Lời này vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh, xé rách sự bình yên giả tạo bị bịt kín bởi mấy ngày ở chung ngắn ngủi. Tuy khi xưa lúc bọn họ ở Đông Lâm thư viện tính nết không hợp nhau lắm, nhưng cũng không đến mức đề phòng ngờ vậy như bây giờ.
Giống như hắn sao không hỏi Ngu Khâm vì sao phải về phe Thái Hậu, biết rõ phía sau án mưu nghịch năm đó có bóng dáng của người này. Chẳng sợ Thái Hậu bịt tai trộm chuông, ý muốn nói với người trong thiên hạ bà chưa từng nhúng tay nên mới bảo hộ Ngu Khâm.
Nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều sẽ không tin Thái Hậu vô tội.
Ngu Khâm cũng bởi lý do này mà bị người ta khinh thường. Biết rõ người này có thể là kẻ thù nhưng bởi vì muốn giữ mạng mà vẫy đuôi lấy lòng, thậm chí trở thành chó dữ làm việc cho bà. Tham sống sợ chết, không có nửa phần khí khái, quan trọng nhất chính là hắn là cháu trai của Ngu Trường Ân. Năm đó phiên vương đánh tới kinh thành, Ngu Trường Ân tử chiến tới cùng, khí thế sống chết cùng quốc gia. Lý tưởng hào hùng như vậy, nghĩa khí ngút trời*, làm người thán phục.
Châu ngọc phía trước, Ngu Trường Ân khiến người ta tiếc nuối bao nhiêu, Ngu Khâm khiến người ta căm phẫn bấy nhiêu.
Ngu Khâm thu ánh nhìn, gật đầu nói: "Xin lỗi, là ta quá phận." Dứt lời, y tựa gió thoảng mây trôi xoay người vòng qua bình phong bước ra gian ngoài. Có được lời xin lỗi này nhưng vẫn chưa làm Yến Vân Hà cảm nhận được khoái cảm thắng lợi dù chỉ đôi chút. Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi và vô vị, tâm tình tốt đẹp nhiều ngày qua tức khắc tan thành mây khói. Có vẻ hắn đã quá để ý đến thái độ của Ngu Khâm, đối phương chẳng qua là thuận miệng hỏi, hắn lại tưởng thật, lại một phen tự mình đa tình.
Hắn chống người dậy, cũng không lau khô người đã thô bạo mặc quần áo vào.
Khách điếm đốt loại than tốt nhân, không có mùi khói, độ ấm cao hơn nhiều so với bên ngoài đồng thời đốt cháy tâm can Yến Vân Hà. Tóc ướt dán trên lưng, thấm ướt đẫm trung y mỏng manh, nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới, bước nhanh ra ngoài.
Ngu Khâm mới trở về, trên áo lông cừu toàn là tuyết chưa kịp tan. Y cởi áo, dùng tay nhẹ nhàng phủi đi tuyết đọng. Áo da không thể để ướt trong thời gian dài, bằng không sẽ hư mất nhưng loại da thô thiển này thật sự không cần phải bảo quản đến vậy.
Đôi tay Ngu Khâm bị rét đông lạnh đến đỏ ửng, không lo sưởi ấm tay trước mà lại lo phủi bông tuyết. Dường như y thật sự quý trọng cái áo lông cừu này, chẳng ngại nó ngàn dặm không bằng với áo lông chồn trắng thuần được trong cung ban tặng.
Yến Vân Hà tiến lên, một phát cướp lấy áo lông cừu, muốn ném nó xuống đất. Tâm tình hắn đang rất tệ, vì thế càng muốn chọc tức Ngu Khâm. Cứ như chỉ cần có thể làm Ngu Khâm có cảm giác không ổn như hắn bây giờ mới khiến hắn hài lòng.
Nhưng đối mặt với đôi mắt bình tĩnh, nhìn hắn chăm chú của Ngu Khâm, cánh tay đang giơ cao kia đông cứng trong tức khắc. Không biết vì cớ gì, dường như Yến Vân Hà thấy được kết cục của mình. Giống như khi nhất thời hung hăng hất rớt bánh thịt nướng trong miếu, cuối cùng vẫn phải chui vào bụng hắn, người gặp xui xẻo vẫn luôn là hắn.
đọc tiếp tại https://giotrongmua1812.wordpress.com/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...