Dã Tâm Không Tịnh

Lời này vừa thốt ra, bàn tay cầm dù của Ngu Khâm khẽ run lên. Bông tuyết chầm chậm không tiếng động rơi xuống đất.

Hôm nay Ngu Khâm buộc tóc nửa đầu, làn tóc đen nhánh thấm tuyết ẩm ướt rũ trước ngực. Yến Vân Hà nhìn mái tóc kia, là thứ mềm mại hắn từng nắm lấy, là giấc mộng êm ái dụ người lún sâu vào một buổi tối nọ.

Giết địch một ngàn, tự hại tám trăm. Nhìn dáng vẻ của Ngu Khâm giống như còn thật sự đã có người thương.

Chuyện từ khi nào, chuyện xảy ra trong lúc hắn ở biên cương sao, là ai? Chẳng lẽ là Triệu Nghi? Chắc là không phải, Triệu Nghi không xứng, ánh mắt Ngu Khâm không kém đến mức ấy. Chẳng lẽ tin tức hắn nắm giữ về Ngu Khâm không đủ toàn diện?

Có lẽ sau khi quay về nên đòi Phương Tri Châu cho xem một phần hồ sơ ghi chép, nhìn xem mấy năm nay rốt cuộc Ngu Khâm làm gì ở kinh thành. Điều tra kỹ càng một phen, tra xem rốt cuộc là ai.

Hắn chìm vào dòng suy nghĩ, thế nên khi giọng nói của Ngu Khâm truyền vào tai, hắn không nghe rõ đối phương đang nói gì.

"Ngươi nói cái gì?" Yến Vân Hà hỏi lại.

Ngu Khâm lẳng lặng nhìn hắn: "Ta nói, không có người nào cả."

Nói dối, Yến Vân Hà nghĩ thầm. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ Ngu Khâm không nói sai, người như Ngu Khâm sao có thể yêu ai.

Bọn họ đối mắt nhìn nhau, thời gian tựa như ngừng lại. Cho đến khi ồn ào náo nhiệt xung quanh lại lần nữa đánh úp tới, Yến Vân Hà mới thu lại ánh mắt.

Chủ hàng rong dựng lều tránh tuyết, trên đường có người mẹ nào đó hét to gọi con về nhà.

Ngu Khâm khép dù, bông tuyết bên trên theo động tác của y rớt xuống. Y ngồi đối diện Yến Vân Hà, gọi thêm một phần bánh trôi.

Yến Vân Hà hỏi: "Đại nhân nhàn nhã như vậy sao, ngày mai là đại điển tế trời, hẳn là rất bận nhỉ."

"Tranh thủ lúc rảnh rỗi." Ngu Khâm đáp lại một cách đơn giản.

Hiện tại trong mắt Yến Vân Hà, nhất cử nhất động của Ngu Khâm đều có mục đích. Chỉ là hắn nghĩ không ra Du Tri Hà còn có điểm nào có thể khiến cho chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ để ý. Chẳng lẽ Ngu Khâm đã phát hiện người ẩn dưới lớp da này là hắn, Yến Vân Hà?

Du Lương còn có thể liếc mắt một cái đã khẳng định thân phận hiện tại có liên quan đến hắn dựa vào mái tóc xoăn và màu mắt. Ngu Khâm tinh quái như vậy, làm gì có chuyện không nghi ngờ. Nói không chừng là vì có nghi ngờ trong lòng nên mới luôn tiếp cận, thử đi thử lại.


Suy nghĩ vừa thay đổi, Yến Vân Hà tùy tâm hành động: "Đại nhân, nếu chúng ta đã có duyên như vậy, chút nữa có thể cùng nhau đi uống một chén rượu ngon làm ấm người không?"

Ngu Khâm dùng nước trà tráng muỗng, cắn một miếng bánh trôi. Thoạt nhìn có vẻ không thích hương vị này lắm dù trên mặt chẳng có biểu cảm gì.

Nghe được lời mời của Yến Vân Hà, Ngu Khâm trả lời: "Uống ở đâu, ở nam phong quán?"

Nụ cười trên mặt Yến Vân Hà cứng đờ: "Ngươi muốn đến đó uống?"

"Không muốn." Ngu Khâm trả lời rất nhanh, cũng rất thẳng thừng.

Nụ cười giả dối của Yến Vân Hà nhạt đi một chút: "Ta cũng không muốn."

Ngu Khâm không thích ngọt nhưng Du Tri Hà trước mặt lại ăn rất nhanh, trông như rất mê đồ ngọt, cắn một miếng bánh trôi thôi mà mặt mày đều giãn ra. Nhìn cứ như một đứa nhỏ, một chút ngọt ngào là có thể thỏa mãn rồi.

Ngu Khâm dùng khăn lau tay: "Gọi thêm một chén nữa?"

Yến Vân Hà nhìn vào chén y, còn thừa hơn phân nửa vì Ngu Khâm chỉ ăn một cái. Hắn dùng muỗng gõ vào chén Ngu Khâm, đây thật ra là hành vi vô cùng thất lễ nhưng Yến Vân Hà không để tâm lắm: "Đại nhân lãng phí quá."

Ngu Khâm gật đầu, nói: "Thực vậy."

Yến Vân Hà tỉnh bơ cầm lấy chén của Ngu Khâm, múc hết bánh trôi vào chén của mình. Hắn không ăn cơm tối, ăn hai chén bánh trôi cũng không thấy no mấy.

Tuyết rất nhanh đã ngừng, chờ tới khi bọn họ ra khỏi sạp thì trên đường cũng vì trận tuyết này mà quạnh quẽ đi không ít. Tiệm rượu Yến Vân Hà muốn đi vẫn còn mở cửa, hắn ngựa quen đường cũ dẫn người vào tiệm.

Cửa tiệm kia mặt tiền nhỏ hẹp, hương rượu nức mũi. Trong tiệm không có ai, chỉ có một tiểu nhị đang dựa vào quầy ngủ gật. Nghe có tiếng người vào tiệm mới lười biếng đứng dậy hỏi khách muốn uống rượu gì.

Hôm nay Yến Vân Hà và Ngu Khâm đều mặc đồ bình thường nên nhìn không ra thân phận, có điều khí chất và vẻ ngoài đều không giống người thường. Tiểu nhị tỉnh táo lại, bắt đầu ân cần giới thiệu rượu ngon trong tiệm.

Nhưng hai vị khách này nhìn như những người giàu có, mà một người gọi loại rượu trái cây rẻ nhất, một vị khác gọi rượu hoa đào có nồng độ thấp.

Rượu trái cây có vị ngọt nên Yến Vân Hà rất thích uống. Khi hắn ở biên cương vẫn luôn không thích Thiêu Đao Tử*, chỉ cảm thấy hương vị quá cay. Nhưng ở một nơi rét lạnh như thế thì thật sự không còn cách nào khác.


Sau này trở về kinh thành rồi cũng không cần bạc đãi chính mình nữa.

Có điều loại rượu mà Ngu Khâm gọi, hắn quả thật không nghĩ tới: "Đại nhân quả là phong nhã, thay vì đến nơi này uống rượu hoa, chi bằng đi uống ở nam phong quán."

Rượu hoa ở đâu mà không như nhau, có điều Yến Vân Hà không bỏ qua một cơ hội đùa giỡn nào. Trong tiệm ấm áp, Ngu Khâm cởi áo lông cừu ra gấp gọn để một bên: "Nếu đi nam phong quán, tiểu công tử sẽ đích thân rót rượu cho ta sao?"

Đây là đang ám chỉ việc đêm đó Yến Vân Hà giả vờ làm tiểu quan, cố ý rót rượu ép Ngu Khâm uống.

Yến Vân Hà lột một hạt đậu phộng rồi thảy vào miệng: "Đại nhân còn chưa uống đã say rồi à?"

Ngu Khâm cười mà không nói làm Yến Vân Hà có chút bực bội. Hắn vác đá nện chân mình, còn không bằng đừng trêu chọc y.

Rượu đưa lên khá nhanh, sau khi uống vài ly, đột nhiên trên đường xảy ra một trận náo loạn. Có tiếng áo giáp và đao kiếm va vào nhau, cũng có tiếng vó ngựa bước qua mặt đường lát đá. Có cánh cửa bị thô bạo đá văng, đồ vật bị hất đổ loảng xoảng, có tiếng phụ nữ hoảng sợ, trẻ nhỏ nỉ non khóc liên tục.

Tiểu nhị lập tức núp sau quầy, Yến Vân Hà đứng dậy muốn đi xem, bả vai lại bị Ngu Khâm ở đối diện nhấn một cái.

"Trên đường quá loạn, tiểu công tử tốt nhất không nên ra ngoài."

Nhìn Ngu Khâm bình tĩnh như vậy, Yến Vân Hà ấn góc bàn: "Ngươi đã biết trước?"

Yên lặng chú ý nghe động tĩnh, Yến Vân Hà hỏi: "Là quan phủ đang bắt người? Là ai vậy?"

Ngu Khâm cũng không ngẩng đầu lên: "Ngày mai tiểu công tử sẽ biết."

Yến Vân Hà không hài lòng với sự giả vờ của y, nhưng bàn tay ấn trên vai vẫn chưa buông ra khiến hắn không thể động đậy.

Dù không phải thật sự không thể nhúc nhích, chỉ là nếu muốn động tay sợ là lại phải đánh nhau mất. Nếu đập hư bàn ghế rồi phải bồi thường, Ngu đại nhân vốn ngày ngày thanh bần sẽ càng khốn đốn.

Bởi vậy hắn mới nói Ngu Khâm không có việc gì sao lại xuất hiện trên phố, quả nhiên là đã biết sắp có chuyện sao?


Những trọng thần trong triều ở trên con phố này gồm những ai đều được liệt kê nhanh chóng trong đầu Yến Vân Hà, cuối cùng dừng lại ở cái tên không có khả năng nhất, nhưng cũng là người có khả năng nhất.

Ngô Vương vừa mới hồi kinh!

Vì sao lại bắt Ngô Vương, chẳng lẽ... Án buôn lậu thuốc súng có liên quan đến Ngô Vương?!

Không thể, Ngô Vương chỉ là một vị vương gia nhàn tản, ăn nhậu chơi bời suốt ngày. Năm đó sau án mưu nghịch cũng có triều thần đề cử Ngô Vương, nhưng hiển nhiên tuổi tác của Ngô Vương đã quá lớn, không phù hợp với kỳ vọng của Khương thái hậu và Nguyên các lão.

Đoạn thời gian đó Ngô Vương cũng giả bệnh không ra cửa, ai cũng không gặp, dùng hành động thực tế chứng minh bản thân không có dã tâm tranh quyền đoạt lợi.

Sau khi Thành Cảnh Đế đăng cơ Ngô Vương liền tới đất phiên, mấy năm nay cũng thành thật chưa gây ra chuyện gì.

Vì sao lại là Ngô Vương! Vì sao cố tình lại là Ngô Vương!

Yến Vân Hà lo cũng không phải lo rốt cuộc Ngô Vương có làm chuyện mưu phản hay không, mà là nếu Ngô Vương thật sự mưu phản, vậy số người liên lụy chỉ có thể còn nhiều hơn tưởng tượng.

Hồi còn trẻ Ngô Vương cũng từng theo quân đánh giặc, có chút chiến tích. Nhưng chẳng ai chú ý đến những quân công này dưới ánh hào quang của Thái Tử Hữu Nghi. Có điều trải qua những chuyện này cũng giúp Ngô Vương tích lũy được chút nhân mạch. Kỳ Thiếu Liên đang trấn thủ biên cương bây giờ, sư phụ của hắn, chính là bạn cũ của Ngô Vương.

Yến Vân Hà mang một bụng đầy nghi ngờ, chỉ muốn lập tức về Phương phủ hỏi Phương Tri Châu một câu.

Hắn nghĩ đến lúc Phương Tri Châu xem sổ sách đêm đó biểu cảm thay đổi. Có phải từ lúc đó Phương Tri Châu đã suy đoán đến việc những người được đề cập trên sổ sách sẽ liên quan đến Ngô Vương không.

Vì sao Thành Cảnh Đế lại lệnh hắn không cần nhanh chóng khôi phục thân phận. Là vì nếu Ngô Vương thật sự phản, rất có khả năng Kỳ Thiếu Liên sẽ bị triệu về kinh thành. Biên cương không thể không có Kỳ Thiếu Liên! Hắn phải gặp bệ hạ!

Yến Vân Hà không ngồi nổi nữa, hắn đẩy tay Ngu Khâm ra, vội bước ra ngoài.

Đèn đuốc trên đường sáng trưng, áo giáp của binh lính khúc xạ ánh sáng lạnh băng. Không biết đã điều động bao nhiêu người, đội ngũ lớn đến mức không thấy điểm cuối.

Người đi đường nhộn nhịp giải tán, đây vốn là một ngày trước đại điển mà lại náo động một trận lớn như vậy.

Binh lính xua đuổi người đi đường, Yến Vân Hà đứng một bên rất dễ thấy. Khi đội ngũ đi ngang qua cũng không tránh đường.

Có người thấy hắn chặn đường liền không chút khách khí nâng sống đao, bổ một nhát trên đầu hắn. Yến Vân Hà vừa giơ tay định chắn, cổ áo bỗng bị kéo căng, vỏ đao sượt qua mặt hắn để lại cảm giác hơi đau. Hắn bị Ngu Khâm tóm chặt, cứng rắn kéo vào một ngõ tắt bên tiệm rượu.

"Tiểu công tử không muốn sống nữa sao?" Ngữ điệu Ngu Khâm nhẹ nhàng, đôi mắt lại sâu kín nhìn về tên lính vừa động thủ bên ngoài. Ghi nhớ gương mặt của đối phương xong, Ngu Khâm cúi đầu nói: "Dù ngươi có thấy kẻ bị bắt là ai thì có ích gì đâu?"

Yến Vân Hà biết Ngu Khâm đang cố ý giữ hắn lại, nhưng không biết Ngu Khâm làm vậy là vì sợ hắn hành động bốc đồng hay chỉ đơn thuần muốn kéo dài thời gian để đạt được mục đích của y.


Bây giờ hắn không muốn đoán, cũng lười đoán.

"Đại nhân, ta phải về nhà." Yến Vân Hà nói.

Ngu Khâm nhìn vết sưng đỏ trên mặt Yến Vân Hà: "Chúng ta còn chưa uống xong."

"Để lần sau đi." Yến Vân Hà thuận miệng nói.

Ngu Khâm duỗi tay chống trên vách tường, chặn đường Yến Vân Hà. Ánh mắt y sâu hun hút: "Ngươi thật sự cảm thấy còn có lần sau ư?"

Trái tim Yến Vân Hà run lên, một chút chua xót dâng lên. Quả thật không có lần sau. Mặc kệ Ngu Khâm có biết thân phận thật sự của Du Tri Hà hay không, hẳn là bọn họ đều không có lần sau.

Không bao giờ sẽ được như hôm nay, tùy ý tán gẫu, ăn cùng một chén bánh trôi trong ngày Đông chí, đối diện nhau uống rượu. Du Tri Hà có thể bình thản qua lại với Ngu Khâm, Yến Vân Hà không thể.

Hắn giương mắt, ngõ nhỏ tối tăm tĩnh lặng, tiếng vang của binh lính trên đường tựa hồ như đã đi xa. Có thể nghe rõ từng hơi thở, Ngu Khâm gấp gáp ra ngoài không kịp mặc áo lông cừu, thể nên hương thơm nhàn nhạt của lò sưởi tay càng trở nên rõ ràng.

Yến Vân Hà giơ tay cầm lọn tóc trước ngực Ngu Khâm, chỗ vừa nãy bị tuyết làm ướt đã khô. Hắn vươn tay choàng qua cổ Ngu Khâm, lỗ mãng xông đến.

Hương trái cây cùng mùi hoa đào đan vào nhau, ngây ngô đăng đắng. Yến Vân Hà liếm lên cặp môi mỏng kia, thoang thoảng nếm ra được chút vị thuốc đắng.

Răng nanh hắn cọ sát cánh môi ngậm trong miệng, dùng lực cắn một cái. Ngu Khâm bị đau, môi dưới trầy da rỉ máu.

Ngón tay Yến Vân Hà giấu kim châm, vào khoảnh khắc hắn cắn một cái, cũng đồng thời ghim vào huyệt vị của Ngu Khâm.

Hắn lui về sau, mỉm cười liếm máu tươi dính trên khóe miệng, nhìn Ngu Khâm đang bất động: "Tạm biệt, Ngu đại nhân."

______________________________________

!From wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!

*Thiêu Đao Tử: tên loại rượu mạnh được đề cập đến ở chương 13.

~Lời tác giả: đàn ông thời cổ đại không buộc tóc nửa đầu nhưng đây là một bộ truyện giả tưởng nên đẹp là được.

- Vũ: mọi người có thích món quà 1/6 này hong ( ͡° ͜ʖ ͡°)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận