Dã Tâm Không Tịnh

Mọi chuyện quá thuận lợi, mới vừa vào khách điếm tốt nhất liền đụng phải tiêu sư trong giang hồ, vừa vặn biết tình hình Vân Châu. Hắn cùng Ngu Khâm vừa gây ra huyên náo không lâu, tiểu nhị liền tới còn coi như hợp lý. Nhưng lúc hắn đưa Trần đại ca về phòng, người này đã say đến mức chân không bước nổi, sao có thể vừa nghe động tĩnh liền nhanh chóng chạy tới được.

Sáng nay hắn cố ý chọn thời điểm ít người để xuống lầu, quả nhiên lại gặp Trần đại ca. Đối phương không ngỏ ý hộ tống hắn tới Vân Châu có thể là vì lo lắng biểu hiện quá lộ liễu. Nhưng những sự trùng hợp từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, đối với Yến Vân Hà mà nói đã đủ thấy đây không phải vô tình.

Nếu tin tức của Vân Châu mà Trần đại ca tiết lộ không phải giả thì đó là do người đứng sau muốn để bọn họ nghe được. Người này có quan hệ gì với Triệu Tường đã chết, liệu có liên quan đến 300 khẩu hỏa súng kia không. Triệu Tường thật sự chỉ đơn giản là buôn lậu hỏa súng nên bị giết người diệt khẩu ư? Hay hắn buôn lậu đồ vật còn khó lường hơn thế nên mới mất mạng?

Nghĩ nhiều cũng vô dụng, huống hồ không phải trước mặt có một vị không gì không biết, thám thính đủ loại bí mật của quan lại - thống lĩnh Cẩm Y Vệ đây sao?

Yến Vân Hà cắn ba miếng là ăn xong màn thầu, nâng mắt nhìn Ngu Khâm, cân nhắc nên mở miệng như thế nào. Nhìn một lúc, Yến Vân Hà đã thất thần. Chỉ vì tướng ăn của Ngu Khâm văn nhã phi thường khiến Yến Vân Hà hoài nghi có phải người này lúc nhỏ học tập lễ tiết đã ăn không ít thước đánh nên hiện tại nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui như vậy không. Yến Vân Hà xuất thân danh môn, lại lăn lộn trong quân doanh tám năm, lễ tiết khi dùng bữa đều vứt sạch không còn một mảnh. Không có cách nào khác, bởi cùng ăn cơm với mấy vị đại lão gia, nếu động tác chậm chạp hơn bọn họ thì đừng nói là đồ ăn, ngay cả cháo cũng không có phần cho hắn.

Yến Vân Hà dùng khăn lau miệng, vô cùng miễn cưỡng tìm về phong phạm của một công tử thế gia, vừa định mở miệng, Ngu Khâm đã đặt muỗng xuống: "Ngươi tính sao?"

"Cái gì?" Yến Vân Hà không rõ ý y là gì. Ngu Khâm tuân thủ ăn không nói, ngủ không nói, y muốn nói chuyện với Yến Vân Hà nên phải dừng dùng bữa: "Kẻ khả nghi."

Yến Vân Hà tò mò Ngu Khâm sẽ xử lý như thế nào: "Ngươi cảm thấy sao?" Ngu Khâm không nói gì, chỉ là y đè đao lên bàn, ý tứ thật rõ ràng, chính là giết. Yến Vân Hà bất đắc dĩ: "Rốt cuộc trong chúng ta là ai kinh qua chiến trường, làm sao ngươi lại biết đánh đánh giết giết rồi."

Ngu Khâm không tán thành nói: "Lời đồn đãi đêm qua không thể truyền tới kinh thành, tha cho kẻ theo dõi này là lưu lại tai hoạ về sau."


"Sao ngươi biết giết tên này thì sẽ không có kẻ thứ hai?" Yến Vân Hà phản bác.

Hắn minh bạch Ngu Khâm không phải sợ tin đồn hai người đoạn tụ bị lan truyền mà là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Ngu Khâm không thể cùng đề đốc Thần Cơ Doanh Yến Vân Hà có bất kỳ quan hệ gì. Dù không đề cập đến việc bọn họ đều có địa vị cao, lập trường bất đồng, nếu thật sự có nửa điểm gút mắt khiến phía trên có lòng nghi ngờ cũng đã đủ phiền toái.

Yến Vân Hà cầm chén trà trong tay, rải tắt ánh nến bên cạnh. Vào đông, sáng sớm trời vẫn một mảnh tối tăm, ánh lửa bị dập tắt, góc nhỏ của bọn họ liền hòa vào bóng đêm.

Làn khói mỏng lượn lờ, ánh dương nhạt nhòa le lói lướt qua tầng mây, khoan thai tới muộn mà dừng chân trên gương mặt Yến Vân Hà: "Ngu đại nhân, trong kinh thành ai chẳng biết chúng ta như nước với lửa, nếu thật sự có lời đồn như vậy, đừng nói là trong cung, chính ngươi nghe xong cũng chỉ sẽ cảm thấy nực cười vô cùng thôi."

Ngu Khâm chăm chú nhìn vào đôi mắt hơi mang ý trào phúng, như kim đao bộc lộ mũi nhọn, tựa hồ có thể cắt đứt lòng người.

"Yến đại nhân hiểu rõ là được." Ngu Khâm cau mày, đứng dậy bưng chén lên, xoay người rời đi. Yến Vân Hà ngẩn người: "Sao vậy, ngươi ăn thế thôi sao?" Ngu Khâm không để ý tới hắn, lập tức rời đi. Yến Vân Hà xấu hổ cắn một miếng bánh bao: "Chẳng lẽ tới bữa sáng cũng không có tiền để ăn?"

Dùng bữa xong, hai người mua ngựa tốt từ trang trại, chuẩn bị lương khô tiếp tục lên đường.

Quả nhiên, dọc theo đường đi có thể cảm giác được phía sau vẫn luôn có người theo dõi, Yến Vân Hà chỉ giả vờ không biết. Hắn không muốn hành động xốc nổi trước khi đối phương lộ ra mục đích của mình.


Bởi vì có người theo dõi, bọn họ không thể không đi với tốc độ nhanh hơn, không đi đường chính mà chuyển sang đường nhỏ. Họ đã xuyên qua rừng núi khi màn đêm buông xuống, ngựa đã mệt mà vừa lúc có một gian miếu thờ rách nát cách đó không xa, hai người quyết định nghỉ tạm một đêm ở trong miếu.

Tiến vào trong miếu chỉ thấy tượng thần đổ nát cùng mạng nhện dày đặc, nhưng nhìn xung quanh hẳn là từng có thợ săn qua đêm ở đây, trên mặt đất trải một lớp rơm rạ dày, trong góc còn có một cái nồi nhỏ.

Yến Vân Hà thuần thục tìm cành khô nhóm lửa, từ trong bọc lấy ra bánh thịt nướng lò, đơn sơ nướng qua một chút rồi đưa cho Ngu Khâm. Đại khái Ngu Khâm không nghĩ Yến Vân Hà vậy mà chủ động thân thiết, lúc nhận lấy bánh thịt nướng y có chút do dự.

"Ăn no mới gác đêm được, ngươi thủ nửa thời gian đầu, ta gác nửa sau." Yến Vân Hà nói. Ngu Khâm cắn miếng bánh, vỏ thơm thịt dày, rất ngon: "Ngươi tin ta tới vậy à?"

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn nửa đêm tập kích ta?" Yến Vân Hà lấy tay ôm ngực, làm ra vẻ nói: "Ngu đại nhân, hà tất chờ tới khuya, ngươi chỉ cần nói một tiếng, tại hạ hoàn toàn có thể nhào vào lòng ngài ngay."

Ngu Khâm ăn bánh, không muốn để ý hắn. Yến Vân Hà lấy ra túi nước, ân cần đưa qua: "Ăn nhiều bánh sẽ khô họng, uống miếng nước nhuận họng đi."

Ngu Khâm vốn tưởng là nước, nào nghĩ đây là rượu mạnh, một ngụm nuốt xuống bị cay đến mức ho sặc ra tiếng. Sặc đến mặt đỏ tai hồng, hai mắt hơi ướt.

Y cả kinh tức giận nhìn Yến Vân Hà, đối phương lại vô tội nhún vai nói: "Thời tiết lạnh như vậy đương nhiên là phải uống rượu. Ngu đại nhân, rượu này tốt nhỉ, có phải một ngụm nuốt xuống cả người đều ấm rồi không?"


Ngu Khâm cay đến độ môi đỏ bừng, ném túi rượu lại cho Yến Vân Hà. Yến Vân Hà vốn đang vui sướng vì trêu được y nhưng ngay khi nhìn thấy đuôi mắt đỏ bừng kia, nhất thời không cười nổi. Hắn vô phương ứng đối mà dời mắt, ngây người một lúc lâu sau mới nhớ tới vấn đề chính, Yến Vân Hà hỏi: "Ngu đại nhân từng nghe qua cái tên Triệu Tường chưa?"

"Thị lang bộ Công Triệu Tường?" Ngu Khâm trả lời. Yến Vân Hà gật đầu: "Đúng vậy."

"Triệu Tường tham ô nhận hối lộ, dựa vào việc là chưởng quản Quân khí Giám buôn lậu 300 khẩu hỏa súng, sợ tội tự sát. Việc này không phải Yến đại nhân là người rõ ràng nhất sao, vì sao lại hỏi ta?"

Yến Vân Hà nhặt một nhành cây lên khảy đống lửa: "Án của Triệu Tường vốn nên do Vương Vĩnh của Đại Lý Tự thẩm tra, vì sao trước đó Cẩm Y Vệ lại bắt gã ta vào đại lao?"

Ngu Khâm đáp: "Cẩm Y Vệ có nhiệm vụ giám sát đủ loại quan chức, đã tra được Vương Vĩnh nhận hối lộ, theo lý thì cứ dựa trên bộ luật Đại Tấn định tội người này thôi."

Yến Vân Hà chọc đống lửa kêu tí tách: "Trùng hợp như vậy sao, thượng thư Trương Chính vừa buộc tội liền bị hạch tội, Vương Vĩnh chuẩn bị tra án bị hạch tội, ta uống rượu trong quân doanh cũng bị hạch tội."

Ngu Khâm một bước cũng không nhường, nói: "Yến đại nhân, chớ có đánh tráo khái niệm."

Yến Vân Hà đột nhiên nâng cành khô bị thiêu đỏ bừng lên, chỉ vào Ngu Khâm, chỉ cần đưa về trước thêm một tấc liền có thể thiêu bỏng gương mặt kia. Nhưng cuối cùng hắn ngừng lại, thong thả thu tay: "Thật là, sao ta lại nghĩ có thể trò chuyện với ngươi cơ chứ." Yến Vân Hà ném nhành cây đi, tùy ý đem bọc đồ kê sau đầu rồi nằm xuống.

Trong núi yên tĩnh, loáng thoáng còn nghe được côn trùng kêu vang.

Yến Vân Hà nằm đưa lưng về phía Ngu Khâm, nhìn tượng Phật cao lớn kia, biểu cảm bức tượng như than khóc, tựa hồ trìu mến nhìn thế nhân*. Hắn không tin thần phật, sống sót bò ra từ trong chiến trường núi thây biển máu cũng chưa từng tưởng niệm.


Lòng tín niệm ngay từ đầu chỉ là người thiếu niên khí phách bất lực phẫn nộ với thế cục, và một chút tình cảm mà Yến Vân Hà chưa bao giờ thẳng thắn đối diện. Từ đầu hắn đã nghĩ xong rồi, hoàn toàn cảm thấy chỉ bằng một thân võ nghệ sẽ rất nhanh liền có thể lập được chiến công hiển hách. Nhưng mà hiện thực hung hăng tát hắn một bạt tai, ước chừng hắn ngây người ở biên cương tám năm phải dựa vào đề bạc của Kỳ tướng quân mới đứng vững gót chân được.

Dùng một thân huyết nhục đổi lấy quân công, ở loại địa phương như kinh thành này vẫn như cũ bất kham.

Mấy năm nay ở biên cương, hắn không phải không hề biết gì về tình hình ở kinh thành, chỉ là, hắn luôn cho rằng hắn có thể trở về kịp thời, hắn có thể trở thành anh hùng từ trên trời giáng xuống. Nhưng mà trên thực tế, hắn không phải anh hùng của bất kì ai. Trong kinh cũng không có ai đợi hắn trở thành anh hùng, chẳng qua là hắn tự mình đa tình.

Phía sau truyền tới âm thanh quần áo cọ xát, mùi bánh thịt nướng lò truyền tới. Ngu Khâm bẻ nửa cái đặt bên cạnh hắn. Tuy rằng không nói gì nhưng ý tứ lại có thừa, y để lại cho hắn ăn.

Nếu là ngày thường khẳng định Yến Vân Hà sẽ được thương mà sợ. Chỉ là giờ phút này nghĩ đến Ngu Khâm, nghĩ đến con đường mà y lựa chọn đi, hắn cảm thấy chính mình thật nực cười, tâm tình cũng trở nên cáu kỉnh.

Hắn gỡ tay Ngu Khâm ra, bánh thịt lăn vào góc tường rồi dừng lại, dính đầy bụi đất.

Yến Vân Hà ngồi dậy, nhìn chằm chằm miếng bánh nướng kia, thấp giọng nói: "Đồ vật ô uế, ta không cần."

____________________________________________________________________________

*thế nhân: nhân loại trong thế gian.

- Vũ: chương trước tôi vừa cười thì cái chương này làm tôi buồn kinh khủng huhuhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui