lập tức gỡ ngọc bội đang đeo bên hông xuống, tùy tiện ném vào cái hộp gấm kia: "Cái này là trả lại phần chênh lệch cho ngươi. Khối ngọc hồ lô này rõ ràng là quý hơn những món nhân sâm, thuốc thang của ta. Sau này đừng có hối hận, nói ta chiếm hời của ngươi."

Nói xong, hắn không để Ngu Khâm kịp đổi ý, lập tức trèo ra ngoài bằng cửa sổ, cứ như sợ Ngu Khâm sẽ gọi hắn lại.


Đừng đùa, Ngu Khâm muốn thanh toán với hắn ư? Giữa bọn họ, há có thể dùng tiền mà thanh toán!

Yến Vân Hà trở về phủ, vừa mới vào sân viện của mình đã bị Yến phu nhân đang ngồi ngay ngắn trong phòng dọa sợ.

"Mẹ, đã trễ thế này rồi sao mẹ còn ngồi đây?!" Yến Vân Hà đứng trước cửa kinh ngạc nói.

Yến phu nhân liếc mắt về phía Tống Văn đang đứng cạnh bà. Tống Văn ũ rũ cụp đuôi, hai tay nắm chặt lấy nhau: "Đại nhân, phu nhân...hỏi ta ngài đã cầm đồ trong phủ đi đâu."

Yến Vân Hà ra vẻ tự nhiên bước vào phòng, vuốt ve khối ngọc hồ lô trong tay: "Mẹ, không phải con đã nghe lời mẹ ra ngoài đi dạo nhiều một chút sao?"

Yến phu nhân mỉm cười: "Là cô nương nhà ai làm con tâm tâm niệm niệm đến mức con thiếu điều dọn sạch trong nhà đi dỗ người ta vui vẻ vậy?"

Yến Vân Hà phản bác: "Nào có khoa trương như vậy, con đâu có dọn sạch."

"À, thật sao? Thần dược Tây Vực ta mua hết năm ngàn lượng bạc, nhân sâm ngàn năm, hương an thần, cao sinh cơ**, lò sưởi tay, còn có áo khoác lông cáo ta còn tiếc không dám dùng, con đều đã đem đi đâu vậy hả!" Yến phu nhân càng nói càng lớn tiếng, lông mày gần như nhảy thẳng lên.

Hiển nhiên là đã bị tên nhóc phá của Yến Vân Hà này chọc tức không nhẹ.

Yến Vân Hà liếc Tống Văn một cái, Tống Văn chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ bản thân chưa hé một lời.

Hắn ngẫm lại cũng hiểu được, hắn bảo Tống Văn lấy mấy thứ kia thì phải hỏi quản sự lấy chìa khóa, tất nhiên không thể gạt được mẫu thân đại nhân. Vì thế hắn thuận miệng bịa chuyện: "Con bị thương ở Vân Châu, hôm trước Chu đại phu tới đây xem bệnh có bảo con ăn thêm chút đồ bổ."

Yến phu nhân giật thót trong lòng, lập tức đứng lên đi vòng quanh Yến Vân Hà: "Bị thương ở đâu, không phải con bảo không có việc gì sao, làm sao lại bị thương? Mau cho mẹ xem!"

Không biết vì sao, Yến Vân Hà đột nhiên cảm thấy hơi chua xót trong lòng.

Hắn bị thương còn có mẹ lo lắng, có Tống Văn, Phương Tri Châu, Du Lương, Ẩn Nương để ý, thậm chí cả bệ hạ cũng sẽ hỏi thăm. Nhung còn Ngu Khâm, từng đó thời gian dưỡng thương trong phủ, nào có ai đến thăm một lần.

Yến phu nhân bình tĩnh lại: "Nếu con thật sự bị thương đến mức phải dùng đến hai món kia thì làm gì còn có thể đứng an ổn ở đây mà lừa gạt mẹ ruột của con hả?"

Yến Vân Hà cười gượng vài tiếng. Không đợi hắn tìm được cái cớ khác, đôi mắt hạnh của Yến phu nhân híp lại: "Yến Vân Hà, ngọc bội của con đâu rồi?!"

Yến Vân Hà cứng người. Hắn nào biết ánh mắt Yến phu nhân lợi hại như thế, vậy mà còn nhìn ra được hắn đeo món trang sức gì trên eo.

Đầu ngón tay Yến phu nhân khẽ run chỉ vào Yến Vân Hà: "Con đem viên ngọc ông ngoại con để lại đi tặng người khác?"

Yến Vân Hà lập tức nhẹ bước, nháy mắt chuồn khỏi phòng.

Trong không khí ẩn ẩn truyền đến tiếng hô to không màng thể diện của Yến phu nhân: "Yến Vân Hà! Con quay lại đây cho mẹ!"


Khi hắn mặt xám mày tro bước vào Phương phủ mới phát hiện Phương Tri Châu và Ẩn Nương, thậm chí là Du Lương, đều đang ở đây.

Ba người đang quây quanh một cái bếp nhỏ trong sân, nấu lẩu dê.

Nhìn thấy Yến Vân Hà tới, Ẩn Nương ngẩng đầu lộ ra cái miệng ăn đến bóng nhẫy: "Sao ngươi lại tới đây?"

Yến Vân Hà đi tới, ngồi lên ghế đá: "Từ thật xa đã ngửi được mùi nên tới đây. Du Lương, sao ngươi cũng ở đây?"

Khóe mắt Du Lương hơi hồng, có vẻ là bị cay. Ngoài ra, môi cũng đỏ bừng.

Ẩn Nương nhanh tay lẹ mắt, lập tức gắp lấy miếng thịt dê Du Lương vừa thả xuống nhét vào miệng, không để ý hình tượng chút nào. Nàng nhồm nhoàm nói: "Cậu ta tới tìm Phương Tri Châu, cho rằng ta là người tình của anh ấy nên quậy ầm ĩ một trận."

Yến Vân Hà không hề ngạc nhiên, cầm lấy một cái chén cho gia vị vào.

Du Lương đỏ mặt nói: "Ta nói lại với ngươi một lần nữa, đấy không phải là quậy ầm ĩ. Ta chỉ là tò mò nên hỏi chút thôi."

Ẩn Nương gật gù: "Ừ ừ, không phải quậy ầm ĩ, là náo loạn khóc lớn."

Du Lương: "......"

Phương Tri Châu cắt ngang: "Được rồi, các ngươi muốn cãi nhau thì đi ra chỗ khác. Thịt dê còn dư để ta và Yến Vân Hà ăn."

Yến Vân Hà gắp một miếng thịt, giơ tay lên nói: "Ta tán thành."

Du Lương tức giận phồng mặt lên, Ẩn Nương thấy thế bèn vươn tay nhéo một cái: "Oa, làn da ngươi còn mịn màng hơn phụ nữ nữa, bảo dưỡng như thế nào vậy?"

Du Lương: "Đứa con gái này!***"

Phương Tri Châu gác đũa, phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ.

Tức khắc khoảng sân yên tĩnh, chỉ còn hơi nước lẩu cuồn cuồn, hương thơm tỏa bốn phía. Không còn ai dám nhiều lời.

____________________________________

*tử ngọc: theo mô tả thì có vẻ là phỉ thúy tử la lan, lão khanh chủng hoặc thủy tinh chủng (màu tím, trong suốt).

**cao sinh cơ: thuốc mỡ, dùng để bôi vết thương hở, trị đau rát, ngứa.

***chỗ này không biết dịch sao luôn:< câu gốc là '你这女


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận